BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 15

Vừa mới chấp nhận chuyện mình bị điên, tôi lại bị kéo đi làm cu li.

Tạ Cảnh Sâm say rượu, gây rối trong quán bar.

“Tô tiên sinh, xin ngài hãy đến nhanh, vị tiên sinh này cứ gọi tên ngài mãi.”

“Còn có Cảnh Hành gì đó nữa, Cảnh Hành là ai?”

Là nỗi ám ảnh trong lòng anh ấy.

Số mệnh của cặp song sinh, chính là sự so sánh và mất cân bằng không ngừng.

Tạ Cảnh Hành căm ghét sự thiên vị của bố mẹ dành cho người anh trai ưu tú.

Không ngờ Tạ Cảnh Sâm cũng vậy.

“Tại sao nó muốn làm gì thì làm, từ nhỏ đã được tự do như vậy.”

“Tại sao nó có thể thích đàn ông, còn tôi thì không!”

“Tại sao cái hôn ước nó hủy, lại... tôi phải tiếp nhận.”

Nghe đến đây, tôi ngây người.

Anh ấy thích đàn ông?

Không, Tạ Cảnh Hành hủy hôn rồi sao?

Chẳng lẽ là vì người đàn ông mà hắn dẫn đến phòng tranh mấy hôm trước?

Đây là người đàn ông đầu tiên Tạ Cảnh Hành quen biết ngoài tôi.

Càng nghĩ càng mơ hồ, nhưng lại nghe thấy tiếng gọi của tên say rượu.

“Tô Tiện... Tô Tiện...”

“Sao thế?”

Anh ấy ngoắc tay gọi tôi lại gần.

“Em lại gần chút, anh nói cho em một bí mật.”

Tôi cúi người xuống, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi.

Kèm theo đó, là một nụ hôn nóng bỏng.

Tôi đột ngột lùi lại.

Nhưng rồi lại rơi vào đôi mắt chứa đầy tình cảm.

“Nếu... năm đó anh dũng cảm hơn một chút, kết cục của chúng ta có phải đã khác rồi không?”

Nói xong câu này, anh ấy gục xuống quầy bar ngủ thiếp đi.

Tôi cúi đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của anh ấy, thở dài một tiếng.

Đáng tiếc là không có nếu như.

 

 

back top