BẠCH NGUYỆT QUANG LẠI LÀ NGƯỜI THẾ THÂN

Chương 13

Tuy nhiên, việc có thể kết thúc hay không, không phải do một mình tôi quyết định.

Tạ Cảnh Hành đã quen với sự ngang ngược, làm sao có thể dễ dàng nuốt trôi cục tức này.

Vài ngày sau, hắn dẫn theo một người đàn ông xinh đẹp, quyến rũ đến phòng tranh của tôi.

Nói là muốn mua tranh, với tư cách là người phụ trách, tôi đành phải đích thân ra mặt.

Người đàn ông nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ hỏi: “Anh không nhận ra tôi à?”

“Hả?”

“Không có gì.”

Anh ta quay đầu nhìn chữ ký của tác giả: “Tất cả đều do anh vẽ à?”

“Phải.”

“Toàn vẽ Tạ thiếu? Anh thầm yêu cậu ấy à?”

“... Không phải.”

Nói đúng ra, dù là câu hỏi nào, câu trả lời cũng là không phải.

“Anh đừng có nói dối, đây rõ ràng là Tạ thiếu mà!”

Tôi cúi đầu im lặng.

Tạ Cảnh Hành cười khẩy một tiếng, ôm anh ta vào lòng, nhưng mắt lại nhìn thẳng vào tôi.

“Bảo bối, hôm nay là đến để tiêu tiền mua vui, em nói nhảm với cậu ta làm gì.”

“Nào, em nói xem thích bức nào, anh quẹt thẻ.”

Người đàn ông đi xung quanh một lúc, cuối cùng dừng lại trước một bức tranh.

“Lấy bức này đi, trông có vẻ khác biệt so với những bức còn lại.”

Ngước mắt nhìn, tôi sững sờ.

Bức được chọn chính là bức tôi phác họa theo Tạ Cảnh Sâm hôm đó.

So với những bức khác, người trong tranh trông trưởng thành hơn, nhưng ánh mắt lại trở nên phóng túng hơn.

“... Bức này không bán.”

“Tại sao không bán, tôi cố tình muốn mua đấy!”

“Những bức khác tôi có thể tặng không, riêng bức này thì không được.”

“Anh coi thường ai đấy! Chúng tôi có rất nhiều tiền, ai cần anh tặng!”

Tạ Cảnh Hành rất chăm chú nhìn bức tranh, không để ý đến cuộc tranh cãi giữa chúng tôi.

Lòng bàn tay tôi đột nhiên đổ mồ hôi.

Sợ hắn nhìn ra điều gì đó, lại sợ hắn không nhìn ra điều gì.

Chỉ vài giây thôi, nhưng lại như trải qua một thế kỷ dày vò.

Cuối cùng, tôi nghe thấy hắn nói:

“Thôi được rồi, vẽ cũng bình thường thôi, chúng ta đi xem buổi đấu giá đi.”

“Bảo bối, em không phải muốn một chiếc đồng hồ cổ sao, chúng ta đi đấu giá ngay bây giờ.”

 

 

back top