Đêm Giao thừa.
Trên phố, trẻ con nô đùa, tiếng pháo nổ lách tách.
Tôi mặc áo khoác ngồi ở cửa, ngước nhìn tuyết và pháo hoa, liếc nhìn anh trai bên cạnh.
"Anh, anh có thấy pháo hoa năm nay có gì khác không?"
"Khác ở chỗ nào?"
"Không nhìn ra à?"
Tôi vui vẻ vì đã đưa ra một câu đố mà anh không thể trả lời, cười đến suýt ngã vào vai anh.
Anh đỡ tôi, giọng nói dịu dàng và bất đắc dĩ: "Năm nay em đặc biệt vui vẻ, nên mới thấy pháo hoa cũng đặc biệt đẹp, đúng không?"
"Ừm."
Tôi nắm lấy tay anh.
Rõ ràng tay đều rất lạnh, nhưng khi nắm vào nhau lại cảm thấy ấm áp.
"Chúng ta còn một con đường rất dài để đi, Tống Cẩn Ngôn."
Đây là lần đầu tiên, tôi không gọi anh là "anh trai".
Lúc này.
"Xoẹt xoẹt -"
Mấy chùm pháo hoa bay lên bầu trời, nổ tung, chiếu sáng cả màn đêm.
Dưới pháo hoa.
Tôi và anh tựa vào nhau.
Về sau sẽ giống như đêm Giao thừa này, ấm áp và rực rỡ.
(Hết)