ANH NUÔI TRONG TRUYỆN CẨU HUYẾT TRẦM LUÂN RỒI

Chương 10

Thoáng chốc đã đến kỳ nghỉ đông.

Thường thì Tết, Tống Cẩn Ngôn và tôi sẽ về quê từ thành phố B, đón Tết cùng bố mẹ.

Năm nay anh lại im lặng rất lâu.

"Nếu mối quan hệ của chúng ta bị họ biết, họ sẽ rất tức giận."

Thực ra anh nói vẫn còn khá nhẹ nhàng.

Nói gì mà rất tức giận, là cực kỳ tức giận thì có!

Tôi quyết định giấu chuyện này đi, và luôn cẩn thận.

Nhưng mẹ tôi quá hiểu con trai mình, ánh mắt tinh tường ngay lập tức phát hiện ra sự lo lắng của tôi.

Mẹ kéo tôi vào phòng chất vấn: "Con bị sao vậy? Mấy ngày nay nhìn anh trai con cứ như làm chuyện mờ ám vậy."

Tôi như gặp phải đại họa: "Có chuyện gì đâu? K-không có gì!"

Mẹ lấy dép ra, bắt tôi phải nói thật.

"Con sợ nói ra sự thật... Mẹ không vui."

"Con nói trước đi."

Tôi co ngón tay, căng thẳng nói: "Con trai mẹ thích con trai."

Không ngờ mẹ chỉ nhướng mày.

"Ồ, chuyện này mẹ biết từ khi con học cấp ba rồi, nói chuyện gì mà mẹ chưa biết đi."

Tôi "á" một tiếng, mở to mắt.

Can đảm cũng như "phiếu giảm giá", tăng lên nhanh chóng.

Dưới sự ép buộc, tôi dám nói ra: "Con thầm thích anh trai con, lợi dụng lúc anh ấy say rượu... đã 'ăn' anh ấy."

Không ngờ.

Sự tức giận của mẹ tuy đến muộn nhưng vẫn đến.

Tôi bị mẹ cầm chổi lông gà đuổi đánh, chạy khắp sân.

"Nó là anh trai con, sao con có thể 'ăn cỏ gần nhà'!"

Tống Cẩn Ngôn cầu xin cho tôi, nói rằng anh là kẻ súc sinh không bằng, đã dụ dỗ tôi.

Bố tôi là "dân câu cá" về đến nhà, nghe thấy những lời đó thì cực kỳ tức giận, lập tức ném con cá yêu quý của mình xuống đất, cầm cây cán bột đánh anh, bắt anh quỳ ở từ đường suốt một ngày một đêm.

Lần này thật sự phải đi khám xương khớp rồi...

Tôi tưởng rằng năm nay sẽ không thể đón Tết được.

Đêm Giao thừa.

Mẹ ném cho tôi một cục bột, nói với giọng "đao phủ":

"Nhìn cái gì? Làm việc đi! Chẳng lẽ lại không ăn Tết nữa sao?"

Tôi cúi đầu nhào bột: "Vâng ạ."

Nghiêng đầu nhìn sang, anh trai đang băm nhân trong bếp.

Đúng vậy...

Chẳng lẽ lại không ăn Tết nữa sao?

Đều là người nhà hơn mười năm, không có gì là không vượt qua được.

Trước đây tôi sợ hãi điều gì đến vậy?

Bây giờ đầy dũng khí, có lẽ là vì, anh trai cũng đang đứng bên cạnh tôi...

 

back top