ALPHA ĐỈNH CẤP VÌ GIẬN DỖI MỐI TÌNH ĐẦU, MÀ CƯỚI TÔI

Chương 11

Tôi tắt điện thoại, biến mất khỏi thế gian nửa tháng.

Nghe Dương ca nói, Tống Dã tìm tôi sắp phát điên rồi.

Việc đầu tiên tôi làm khi xuất viện, là mang theo đơn ly hôn đến gặp anh.

Tống Dã im lặng một lúc, rồi cười lạnh.

Anh nhìn qua loa tờ đơn ly hôn rồi ném lên bàn trà, ngước mắt nhìn chằm chằm bụng tôi, chậm rãi nói: “Trước khi ly hôn, chúng ta có phải còn chuyện khác chưa nói?”

Tôi cười thản nhiên, trả lời anh: “Trước đây có, nhưng bây giờ, không còn nữa.

Đứa bé tôi đã bỏ rồi, yên tâm, anh không còn vướng bận gì nữa.”

Đồng tử Tống Dã run lên, sững sờ hai giây.

Anh cúi đầu, rồi đột nhiên cười.

“Phương Úc, em biến mất nửa tháng, là để làm chuyện này sao? Hả?

Tôi sợ em đau lòng, chạy khắp cả nước tìm chuyên gia phục chế đồ ngọc, rồi, em đối xử với tôi như vậy sao?”

Anh đưa tay kéo tôi ngã xuống ghế sofa, giam tôi dưới thân anh, hung dữ hỏi: “Tại sao em lại đối xử với tôi như vậy?

Em làm sao dám! Em làm sao nỡ!”

Có lẽ vì trước đây, tôi quá ngoan ngoãn.

Mọi người đều nghĩ, tôi yêu Tống Dã đến phát điên, bao gồm cả chính anh.

Tôi ngước nhìn mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày anh.

Bình tĩnh nói với anh: “Tống Dã, người tôi yêu, chưa bao giờ là anh.

Bộ dạng anh nổi giận, thật là khó coi.

Anh càng ngày càng không giống anh ấy.”

Việc tìm người thay thế, lúc đầu, quả thật mang lại cho tôi chút an ủi.

Chỉ là thời gian trôi qua, sẽ phát hiện, anh cười không phải anh ấy, không cười cũng không phải anh ấy.

Ngay cả cái ôm của anh, cũng không ấm áp bằng anh ấy.

Tôi chán rồi.

Tống Dã biết, người tôi đang nói là ai.

Nước mắt anh đột nhiên rơi xuống, rơi trên má tôi.

Sống lâu rồi, chuyện lạ gì cũng có thể thấy.

Tống Dã cao cao tại thượng, ngay cả ngày Chu Đông Miên bỏ đi, anh ấy cũng không khóc.

Hôm nay, lại khóc vì tôi.

Thật thú vị, thật ghê tởm.

Tôi nói với anh: “Không cần cảm thấy ủy khuất.

Khởi đầu mối quan hệ của chúng ta, vốn dĩ là một cuộc giao dịch, không phải sao?

Anh lấy tôi làm công cụ để giận dỗi, tôi lấy anh làm người thay thế để tiêu khiển.

Chúng ta không nợ nhau gì cả…”

Lời tôi chưa nói xong, Tống Dã đã cắt ngang.

Anh đột nhiên đỏ mắt, khoảnh khắc đó, trông như một chú chó nhỏ bị lạc.

Anh nói: “Phương Úc, em không có tư cách nói với tôi không nợ nhau.

Em có biết không, lúc tôi tặng nhẫn cho Chu Đông Miên, tôi một chút cũng không vui.

Tôi cố gắng yêu cậu ta như trước, nhưng trong đầu toàn là em.

Em biến mất, tôi hoảng loạn đến nửa đêm giật mình tỉnh giấc.

Phương Úc, em khiến tôi yêu em, rồi lại nói với tôi không nợ nhau? Không nợ nhau cái mẹ gì!”

Nói rồi, anh đưa tay bóp mặt tôi, như một con sói hung dữ, nghiến răng đe dọa tôi: “Muốn ly hôn? Em nằm mơ đi.”

Chu Đông Miên vẫn trốn trong phòng nghe lén, đẩy cửa bước ra, thất thần đứng giữa phòng khách.

Cậu ta nghẹn ngào, khẽ hỏi: “Tống Dã, anh đang nói gì vậy?”

 

back top