Khi Tống Dã định đứng dậy, tôi đưa tay kéo cà vạt anh, kéo anh lại gần tôi.
Mắt liếc thấy Chu Đông Miên nắm chặt tay, tôi cười.
Tôi hỏi Tống Dã: “Hồi đi học, tuy chúng ta không cùng lớp, nhưng anh hẳn phải biết, Chu Đông Miên đã bắt nạt tôi như thế nào, đúng không?
Chúng ta cũng có thể không ly hôn, nhưng tôi muốn anh, lấy lại tất cả số tiền trả nợ cho cậu ta.
Bây giờ, hãy để cậu ta cút khỏi đây.”
Chu Đông Miên hoảng hốt, vừa khóc vừa nói: “A Dã, ai mà chẳng có lúc nhỏ dại không hiểu chuyện, đúng không? Hơn nữa anh cũng biết, em chỉ đùa với Phương Úc ca thôi mà.
Nếu anh ấy giận, em xin lỗi anh ấy, được không?”
Nói rồi cậu ta quỳ xuống đất, cầu xin: “Phương Úc ca, em chỉ còn A Dã thôi mà, cầu xin anh đừng cướp anh ấy đi, được không?
A Dã, những kẻ đòi nợ đáng sợ thế nào, anh đã thấy rồi, nếu anh thực sự không cần em nữa, nếu anh đòi lại số tiền đó, em có thể sẽ bị bọn chúng…”
Tống Dã nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nói một câu: “Xin lỗi.”
Anh ấy luôn như vậy, miệng nói yêu tôi, nhưng khi chọn lựa, lại mãi mãi thiên vị Chu Đông Miên.
Tôi cười mắng anh: “Vậy anh vừa nãy ở trước mặt tôi, giả vờ thâm tình chó má gì?
Anh không cần xin lỗi, vốn dĩ tôi cũng chỉ đùa với anh thôi.
Tống Dã, anh yêu ai, liên quan gì đến tôi?”
Ánh mắt Tống Dã đau nhói, rồi dần trở nên lạnh lẽo, anh đẩy tôi ra.
Anh bước đến gần Chu Đông Miên, từ từ ôm cậu ta vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, đừng sợ, đều là lỗi của tôi, trách tôi nói lung tung.
Tôi không bỏ ai, cũng sẽ không bỏ em, tôi hứa.”
Chu Đông Miên đ.ấ.m vào vai anh, khóc lóc tủi thân, nhưng lại ôm chặt cổ anh, không dám buông tay.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu ta, lòng tôi thật sự rất hả hê.