Trước khi vào phòng phẫu thuật, thuốc mê bắt đầu phát huy tác dụng.
Tôi rơi vào một giấc mơ hồi ức.
Năm đó tôi mười sáu tuổi, nhờ nỗ lực của bản thân, tôi thi vào trường cấp ba hàng đầu cả nước.
Cùng học với Chu Đông Miên, Tống Dã, và cả người con trai tôi yêu.
Từ đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.
Tôi không hiểu, tại sao Chu Đông Miên lại thích bắt nạt tôi đến vậy.
Cậu ta dẫn bạn bè, dán kẹo cao su ăn dở lên tóc tôi, ném giấy vệ sinh đã dùng vào cặp sách tôi.
Họ sẽ thò chân ra làm tôi vấp ngã khi tôi đi qua.
Cũng sẽ đổ nước bẩn lên đầu tôi khi tôi đi vệ sinh.
Tôi cũng không phải chưa từng phản kháng, các giáo viên đều biết, nhưng họ không làm gì cả.
Sau này, tôi phân hóa thành Omega, đến kỳ phát tình, vừa lấy thuốc ức chế ra định uống, đã bị Chu Đông Miên giật lấy.
Cậu ta cười híp mắt, bảo tôi quỳ xuống cầu xin cậu ta.
Tôi nghiến răng chịu đựng, nhưng cơn khó chịu hành hạ tôi từng đợt từng đợt.
Tôi thật sự sợ mình không chịu nổi, sẽ nhận thua trước Chu Đông Miên.
Các bạn học xung quanh đang cá cược, cược xem tôi nhịn được bao nhiêu phút.
Tôi nhìn những tờ tiền màu đỏ một trăm tệ trên bàn, không kiềm được mà bật khóc.
Đột nhiên có người tựa vào bàn học của tôi, dùng một bóng râm che khuất tôi.
Anh nhặt những tờ tiền đó đếm, cười một cách cà lơ phất phất.
“Cũng được, không ít, coi như là các người hiếu kính ông nội.”
Nhìn anh nhét tiền vào túi, những người đó không dám ho he một lời.
Anh vẫy tay về phía Chu Đông Miên, vẫn cười, nhưng nụ cười rất lạnh.
“Thuốc, đưa tôi.
Con vịt bệnh nhỏ này tôi nhận nuôi rồi.
Từ giờ trở đi, cậu ấy thuộc về tôi, ai động vào cậu ấy, tôi xử người đó.
Các vị, nghe rõ chưa?”
Anh là anh trai hỗn đản của Tống Dã, suốt ngày gây chuyện không học hành tử tế.
Ban đầu, tôi không thích anh lắm.
Nhưng hôm nay, anh đã giúp tôi một tay.
Tôi đoán, có lẽ là vì, anh đánh nhau với người khác bị thương khắp người.
Người lớn trong nhà không hỏi lý do, chỉ biết trách phạt, mắng mỏ anh.
Chỉ có mẹ tôi lén lút quan tâm, bôi thuốc lên vết thương cho anh.
Anh hình như đang báo ơn.
Kể từ ngày đó, con vịt bệnh nhỏ là tôi đây, cũng có người nuôi dưỡng trung thành của riêng mình.
…
Khi tỉnh dậy từ thuốc mê, Dương ca đang nắm tay tôi.
Anh ấy rơi rất nhiều nước mắt, tôi hỏi anh ấy, sao lại khóc?
Anh nói tôi đã nói mơ rất lâu.
Anh hỏi tôi: “người con trai mà em yêu đó, cậu ấy đi đâu rồi?”
Tôi nhìn tòa nhà cao đối diện, nhắm mắt lại.
Khẽ thì thầm: “Anh ấy à…
Anh ấy theo gió bay đi rồi.”