ALPHA ÂM MƯU CƯỚI TA TỪ LÂU

chap 32

Chương 32

“Chính em nói muốn kết hôn với anh, Tiểu Thu, anh sẽ không buông tay.” Phó Quan Tân nắm chặt tay cậu, lực đạo lớn đến mức suýt bóp nát xương ngón tay cậu, ngay sau đó lại như sợ làm cậu bị thương liền chợt thả lỏng, cuối cùng hóa thành một cái ôm cực kỳ khắc chế, ấn cậu sâu vào trong lòng.

Từ đó về sau, vô số ngày tháng phục kiện đầy dày vò, anh chính là dựa vào câu hứa hẹn này mà chịu đựng vượt qua. Đau đớn mà tuyến thể phải chịu đựng dường như đều trở nên không đáng nhắc tới.

“Chúng ta kết hôn, em liền có thể vẫn luôn bảo vệ anh!”

……

“Anh chờ em tới bảo vệ anh.”

Giọng nói non nớt vượt qua mười năm thời gian, rõ ràng vọng lại bên tai.

Doãn Thu chậm rãi nâng đôi tay hơi run rẩy, không còn là bị động đón nhận, mà là chủ động, dùng sức ôm lấy eo Phó Quan Tân, đem khuôn mặt đang nóng lên sâu vào bờ vai rộng lớn mà đáng tin cậy của đối phương.

Thì ra là thật.

Thật sự có người, đem một câu nói ngây thơ của cậu khi còn nhỏ, coi như lời thề vĩnh không bội ước, cẩn thận trân quý suốt mười năm.

Thật sự có người, trong những tháng năm trống trải mà cậu đã quên, một mình giữ trọn lời hẹn ước này, bước chân kiên định đi đến trước mặt cậu.

Tất cả ngờ vực, bất an, tự phủ định bản thân, tại khoảnh khắc này đã tìm được một điểm tựa vững chắc.

Không cần phải gắng sức chứng thực điều gì nữa.

Cậu chỉ là… được một người như thế, yêu thương sâu đậm đến vậy. Cho dù cậu từng quên đi, tình yêu này cũng chưa bao giờ rời bỏ.

Cậu cảm nhận được cơ thể Phó Quan Tân đột nhiên cứng đờ trong chớp mắt, dường như khó có thể tin sự tiếp nhận hoàn toàn bất ngờ này. Ngay sau đó, cơ bắp căng chặt kia mới dần dần thả lỏng, hóa thành một lực đạo sâu thẳm, xúc động hơn, ôm chặt cậu hơn nữa, như ôm một món trân bảo hiếm có đã mất mà tìm lại được.

Sự yên tĩnh lan tỏa giữa hai người, nhưng không hề có bất kỳ ngăn cách nào, chỉ có tình cảm mãnh liệt đang giao hội trong im lặng.

Thật lâu sau, Phó Quan Tân hơi buông cậu ra, ánh mắt sâu lắng rơi xuống, như muốn nhìn thấu vào tận sâu linh hồn cậu.

Anh nâng tay lên, đầu ngón tay cực kỳ trân trọng lướt qua ngón áp út của Doãn Thu, nơi đó vẫn còn trống không.

“Tiểu Thu,” anh mở lời, giọng nói trầm thấp mà ôn hòa, mang theo sự bình tĩnh và trịnh trọng sau khi mọi chuyện đã định: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ. Nhưng có một việc, anh muốn biết ý nguyện của em ngay bây giờ.”

Doãn Thu ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh, nơi đó chứa đầy sự ôn nhu và mong chờ gần như muốn tràn ra.

“Em có nguyện ý… cùng anh đi chọn một đôi nhẫn không?” Ngón cái Phó Quan Tân vẫn nhẹ nhàng vuốt ve đốt ngón tay cậu. Trong giọng nói không có nửa phần cưỡng ép, chỉ có sự trưng cầu thuần túy và sự che chở cẩn thận: “Nếu em không muốn, không cần lập tức đeo vào, chỉ là muốn em có được nó, biết nó mãi mãi ở đó chờ em. Chờ đến ngày nào đó em cảm thấy hoàn toàn an tâm, lại để anh, tự tay đeo vào cho em.”

Anh dừng một chút, giọng nói càng thêm nhu hòa: “Đương nhiên, nếu hôm nay em không muốn đi, chúng ta sẽ đi hôm khác. Bất cứ lúc nào, đều có thể.”

Đây không phải là mệnh lệnh, cũng không phải một thủ tục bất ngờ, mà là một lựa chọn về tương lai được đặt vào tay cậu.

Doãn Thu nhìn người trước mặt, trái tim như bị thủy triều ấm áp bao bọc, vừa nhói lòng vừa tràn đầy.

Cậu trở tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Phó Quan Tân, đầu ngón tay không hề có chút do dự, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười thanh thoát nhưng vô cùng chân thật.

“Được.” Cậu nghe thấy giọng nói của chính mình, mang theo một sự yên ổn chưa từng có: “Cứ hôm nay đi. Em muốn đi xem.”


Nụ cười Phó Quan Tân vừa mới nhếch lên, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Lục Thanh Triết không nhận được hồi âm của cậu, thấy trời đã sáng rõ, dứt khoát gọi thẳng một cuộc điện thoại.

“Alo, tớ giúp cậu rồi cậu có phải nên có chút biểu hiện không?” Điện thoại vừa kết nối, giọng Lục Thanh Triết có chút ồn ào truyền đến.

“Cậu muốn có biểu hiện gì?”

“Ui!” Lục Thanh Triết như gặp quỷ đột nhiên kinh hoàng ngồi dậy, thay đổi hoàn toàn giọng điệu cà lơ phất phất vừa rồi: “Phó, Phó thúc thúc, ha ha.”

Lục Thanh Triết cười gượng vài tiếng: “Con muốn cùng Tiểu Thu ca ra ngoài chơi được không? Con mới về, cũng không có bạn bè gì, ở nhà chán chết.”

“Hôm nay không được.” Phó Quan Tân để lại câu này liền đưa tay ấn ngắt điện thoại.

Lục Thanh Triết không nghe thấy Doãn Thu nói một lời, hắn bực bội nhìn điện thoại.

“Không phải chứ, mới kết hôn liền quản nghiêm đến vậy? Đi chơi cũng không cho.” Hắn lắc đầu, đứng dậy khỏi ghế sô pha, chuẩn bị ra cửa. Không ai đi cùng thì tự mình đi, dù sao hắn không tính ở nhà ngây người nữa, cảm giác người sắp mốc meo rồi.

Chỉ là còn chưa ra khỏi cửa liền gặp mẹ hắn dẫn vài vị phu nhân vào cửa. Hắn đứng ở cửa lập tức thu hút ánh mắt.

“Là Thanh Triết đó! Lần trước trong tiệc còn chưa kịp nhìn con kỹ, lần này phải cùng các cô tâm sự cho thỏa thích.”

“Đúng vậy đúng vậy, từ khi con đi du học đến nay cũng mấy năm không gặp.”

Thế là hắn ngay cả giày cũng chưa kịp thay đã bị kéo ngồi xuống sô pha. Vài vị này đều là bạn thân hồi khuê phòng của mẹ hắn, cũng là người nhìn hắn lớn lên. Lục Thanh Triết không tiện từ chối, chỉ có thể ngồi cùng họ trò chuyện chuyện nhà.


Điện thoại bị Phó Quan Tân ngắt, Doãn Thu xuống giường chuẩn bị thay quần áo.

Phòng để quần áo mới được chia thành hai khu vực. Một bên là của Phó Quan Tân, áo sơ mi vest chiếm phần lớn, nghiêm cẩn và lạnh lùng. Còn phía mình, những bộ quần áo đen trắng xám chăng của cậu đều không thấy, thay vào đó là các kiểu trang phục Phó Quan Tân sau này đã thêm vào cho cậu.

Cậu tùy tiện lấy ra một bộ, mặc xong đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Phó Quan Tân đã xuống lầu, Doãn Thu phóng nhanh động tác.

Cậu nhanh chóng rửa mặt xong, khi xuống lầu thì thấy Phó Quan Tân đã chờ ở phòng khách.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chạm sàn chiếu lên người anh, ánh sáng nhu hòa làm anh trông vô cùng ôn nhu.

Thấy Doãn Thu đi xuống, anh rất tự nhiên vươn tay ra.

Doãn Thu dừng lại một chút, liền đặt tay vào lòng bàn tay anh. Phó Quan Tân nhẹ nhàng nắm lấy, lòng bàn tay vuốt ve trên mu bàn tay cậu một chút, như là xác nhận sự tồn tại của cậu.

“Đi thôi.” Giọng Phó Quan Tân mang theo sự vui vẻ không dễ phát hiện.


Xe không đi về phía trung tâm thương mại ồn ào, mà dừng lại ở bên một con phố yên tĩnh lịch sự.

Một cửa hàng trang sức mặt tiền không hề phô trương, nhưng lại toát ra vẻ xa hoa kín đáo của sự lắng đọng trăm năm đập vào mắt.

Hiển nhiên, Phó Quan Tân đã chuẩn bị sẵn.

Đẩy cánh cửa kính nặng trĩu, bên trong ánh đèn nhu hòa, không gian riêng tư. Một người đàn ông trung niên có khí chất trầm ổn đã chờ sẵn ở đó, mỉm cười dẫn họ đến phòng khách quý.

“Phó tiên sinh, Doãn tiên sinh.” Người đàn ông lễ phép chào hỏi, không trò chuyện quá nhiều, mà trực tiếp lấy ra mấy khay nhung đặt trên bàn trước mặt họ.

“Theo hướng giao tiếp đại khái của ngài trước đó, chúng tôi đã chuẩn bị mấy mẫu nhẫn đôi này, để hai vị tham khảo và lựa chọn. Đương nhiên, có bất kỳ ý tưởng nào đều có thể trao đổi bất cứ lúc nào, chúng tôi hỗ trợ hoàn toàn chế tác theo yêu cầu.”

Trong khay, bạch kim, vàng hồng, kim loại quý mài mờ đang lặng lẽ tỏa ra ánh sáng ôn nhuận.

Bên cạnh còn đặt mấy viên kim cương quý hiếm và đá quý chưa được đính làm mẫu, ánh lửa lặng lẽ chảy xuôi dưới ánh đèn.

Doãn Thu nhìn những vật tượng trưng cho vĩnh hằng và lời hứa trước mắt, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Tất cả những điều này chân thật đến mức làm tim cậu đập nhanh hơn.

Phó Quan Tân không thúc giục, chỉ là cầm lấy một chiếc vòng trơn bạch kim cực giản, đầu ngón tay vuốt ve cảm nhận độ cong của nó. Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Doãn Thu, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu: “Có nhìn thấy kiểu dáng nào thích không, hay là có muốn thử đeo một chút không?”

Ánh mắt Doãn Thu lướt qua những chiếc nhẫn có thiết kế hoặc kinh điển hoặc độc đáo kia, cuối cùng dừng lại ở một đôi nhẫn đôi có thiết kế vô cùng tinh xảo.

Nhẫn nam là chất liệu bạch kim, đường cong mượt mà, nhưng ở mặt trong của cánh nhẫn được đính một loạt đá quý màu đen rất nhỏ, kín đáo nhưng lộ ra chi tiết bất phàm.

Chiếc nhẫn còn lại tương đối mảnh khảnh hơn, thì lại được đính kim cương ở vành ngoài tạo thành một độ cong rất nhỏ giống như quỹ đạo của sao trời, không hề khoa trương, nhưng lại rực rỡ lấp lánh.

Người đàn ông tinh ý nhận thấy ánh mắt cậu, mỉm cười mang bao tay vào, lấy đôi nhẫn đó ra: “Doãn tiên sinh có ánh mắt tinh tường. Mẫu này là tác phẩm tư tàng của nhà thiết kế trưởng chúng tôi, ngụ ý là quỹ đạo giao nhau, vĩnh không chia lìa.”

Phó Quan Tân nhận lấy chiếc nhẫn nam, nhưng không tự mình thử đeo, mà rất tự nhiên và mềm nhẹ nâng tay trái Doãn Thu lên, ánh mắt trưng cầu nhìn cậu.

Tim Doãn Thu đập như trống, khẽ gật đầu.

Vòng bạch kim hơi lạnh chậm rãi được lồng vào ngón áp út của cậu, kích cỡ thế mà bất ngờ vừa vặn.

Vòng đá quý màu đen rất nhỏ đó áp sát da cậu, mang đến một cảm giác an tâm kỳ lạ, như được khoanh lại vững vàng.

Phó Quan Tân cúi đầu nhìn tay Doãn Thu. Ngón tay cậu thon dài trắng nõn, chiếc nhẫn kín đáo nhưng đầy cảm giác sức mạnh này trên tay cậu trông đặc biệt đẹp.

Ánh mắt anh dần sâu thẳm, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt nhẫn, thấp giọng nói: “Rất đẹp.”

Sau đó, anh đưa chiếc nhẫn đôi còn lại cho Doãn Thu, trong mắt hàm chứa sự khích lệ và một tia mong chờ không dễ phát hiện.

Doãn Thu hít sâu một hơi, học theo dáng vẻ của Phó Quan Tân, cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn tinh xảo hơn kia, nâng tay trái Phó Quan Tân lên. Đầu ngón tay cậu vì căng thẳng mà hơi run run. Phó Quan Tân lại cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi, ánh mắt trước sau ôn nhu dừng lại trên khuôn mặt chuyên chú của cậu.

Chiếc nhẫn chậm rãi được đẩy đến đáy. Hai bàn tay một lớn một nhỏ đặt song song bên nhau, yếu tố thiết kế tương đồng khiến chúng trông vô cùng xứng đôi, như thể trời sinh nên ở bên nhau.

“Rất thích hợp.” Người đàn ông mỉm cười khen ngợi ở bên cạnh.

Doãn Thu nhìn đôi nhẫn đôi trên tay hai người, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Quan Tân.

Đôi mắt sâu thẳm của đối phương rõ ràng phản chiếu hình bóng cậu, cùng với sự thỏa mãn và tình yêu không hề che giấu.

Khoảnh khắc đó, không cần nói thêm lời nào. Doãn Thu lật tay lại nắm lấy tay Phó Quan Tân, hai chiếc nhẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra một tiếng va chạm cực nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng.

Dường như lời hứa đó, cuối cùng đã được định đoạt.

“Cứ lấy cái này.” Phó Quan Tân nắm chặt tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau nói, ngữ khí là sự xác định không thể nghi ngờ.

Mặc dù Phó Quan Tân nói qua không cần lập tức đeo vào, nhưng Doãn Thu cũng không hề tháo xuống.

Trên xe, Doãn Thu tò mò cúi đầu nghiêm túc quan sát ngón áp út của mình. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe đổ xuống những bóng râm lốm đốm, ngón áp út cậu lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Cậu đang xem nhẫn, Phó Quan Tân đang xem cậu.

Chiếc nhẫn trên tay dường như đã xác định thêm một bước, làm cho tia không chắc chắn cuối cùng dưới đáy lòng Phó Quan Tân cũng được xoa dịu ổn thỏa.

Anh nhìn khuôn mặt chuyên chú của Doãn Thu. Hàng lông mi dài kia đổ xuống một mảng bóng râm nhỏ, khóe môi vô thức hơi nhếch lên, mang theo một sự vui mừng thuần túy mới lạ và không dễ phát hiện.

back top