ALPHA ÂM MƯU CƯỚI TA TỪ LÂU

chap 33

Chương 33

Vừa mới bắt đầu, chiếc nhẫn đeo thực sự không quen. Ngón áp út vốn luôn không có gì ràng buộc, đột nhiên bị kim loại lạnh lẽo ôm lấy, Doãn Thu luôn thường xuyên không tự giác mà kích thích.

Dần dần, nơi đốt ngón tay hình thành một vết hằn nhạt, cho dù tháo nhẫn xuống, dấu vết hơi trắng đó cũng rất rõ ràng có thể thấy được, im lặng tuyên bố một loại quyền sở hữu nào đó.

Doãn Thu đeo nhẫn đi làm ở báo xã. Các đồng nghiệp mắt sắc nhìn thấy sau đều tấm tắc khen ngợi, cảm thán cậu tuổi tác còn trẻ thế mà đã kết hôn. Doãn Thu nhàn nhạt đáp lại những câu chuyện phiếm tám chuyện của họ.

“Hôn lễ còn chưa làm…… Ừm, được, đến lúc đó sẽ mời mọi người.”

Thời gian làm việc riêng luôn ngắn ngủi, mọi người trò chuyện một lát liền nhao nhao trở lại chỗ làm việc bắt đầu làm việc.

Doãn Thu ngồi ở vị trí của mình, vừa kích chuột, trên màn hình sáng lên, cửa sổ pop-up tự động liền nhảy ra tiêu đề tin tức hôm nay.

“Tập đoàn Doãn thị -  sản phẩm thuộc công ty con nổ gây nguy cơ an toàn nghiêm trọng, hiện đã gây ra sáu người bị thương!”

Tin tức này được phát ra vào rạng sáng nay, hiện đã đăng đỉnh hot search thứ nhất.

Tập đoàn Doãn thị là người dẫn đầu trong lĩnh vực sản phẩm điện tử, nghiệp vụ bao gồm đồ gia dụng thông minh, điện thoại di động, máy tính, với số lượng người dùng khổng lồ, từ trước đến nay đều là cột mốc trong ngành.

Cho nên hiện giờ vừa tuôn ra vấn đề, lập tức gây chú ý của đông đảo cư dân mạng, kích nổ thần kinh mẫn cảm của công chúng.

Vấn đề bị phơi bày chính là mẫu điện thoại thông minh mới nhất thuộc Công ty Ánh Huy, công ty con của Doãn thị.

Nội dung bài viết nói, sáu vị người bị hại đều đã mua sản phẩm điện thoại này trong thời gian gần đây, nhưng trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, liên tiếp xảy ra sự cố thiết bị bốc cháy nổ tung.

Công nhân báo xã hiển nhiên cũng đã nhìn thấy tin tức này.

“Ôi không phải chứ, tôi đang dùng chính là mẫu điện thoại này.”

“Thật hay giả? Đồ điện nhà tôi cơ bản đều là của Doãn thị, tôi còn mua cả bộ đồ gia dụng thông minh đồng bộ nữa.”

……

Doãn Thu nhíu mày, cậu bấm vào trang chi tiết cụ thể. Bên đăng bài là một báo xã nhỏ không rõ tên tuổi, nhưng nội dung bài viết phong cách từ ngữ sắc bén, chứng cứ cũng rất đầy đủ—

Báo cáo kiểm tra chuyên nghiệp, hồ sơ khám bệnh và lời khai của người bị hại cùng với hồ sơ mua sắm của họ, và cả ảnh chụp hiện trường.

Khu bình luận sớm đã thất thủ, những lời lẽ lên án công khai giận dữ cùng ngôn luận hoảng loạn điên cuồng thay đổi.

“Đại tập đoàn mà chất lượng thế này, xem ra tiền chỉ dùng vào việc quảng cáo, đây chẳng phải là lấy mạng người tiêu dùng ra đùa giỡn sao?”

“Trời ạ! Tôi mới mua nồi cơm điện nhà bọn họ! Sợ tới mức tôi chạy nhanh rút điện ném xuống! Mọi người mau kiểm tra đồ điện trong nhà mình đi, là Doãn thị thì đừng dùng nữa!”

“@ Mọi người chia sẻ lên! Cho càng nhiều người thấy! Đừng mua nữa! Đã mua thì mau chóng trả hàng hoàn tiền đi, đây là bài học máu!”

Trong thời gian ngắn ngủi, lượng chia sẻ và lượt đọc của tin nóng này tăng trưởng nhanh chóng, rất nhiều ngôn luận quá khích trong khu bình luận đều đang hướng dẫn mọi người trả hàng hoàn tiền.

Doãn Thu trực giác lần này sự tình không đơn giản, sai lầm sản phẩm của công ty con đã nhanh chóng mở rộng thông qua dư luận đến toàn bộ Doãn thị, sản phẩm điện thoại gây thương tích ảnh hưởng đến tất cả các sản phẩm.

Ánh mắt đồng nghiệp xung quanh vừa mới còn đang tám chuyện nhìn cậu đều trở nên không đúng.

“Họ Doãn này cũng không thường thấy, hắn sẽ không cũng là người Doãn gia đi.”

“Ai biết được?”

“Xem quần áo hắn mặc thường ngày hình như đều là đặt may riêng, sẽ không thật là phú nhị đại tới trải nghiệm cuộc sống đi?”

“Còn phú nhị đại đâu? Kiếm tiền bằng mạng người, xem hắn có thể phú quý được bao lâu.”

Những lời xì xào bàn tán cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì tin hot search này, trên dưới báo xã nhanh chóng bận rộn lên, làm tin tức chính là phải nắm bắt mỗi một điểm nóng.

Một buổi sáng thời gian trôi qua, cư dân mạng thần thông quảng đại đã tìm ra không ít tin tức, ngay cả ảnh chụp Doãn Kha ở một châu khác cũng bị người ta phát tán lên mạng.

Vì mối quan hệ bí ẩn giữa Doãn Thu và Doãn gia, sáng nay không ai tìm cậu làm việc, cậu ôm điện thoại hóng hớt, nhìn tình thế lan tràn như lửa cháy rừng.

Đúng lúc cậu còn đang xem tin tức, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Lục Thanh Triết gửi tới.

Chiết Liễu: “!”

Dưới một dấu chấm than là một liên kết.

Vừa bấm vào, thế mà lại là ảnh chụp của Doãn Thu, hơn nữa bối cảnh chính là ở báo xã. Trong ảnh, cậu đang cúi đầu nhíu mày xem điện thoại, nhìn là biết được chụp hôm nay.

Lập tức có cư dân mạng ở dưới phụ họa: “Tôi biết hắn, hắn là Đại thiếu gia Doãn gia, học ở Nam Đại.”

“Có hơi đẹp trai nha, lúc này có thể nói sao? (nói nhỏ)”

“Đẹp trai thì có tác dụng quái gì, đều là rác rưởi đạo mạo!”

“……”

Lục Thanh Triết ở nhà không có việc gì làm, mỗi ngày lướt mạng cường độ cao, bài đăng này vừa xuất hiện hắn liền thấy.

“Mẹ nó! Ai gan lớn như vậy dám chụp lén cậu?”

Sắc mặt Doãn Thu trầm xuống, lạnh lùng nhìn quanh một vòng. Dựa vào góc độ ảnh chụp, cậu xác định một người đàn ông ở phía trước nghiêng. Người đó vốn dĩ đang lén lút nhìn trộm cậu, vừa chạm phải ánh mắt Doãn Thu, ánh mắt vội vàng cúi xuống.

Không đợi Doãn Thu có hành động gì, chủ biên đã tức muốn hộc máu từ văn phòng đi ra, ẩn nhẫn giận dữ gọi người đàn ông kia đi.

Chờ hắn lại cúi đầu xem điện thoại, bài đăng phát tán ảnh chụp của cậu đã không làm mới được.

Tất cả các mục từ liên quan đến cậu trên mạng đều trở thành từ khóa bị cấm, tìm kiếm không ra.

Buổi chiều, Lưu Duy Thanh tới tìm cậu, nói hôm nay tình huống đặc thù, bảo cậu về nhà nghỉ ngơi trước là được. Đưa cậu đến cửa thang máy, Lưu Duy Thanh trấn an cậu.

“Loại chuyện này cuối cùng đều phải chờ thông báo chính thức, còn chưa có kết luận thì không cần sợ. Dư luận chính là như vậy, ở nơi đầu sóng ngọn gió, trên mạng nói gì cũng có, em đừng quá để ý trong lòng.”

“Vâng, cảm ơn Lưu thúc.” Doãn Thu gật đầu.


Cậu đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, vừa ngồi vào trong xe, Lục Thanh Triết đã gọi điện thoại tới.

“Ra ngoài chơi đi Tiểu Thu ca. Tính là tớ cầu cậu, cậu đến chơi với tớ một lát đi, tớ ở trong nhà bị một đám cô dì vây quanh mỗi ngày phải đi xem mắt.” Giọng nói tếu táo không tiếc lời làm sự bực bội của Doãn Thu tan đi một ít.

Cẩn thận nghĩ lại lần trước còn chưa cảm ơn hắn, dù sao cậu còn nửa ngày không cần đi làm, dứt khoát liền đồng ý hắn.

“Cậu muốn đi đâu chơi?”

“Cậu đồng ý?! Địa điểm tớ đã sớm xem xong rồi, lát nữa gửi địa chỉ cho cậu, tớ đi chờ cậu trước!”

“Được.” Doãn Thu gật đầu, hỏi địa chỉ Lục gia rồi khởi động xe lái ra bãi đỗ xe.

Đi vào đường lớn, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Doãn Thu thấy người chụp lén cậu kia đang đi xe đạp điện chạy qua. Thẻ công tác của hắn đã được tháo xuống, trong giỏ xe có một cái thùng, hiển nhiên là bộ dạng đã từ chức.

Người đó cũng xuyên qua cửa kính xe thấy rõ là cậu, không khỏi ác độc trừng cậu một cái, kết quả tay lái bị lệch, liền cả người lẫn xe lật nhào vào bồn hoa ven đường.

Chờ hắn tức muốn hộc máu bò dậy, chỉ thấy đèn xanh sáng lên, cái người “phú nhị đại” hại hắn bị sa thải kia đã nhất chân ga nghênh ngang bỏ đi, chỉ để lại một cái bóng dáng xa dần, tức đến hắn chửi ầm lên.


“Vì sao không gỡ hot search?” Thân ảnh thon dài của Phó Quan Tân đứng trước cửa sổ chạm sàn tầng cao nhất Tư Thịnh, nhìn xuống dòng xe cộ thành phố dưới chân, lạnh lùng hỏi điện thoại bên kia.

Đã sắp trôi qua một ngày, trong ngày này Tập đoàn Doãn thị nhận được số lượng đơn xin hoàn trả hàng nhiều đến mức đếm không xuể, cũng tạo thành ảnh hưởng đối với cổ phiếu Doãn thị, nhưng Doãn Bạch Mân lại chút nào không vội vàng.

Nàng trầm mặt nhìn tư liệu trong tay nói: “Vẫn chưa tới lúc.”

Phó Quan Tân hiểu được chút gì đó. Anh trở lại bàn làm việc ngồi xuống, gác chéo chân rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, trong ánh mắt đều mang theo ý cười.

“Mặc kệ cô muốn làm gì, đều không được liên lụy đến em ấy.”

Doãn Bạch Mân nghe được lời này rất hứng thú nhướng mày, như là kinh ngạc với ý muốn bảo hộ của anh: “Đương nhiên, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, tôi bảo đảm sẽ không có lần sau.”

“Hy vọng là thế.”


Doãn Thu dựa theo địa chỉ Lục Thanh Triết cấp, lái xe đến trước một khu kiến trúc phong cách công nghiệp ở ngoại ô.

Lục Thanh Triết đã sớm chờ ở cửa, thấy cậu tới liền hưng phấn vẫy tay: “Tiểu Thu ca! Ở đây ở đây!”

Doãn Thu vừa đẩy cửa xe ra, một trận tiếng gầm rú động cơ nặng nề nhưng có lực xuyên thấu liền ập vào mặt, lẫn với tiếng rít ma sát của lốp xe trên mặt đất và tiếng hoan hô reo hò mơ hồ truyền đến từ bên trong sân.

“Đây là chỗ nào?”

“Đây là sân đua xe! Câu lạc bộ Karting trong nhà, ngầu không!” Lục Thanh Triết ghé sát bên tai cậu, không thể không gân cổ lên kêu mới có thể nghe rõ. Hắn một tay ôm lấy vai Doãn Thu, nhiệt tình kéo cậu đi vào trong.

“Tớ nói cho cậu biết, ở chỗ này tớ chính là xe thần! Chờ lát nữa cho cậu kiến thức cái gì gọi là tốc độ và sự cuồng nhiệt!”

Xuyên qua một cánh cửa cách âm, cảnh tượng trước mắt rộng mở thông suốt. Một đường đua trong nhà trần cao chót vót, quy mô kinh người hiện ra trước mắt. Đường đua nhựa đường uốn lượn hai bên là tường phòng hộ chuyên nghiệp và khán đài. Mấy chiếc xe karting kiểu dáng sắc bén đang lao nhanh trên đường đua cạnh tranh, tiếng động cơ gào thét vang vọng trong nhà thi đấu, làm lòng người tê dại. Trong không khí tràn ngập mùi xăng và mùi khét đặc trưng sau khi lốp xe ma sát, nhiệt liệt và phấn khởi.

Lục Thanh Triết hiển nhiên là khách quen ở đây, quen cửa quen nẻo dẫn dắt Doãn Thu làm thủ tục, lĩnh mũ bảo hiểm, bảo hộ cổ và các trang bị khác. Hắn hứng thú bừng bừng muốn dẫn Doãn Thu chạy vài vòng làm nóng người trước.


Khu nghỉ ngơi cách đó không xa, mấy người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, thần sắc kiêu căng đang tụ tập bên nhau.

Đứng đầu là một thanh niên nhuộm tóc xanh lam, đang ôm một cô gái thổi phồng kỷ lục vòng đơn nhanh nhất mà hắn vừa phá được. Hắn đang đứng đầu bảng xếp hạng sân đấu.

Bên này Lục Thanh Triết hào hứng kéo Doãn Thu liền lên xe. Hắn ngồi ghế lái chính, Doãn Thu ngồi ở ghế phụ.

Lục Thanh Triết đến loại thời khắc này, tâm thái dị thường bình tĩnh và trầm ổn. Hắn quả thật không khoa trương, theo tốc độ xe càng lúc càng nhanh, đường đua mà hắn lựa chọn cực kỳ tinh chuẩn và gay gắt.

“Dựa vào đại ca, mày mau xem, có người vượt qua mày!” Tiểu đệ tóc xanh lam gào to lên.

Tóc xanh lam nhất thời trầm mắt xuống. Hắn nhìn lên màn hình, quả nhiên mình bị vượt qua. Cái này hắn có thể nhịn sao? Lập tức xách mũ bảo hiểm lên đường đua, thề phải đoạt lại thứ hạng của mình.

Lục Thanh Triết đang chạy rất đã ghiền, Doãn Thu cũng lần đầu tiên thể nghiệm được niềm vui của đua xe. Tốc độ cực nhanh kích thích, Adrenalin phân bố, làm người ta có thể ngắn ngủi quên đi phiền não, gió mạnh thổi qua đều là tự do.

Phía sau bọn họ lại đột nhiên vọt lên một chiếc xe màu đỏ thẫm, cắn chặt bọn họ không buông, đây rõ ràng là muốn thi đấu.

“U hắc!” Cái này đã kích khởi lòng hiếu thắng của Lục Thanh Triết. Hắn mạnh mẽ nhấn ga, trong nháy mắt kéo dãn khoảng cách.

Lại một cú chuyển hướng sạch sẽ lưu loát, tóc xanh lam bị choáng váng đầu óc, cũng đi theo mạnh mẽ đánh tay lái, nhưng trong khoảnh khắc sai lầm đụng vào khu vực giảm xóc.

Lục Thanh Triết cười nhạo một tiếng, phóng cười vượt qua vạch đích.

“Mẹ nó!” Tóc xanh lam thấy xe Lục Thanh Triết qua vạch đích, hung hăng đấm một cái vào lan can. Nhóm người bọn họ ngày thường ở chỗ này làm mưa làm gió quen rồi, khi nào bị người ta công khai tước đoạt thể diện như vậy?

“Thằng nhóc kia là ai vậy? Nhìn mặt lạ, kỹ thuật lại tà môn!” Bên cạnh có tiểu đệ lập tức khó chịu mà mắng.

“Hình như là…… Gọi là Doãn gì đó, Doãn Thu! Đại thiếu gia Doãn gia đó.” Có người theo dõi tin tức hôm nay, nhìn Doãn Thu bước xuống từ ghế phụ cảm thấy rất quen mắt.

Nghe được tên Doãn Thu, tóc xanh lam đột nhiên ngây người, nhìn thấy mặt Doãn Thu, hắn nheo mắt lại, trên mặt lộ ra một tia ác ý châm chọc.

Vừa lúc này, Lục Thanh Triết thấy được bảng thành tích đường đua đã phá kỷ lục mới của mình và Doãn Thu, hưng phấn đến oa oa kêu to, hoàn toàn không chú ý tình huống bên kia, nhảy chân muốn chạy thêm một vòng nữa để đổi mới kỷ lục.

“Tiểu Thu ca chờ tớ! Tớ nhất định phải phá một lần nữa! Quá sung sướng!” Hắn nói, hấp tấp chạy đến khu chuẩn bị chuyến xuất phát.

Doãn Thu bất đắc dĩ cười cười, tháo mũ bảo hiểm nặng trịch xuống, tóc mái bị mồ hôi hơi ẩm ướt. Cậu đi đến bên cạnh khu nghỉ ngơi, muốn lấy một chai nước uống.

Ngay vào khoảnh khắc cậu đi một mình này, nhóm người tóc xanh lam liếc mắt đưa tình với nhau, không có ý tốt mà xông tới.

“Doãn thiếu gia, hứng thú cao lắm nha.” Tóc xanh lam chắn trước mặt Doãn Thu, cười như không cười.

Doãn Thu nâng mí mắt nhìn hắn một cái, thần sắc lãnh đạm: “Có việc gì?”

Áo sơ mi hoa bên cạnh tóc xanh lam lập tức nhích lại một bước, ngữ khí càng thêm suồng sã: “Đừng vội đi chứ Doãn thiếu. Vừa rồi các người chạy là sướng, hại anh em chúng tôi đâm xe, cái nợ này… tính thế nào?”

Doãn Thu dừng bước chân, ánh mắt đảo qua mấy tên công tử bột rõ ràng là tới kiếm chuyện trước mặt, giọng nói bình tĩnh không chút gợn sóng: “Trong sân thi đấu, thắng thua dựa vào bản lĩnh. Thừa nhận kỹ thuật của mình không được khó lắm sao?”

“À, còn rất cứng!” Tóc xanh lam cười nhạo một tiếng, hắn tiến lên một bước, gần như áp sát trước mặt Doãn Thu, hạ giọng đầy ác ý: “Thật đáng đời mẹ mày chết sớm.”

back top