ALPHA ÂM MƯU CƯỚI TA TỪ LÂU

chap 31

Chương 31

Phó Quan Tân đầu tiên là hỏi hắn một vấn đề: “Chuyện khi còn nhỏ của em là làm sao mà quên?”

Doãn Thu thu hồi điện thoại nói: “Sau khi mẹ qua đời, Chu Hội mang theo Doãn Kha dọn vào Doãn gia. Lúc mới bắt đầu em có rủ nó cùng chơi, nhưng có một lần nó lừa em lên gác mái tầng cao nhất rồi khóa cửa lại. Em ở trong đó hai ngày, ngất xỉu sau đó mới được người ta phát hiện. Tỉnh lại thì rất nhiều chuyện trước kia liền nhớ không rõ.”

Tiểu Doãn Thu gõ cửa hét lớn bên trong, Doãn Kha lại uy hiếp đám người hầu không được quản, Chu Hội càng mong hắn xảy ra chuyện.

Cuối cùng là Doãn Bạch Mân biết tin tức, sai người đưa hắn đến bệnh viện.

“Cho nên chúng ta trước kia thật sự quen nhau, là em đã quên anh?” Doãn Thu ngồi thẳng người, hơi nghiêng về phía trước.

Phó Quan Tân ánh mắt lại ảm đạm, Doãn Thu thế mà từ đó nhìn ra một chút ý vị bị thương.

“Em khi còn nhỏ đã nói muốn kết hôn với anh. Cho dù em đã quên, em cũng chỉ có thể là vợ anh.” Phó Quan Tân kéo cổ tay Doãn Thu, vuốt ve vết sẹo thật nhỏ kia.

Cảm giác chai sần mỏng manh ma sát làm Doãn Thu rụt lại một chút. Phó Quan Tân chìm vào hồi ức. Lần đầu tiên anh và Doãn Thu gặp nhau chính là ở bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi của Lục Thanh Triết.

Anh nhẹ nhàng nâng tay phải Doãn Thu lên, ở trên vết thương màu trắng kia mềm nhẹ hôn xuống: “Xin lỗi.”

Năm đó là năm thứ hai anh bị bắt cóc, anh vừa mới phân hóa thành Alpha. Khi vừa được cứu về, bệnh viện vài lần gửi thông báo bệnh tình nguy kịch, bởi vì tuyến thể của anh bị thương quá mức nghiêm trọng.

Trải qua nửa năm điều trị bệnh tình mới xem như ổn định, nhưng sau gáy anh không lúc nào không đau đớn, đau đến mức anh hận không thể cầm dao tự cắt tuyến thể đi.

Trải qua hơn một năm tĩnh dưỡng, Phó Quan Tân năm đó là khách quen của bệnh viện, phần lớn thời gian đều ở trong phòng bệnh.

Tô Niệm Trân vì muốn anh giải sầu, tiệc sinh nhật của Lục gia liền dẫn anh cùng đi.

Mỗi ngày bị đau đớn từ tuyến thể tra tấn, Phó Quan Tân mười hai tuổi tâm tình rất phiền muộn, đặc biệt là anh còn gặp phải cái tên ngốc Phó Thiên Kiệt kia.

“Mẹ tao nói, tuyến thể của mày vô dụng, sau này không có Omega nào nguyện ý kết hôn với mày, Phó gia sớm muộn gì cũng là của tao.” Phó Thiên Kiệt mới tròn 4 tuổi không biết ăn nói, người khác nói cái gì hắn tin cái đó, lập tức đem lời khúc khích sau lưng của Tống Hoài Lan toàn bộ run rẩy kể ra.

Đối diện với ánh mắt như nhìn thằng ngốc của Phó Quan Tân, Phó Thiên Kiệt hồi nhỏ ngu ngốc không khác gì đứa ngốc cho rằng anh không nói lời nào là chột dạ, vô cùng vừa lòng mà bỏ đi.

Phó Quan Tân bực bội kéo xuống vòng kim loại trên cổ. Đây là thứ bác sĩ yêu cầu đeo trong thời kỳ dưỡng bệnh của tuyến thể.

Lúc này, vạt áo anh bị người kéo kéo. Anh cho rằng lại là tên ngốc kia, không muốn để ý nên bước về phía trước một bước, rất mạnh tay giật vạt áo lại.

“A!”

Phó Quan Tân sửng sốt, vội vàng quay người, phát hiện trên mặt đất ngã một đứa bé.

Cái ly vốn đựng nước trái cây trong tay cậu bé đã ngã trên mặt đất thành mảnh vỡ, một mảnh không cẩn thận cắt vào cổ tay cậu.

Doãn Thu chỉ là muốn tìm người hỏi đường, kết quả lại ngã chổng mông, đau đớn trên cổ tay làm cậu nhịn không được khóc òa lên.

Tiếng khóc thu hút Giang Thu Nguyệt. Doãn Thu thấy mẹ lại càng thả giọng khóc: “Mẹ ơi, con muốn đi vệ sinh quá.”

Thật đáng thương, cậu tìm không thấy nhà vệ sinh, nhìn thấy có một anh trai ở đây tính hỏi thử, bây giờ nhà vệ sinh chưa đi được mà bản thân còn bị thương.

Giang Thu Nguyệt vội vàng nâng Doãn Thu dậy, vốn còn có chút dở khóc dở cười, nhìn thấy miệng vết thương còn đang chảy máu cũng hoảng sợ, nhanh chóng mang Doãn Thu đi tìm người.

Phó Quan Tân đứng tại chỗ có chút không biết làm sao. Thấy cậu bé bị mang đi, anh cũng đuổi theo.

Chảy máu nhìn có vẻ đáng sợ, kỳ thật miệng vết thương cũng không sâu. Lục phu nhân tìm bác sĩ đến làm tiêu độc băng bó, dặn dò một chút những điều cần chú ý. Giang Thu Nguyệt đau lòng ôm Doãn Thu đang khóc đến nước mắt lưng tròng vào lòng, nghiêm túc nghe bác sĩ nói.

Để an ủi cậu bé, Lục phu nhân cho cậu mấy viên kẹo. Doãn Thu ngậm kẹo liền không khóc nữa, trong lòng mẹ chớp chớp mắt nhìn xung quanh.

Cậu lại thấy anh trai vừa rồi, đang ghé vào ngoài cửa nhìn vào trong, đối diện với ánh mắt Doãn Thu lại rụt về.

Tiểu Doãn Thu nghĩ nghĩ, vỗ vỗ mẹ ý bảo thả mình xuống.

Giang Thu Nguyệt không phản đối, chỉ dặn dò cậu đừng đi xa, có việc liền gọi mẹ.

Doãn Thu đáp ứng mẹ sẽ không đi xa, cậu chạy thình thịch ra cửa phòng, nhìn Phó Quan Tân đang đứng một mình ngoài cửa mà không chịu đi vào.

Phó Quan Tân lương tâm không yên. Sự giáo dục từ nhỏ khiến cậu bé không có cách nào an tâm mặc kệ Doãn Thu bị thương, dù sao cũng là do chính mình gây ra.

“Anh trai, anh định đến xin lỗi em sao?” Mẹ cậu từ nhỏ đã nói cho cậu biết, gây ra tổn thương cho người khác dù lớn hay nhỏ, xin lỗi là điều cơ bản nhất.

“Anh, ừm, thực xin lỗi, anh không cố ý, em không sao chứ?”

“Em không sao, anh xem, đã băng bó xong rồi.” Doãn Thu hào phóng đưa cổ tay quấn băng vải cho anh xem.

Phó Quan Tân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai đứa trẻ không vì chuyện vừa rồi mà sinh ra hiềm khích. Doãn Thu khi còn nhỏ chút nào không ghi thù, chỉ cần anh trai xin lỗi cậu là không sao.

“Trên cổ anh, sao lại đen thui vậy?” Doãn Thu tò mò nhìn vòng kim loại đen kỳ lạ dưới cổ áo Phó Quan Tân.

“Đây là……” Phó Quan Tân cân nhắc một chút: “Đây là dùng để bảo vệ tuyến thể.”

“Oa, vậy nhất định rất lợi hại đi.” Doãn Thu kinh ngạc cảm thán, “Anh có tuyến thể? Vậy anh là Alpha sao? Em thấy Omega đều dán giấy, mẹ em chính là.”

“Ừm.” Phó Quan Tân gật đầu.

“Tốt quá, em cũng muốn phân hóa thành Alpha, nhưng báo cáo kiểm tra của em nói em sau này đại khái sẽ là một Beta.”

Nói đến đây Doãn Thu lại có chút cô đơn. Doãn Thương Lộc vốn dĩ còn có chút mặt mũi tốt với hắn, nhưng biết được hắn sẽ phân hóa thành một Beta vô dụng, liền hoàn toàn không còn chút tình cha con nào.

“Beta cũng khá tốt.” Phó Quan Tân cảm nhận được cảm xúc của cậu, nói một câu an ủi.

“Nhưng chỉ có Alpha mới có thể bảo vệ Omega tốt hơn. Em muốn làm Alpha, như vậy là có thể bảo vệ mụ mụ tốt hơn.” Doãn Thu múa may cánh tay: “Cũng có thể bảo vệ vợ tương lai của em tốt hơn.”

“Vợ của em?” Trẻ con ở tuổi này dưới sự ảnh hưởng của người lớn đều cho rằng lớn lên chính là phải tìm một người kết hôn, nhưng Phó Quan Tân thực sự không để bụng, cuộc sống đâu phải cứ nhất định phải hai người mới sống được.

“Đúng rồi, anh là Alpha, sau này khẳng định…”

Phó Quan Tân lạnh mặt xuống, lời Doãn Thu còn chưa nói xong, đã bị thần sắc anh dọa sợ.

Phó Quan Tân nhìn ánh mắt ngây thơ lại có chút sợ hãi của đứa bé trước mắt, bỗng chốc lại hoãn thần sắc. Anh thật sự không thể phát tiết cảm xúc cho một đứa trẻ.

Nhưng anh vẫn mở miệng nói: “Anh sau này sẽ không tìm Omega kết hôn.”

Phó Quan Tân nói xong, khóe miệng mím chặt, dường như lại vì sự lạnh lùng của mình mà cảm thấy một tia hối hận. Đau đớn sau gáy anh dường như lại tăng lên, liên quan đến cả trái tim cũng buồn bã.

Doãn Thu bị sự thay đổi cảm xúc đột ngột của anh làm cho có chút hơi sợ, nhưng lại không bị dọa chạy. Cậu chớp chớp đôi mắt to còn mang theo chút ẩm ướt, ánh mắt lại một lần dừng lại ở chiếc vòng kim loại đen kỳ quái trên cổ Phó Quan Tân.

Mẹ nói qua, chỉ có bị thương mới cần được bảo vệ. Anh trai này chỗ này đeo đồ vật, anh ấy vừa rồi còn không vui… Anh ấy có phải cũng rất đau, cũng cần được bảo vệ?

Ý niệm này làm tiểu Doãn Thu trong lòng sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên. Chính cậu phân hóa không thành Alpha, bảo vệ không được mẹ, nhưng anh trai này là Alpha, lại cũng giống như…… Rất không vui vẻ, cần người bảo vệ.

Cậu nhích lên trước một bước nhỏ, giọng nói nhỏ xíu, mang theo sự nghiêm túc trẻ con cùng thử dò xét: “Anh trai, anh có phải… Chỗ này cũng rất đau?” Cậu chỉ chỉ sau gáy mình.

Phó Quan Tân sững sờ, không ngờ cậu bé lại hỏi điều này. Chưa từng có người ngoài trực tiếp vạch trần nỗi thống khổ của anh. Điều này làm anh theo bản năng muốn kháng cự, nhưng đối diện với đôi mắt thanh triệt thuần khiết, không chứa chút nào thương hại mà chỉ có sự quan tâm thuần túy của Doãn Thu, chút kháng cự kia lại không hiểu vì sao tan biến. Anh cực nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Doãn Thu như được xác nhận điều quan trọng, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc hơn. Cậu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên giơ lên cổ tay còn đang băng bó của mình, rồi lại chỉ vào cổ Phó Quan Tân, dùng giọng điệu tuyên bố một chuyện lớn nói: “Anh xem, chúng ta đều bị thương.”

“Vậy… Vậy em sau này sẽ kết hôn với anh!” Logic của Doãn Thu đơn giản lại trực tiếp, “Em không thể làm Alpha bảo vệ mụ mụ, nhưng em có thể bảo vệ anh! Chúng ta kết hôn, em liền có thể vẫn luôn bảo vệ anh! Như vậy anh liền không đau, cũng sẽ không không có người kết hôn cùng anh!”

Phó Quan Tân hoàn toàn ngây người. Lời nói của đứa trẻ ngây thơ đến buồn cười, ngữ pháp hỗn loạn, logic càng là không thể tưởng tượng.

Nhưng tấm lòng không hề tạp chất, muốn bảo vệ anh kia, lại giống như một tia sáng mỏng manh mà ấm áp, đột nhiên không kịp phòng ngừa chiếu vào trái tim vốn có chút tối tăm của anh.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc của Doãn Thu, đau đớn sau gáy, dường như vào khoảnh khắc đó thật sự giảm bớt một chút.

Phó Quan Tân hoàn toàn ngẩn ra.

Bất kỳ người lý trí nào cũng sẽ cho rằng đây chỉ là lời nói tùy tiện của một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Nhưng Phó Quan Tân lại cười không nổi.

Phó Quan Tân trầm mặc nhìn Doãn Thu. Tiểu gia hỏa thấy anh không nói lời nào, dường như có chút bất an, nhưng sự quyết tâm nghiêm túc trong đôi mắt sáng lấp lánh kia lại không rút đi. Thậm chí cậu còn cẩn thận dè dặt vươn bàn tay nhỏ không bị thương kia, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh, dường như đang xác nhận sự tồn tại của anh, cũng như đang tự cho đi sự an ủi không lời.

Mu bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại mà hơi lạnh. Phó Quan Tân rũ mắt nhìn một cái, khi ngước mắt lên, đáy mắt thế mà lại mang theo ý cười.

Anh xoay tay lại, dùng đầu ngón tay rất nhẹ chạm lại ngón tay Doãn Thu, giọng nói trầm thấp mà không còn lạnh băng, thậm chí mang theo một tia cực nhạt, gần như không phát hiện được sự ôn hòa: “…… Em biết kết hôn là có ý gì không?”

Doãn Thu nghiêng đầu, rất cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu mạnh: “Biết! Chính là giống ba ba cùng mụ mụ trước kia như vậy, đi lãnh một cái sổ nhỏ, sau đó làm đám cưới!”

Sự bổ sung cuối cùng này rất thực tế và trẻ con, làm Phó Quan Tân suýt bật cười.

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy mong đợi của Doãn Thu, lần đầu tiên không đi phản bác bất kỳ đề tài nào về tương lai, về bạn đời. Anh thậm chí trịnh trọng gật đầu, dùng một ngữ khí gần như hứa hẹn, đáp lại lời “cầu hôn” non nớt này:

“Được. Vậy em nhớ kỹ lời em nói hôm nay.”

Dừng một chút, anh bổ sung, giọng nói rất nhẹ, nhưng như là đã đặt xuống một dấu ấn vô hình giữa hai người:

“Anh chờ em tới bảo vệ anh.”

back top