ALPHA ÂM MƯU CƯỚI TA TỪ LÂU

chap 30

Chương 30

Mạnh Hồi Hưng gần đây mọi chuyện không thuận, dường như ông trời đối nghịch với hắn, khiến hắn mọi việc không hài lòng.

Sự việc ở thành phố Vân Hợp xảy ra đột ngột, hắn chỉ vừa kịp rút mình ra khỏi mọi chuyện đã phải tốn rất nhiều sức lực. Trớ trêu thay, bên Kinh thành này cũng xảy ra vấn đề.

Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Doãn Thương Lộc. Người sau bị bảo tiêu mang đến sau đó, liền mơ mơ màng màng ngã trên mặt đất, mùi rượu trên người nồng nặc.

Doãn Thương Lộc ợ một tiếng rượu, ánh mắt hỗn độn. Hắn hiện tại mang vẻ vô lo vô nghĩ, hắc hắc cười hai tiếng: “Mạnh tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Mạnh Hồi Hưng giơ tay, bảo tiêu tiến lên hất một ly nước đá vào mặt hắn. Hắn giật mình, rùng mình một cái, cái lạnh thấu xương buộc hắn phải tỉnh táo lại.

“Doãn Thương Lộc, lô hàng trong tay ngươi đã hai tháng không phát đi, tiền của ta không phải là cho không. Ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích.”

“Ai nha Mạnh tổng, gần đây cách trở, không tìm được cơ hội, Doãn Bạch Mân canh chừng chặt quá……” Doãn Thương Lộc cười gượng. Hắn hiện tại đã hiểu rõ, bất kể là Mạnh Hồi Hưng hay Doãn Bạch Mân, hai người này đều không phải thứ tốt.

Mạnh Hồi Hưng chẳng qua coi hắn là một con chó dễ sai bảo, mượn chút địa vị của hắn trong Doãn gia để giúp hắn ta làm việc.

Doãn Bạch Mân lại càng không coi hắn ra gì, đến cháu trai ruột của mình cũng nói tiễn đi là tiễn đi, làm hắn cha con chia lìa.

Mạnh Hồi Hưng cười lạnh một tiếng, đột nhiên hạ giọng, cúi người nói: “Ngươi nhìn xem cái bộ dạng hiện tại của ngươi, đã lên thuyền của ta rồi thì còn có đạo lý nào để đi xuống? Tình trạng này rồi, sẽ không cho rằng ta không có cách trị ngươi đi.”

Hắn một lần nữa ngồi thẳng dựa vào ghế sô pha, dường như nắm chắc phần thắng, nói: “Cái thằng Doãn Thu kia đã vào cửa Phó gia, cũng coi như là nửa người Phó gia. Nếu để hắn biết ngươi làm những chuyện đó, ngươi cảm thấy, Phó Quan Tân sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”

Doãn Thương Lộc ngây người ra. Khuôn mặt vốn dĩ ửng hồng vì cồn lập tức trở nên trắng bệch, như thể nghe thấy chuyện gì cực kỳ khủng khiếp, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn không ít.

“Ngươi, ngươi làm sao sẽ……?” Hắn run rẩy hỏi, chuyện này hắn tuyệt đối không dám nói với bất cứ ai, làm sao lại có người biết?

“Ngươi muốn nói ta làm sao lại biết?” Mạnh Hồi Hưng chiếm được quyền chủ động, thản nhiên bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.

“Hừ, nếu không phải ta ở sau lưng giúp ngươi che đậy, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu đến tận bây giờ sao?”

Doãn Thương Lộc cứ tưởng mình làm rất kín đáo, lại không ngờ điểm yếu chí mạng của mình đã sớm bị người khác nắm trong tay. Lần này thì hắn hoàn toàn tỉnh rượu.

“Mạnh, Mạnh tổng, tôi, tôi lúc đó làm vậy cũng là vì ngài làm việc. Tôi thật sự không còn cách nào, mới đành dùng hạ sách đó.”

Đầu óc Doãn Thương Lộc đầy rẫy ý nghĩ “sắp xong đời”. Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết, nếu không không cần Phó Quan Tân ra tay, thằng nhóc Doãn Thu kia chắc chắn sẽ giết hắn!

“Người phụ nữ đó, người phụ nữ đó……” Hắn ngồi dậy bò về phía trước vài bước, túm ống quần Mạnh Hồi Hưng than thở khóc lóc: “Ai biết bà ta có phải đã điều tra ra cái gì không, tôi cũng là vì sự nghiệp của chúng ta mới, mới có thể làm như vậy.”

“Mạnh tổng, tôi cũng là vì ngài mà!”

Mạnh Hồi Hưng có chút ghê tởm mà thu chân về.

“Mạnh tổng! Ngài không thể tiết lộ chuyện này ra ngoài a, bằng không tôi thật sự muốn xong rồi!” Doãn Thương Lộc sợ hãi tột độ.

Mạnh Hồi Hưng thấy đã đạt được mục đích, lập tức thu lại vẻ mặt đe dọa kia, cúi người vỗ vỗ vai hắn trấn an: “Ta đương nhiên biết, đừng sợ, ta không phải người vô ơn bội nghĩa. Dù sao hiện tại chúng ta mới là đối tác hợp tác.”

“Bất quá, hiện tại ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?”

“Tôi biết mà, biết mà Mạnh tổng.” Doãn Thương Lộc liên tục gật đầu, lần nữa cam đoan, sợ hắn giây tiếp theo liền đổi ý: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ giao lô hàng kia đi thật tốt.”

Mạnh Hồi Hưng vừa lòng cười cười, dặn bảo tiêu đưa hắn trở về.

Doãn Thương Lộc kinh hồn chưa định ra khỏi phòng VIP, run rẩy ngồi lên xe trở về Doãn gia.


Trong đại sảnh Doãn gia, Chu Hội ngồi trên sô pha khóc sướt mướt. Nàng đợi hồi lâu mới thấy Doãn Thương Lộc trở về, lập tức đứng dậy lao tới.

“Ông chạy đi đâu? Sao bây giờ mới về?” Chu Hội mấy ngày nay vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt, giọng nói đã trở nên khàn khàn: “Chuyện của Tiểu Kha ngươi mau nghĩ cách đi, nó là con trai ruột của ông mà!”

“Đừng làm phiền ta!” Doãn Thương Lộc một tay đẩy nàng ra. Hắn đang tự thân còn lo chưa xong, hơi sức đâu quản chuyện Doãn Kha.

Chu Hội không thể tin nổi nhìn hắn: “Ông có ý gì? Chuyện của Tiểu Kha lẽ nào ông mặc kệ sao?!”

“Nó bị tiễn đi, chứ đâu phải đã chết! Huống hồ lại không phải ta làm, bà có bản lĩnh thì đi tìm Doãn Bạch Mân đi, đừng đến chỗ ta gào thét.”

Chu Hội tức giận đến toàn thân run rẩy. Nàng nếu có bản lĩnh đó thì còn đến đây chịu đựng hắn làm gì?

Nàng chỉ vào Doãn Thương Lộc, run rẩy nói: “Chính ông lúc trước nói chờ người đàn bà kia chết rồi sẽ cưới ta, làm mẹ con chúng ta được sống những ngày tốt đẹp. Đây là cái ngày tốt đẹp ông nói sao? Con trai mình bị đưa đi, ông ngay cả một cái rắm cũng không dám phóng, có người đàn ông hèn nhát như ông sao?”

Doãn Thương Lộc say rượu chưa nghỉ ngơi, lúc này lại tâm phiền ý loạn, căn bản không muốn nghe nàng kéo dài. Hắn lên lầu trực tiếp khóa trái cửa phòng rồi ngủ, chỉ còn lại Chu Hội một mình ngã ngồi trên sô pha, khóc đến vô cùng thương tâm.


Mọi người ở báo xã ăn uống xong đã gần 11 giờ, nhưng họ còn muốn tiếp tục chiến đấu ở KTV. Dù sao mai là cuối tuần, không cần dậy sớm đi làm.

Lưu Duy Thanh lớn tuổi không chịu nổi nên về trước.

Doãn Thu không thích ca hát, nên cũng không tính đi. Đêm nay cậu uống rượu nên không thể tự lái xe, Lâm thúc đã dặn dò tài xế đến đón cậu.

Tài xế lái xe rất ổn định. Hành trình tương đối dài, Doãn Thu đã ngủ thiếp đi.

Ánh đèn xe lóe lên chiếu vào cổng lớn biệt thự. Ánh đèn chiếu sáng Phó Quan Tân đang đứng chờ ở cửa.

Tài xế không ngờ Tiên sinh lại tự mình ra chờ, vội vàng đỗ xe ổn định trước cửa.

Mở cửa xe, Doãn Thu vẫn chưa tỉnh. Phó Quan Tân bế người lên đi vào biệt thự.

Bị đèn trong đại sảnh lay động một chút, Doãn Thu nhúc nhích mí mắt, theo bản năng nghiêng mặt tránh ánh sáng. Lập tức phát giác xúc cảm khác thường.

Cậu mở mắt, đối diện là ngực Phó Quan Tân, ngẩng đầu lên, chính là cằm Phó Quan Tân.

“……”

“Tỉnh rồi?” Phó Quan Tân cúi đầu nhìn một cái.

“Em có thể tự đi, thả em xuống đi.” Doãn Thu vẫy vẫy chân. Người ôm cậu sải bước đi lên cầu thang, hơi có chút xóc nảy.

Phó Quan Tân không thả. Lên đến lầu hai, Doãn Thu nghe thấy tiếng Hoa Lê kêu. Nó nghe thấy tiếng động, đi ra từ phòng Doãn Thu, đuổi theo hai người.

Doãn Thu phát hiện không đúng, đây không phải hướng đi đến phòng cậu.

Phó Quan Tân ôm người vào phòng mình. Cửa phòng “Rầm” một tiếng đóng lại, ngăn Hoa Lê ở bên ngoài.

Mặc nó ở ngoài cửa cào cửa.

Phó Quan Tân đặt người xuống, “Quần áo của em anh đã cho người lấy qua đây rồi.”

Đây là ý muốn ngủ cùng nhau.

Doãn Thu muốn nói lại thôi. Hiện tại những gì cần làm họ đều đã làm, ngủ chung một giường dường như cũng không có gì.

Cậu uống rượu, sắc mặt hồng hào, môi sáng bóng. Phó Quan Tân nhịn không được muốn đến gần, tay xoa vào vòng eo người trước mặt.

Bên ngoài cửa, Hoa Lê nhảy lên một cái, nhảy lên bám vào tay nắm cửa mở ra cửa phòng. Một tiếng “Meow” cắt đứt bầu không khí ái muội trong phòng.

Doãn Thu hoàn hồn, quay mặt đi đẩy Phó Quan Tân ra, “Em đi tắm trước.”

Cậu cầm quần áo, bước nhanh đi qua trước mặt Hoa Lê vào phòng tắm.

Phó Quan Tân bị quấy rầy, tức giận xách gáy Hoa Lê lên ném ra ngoài, tiện tay khóa cửa phòng lại.

Hoa Lê lặp lại trò cũ, nhưng lần này không mở được cửa, ở ngoài cửa không cam lòng kêu hai tiếng rồi bỏ đi.

Doãn Thu vừa vén quần áo lên, cửa phòng vệ sinh bất ngờ bị mở ra. Giữa lúc hoảng loạn cậu buông cánh tay, còn chưa kịp quay người đã bị người ta một tay bế lên đặt trên bồn rửa mặt.

Tay Phó Quan Tân từ khoảng trống quần áo vén lên luồn vào, tay kia vòng ra sau lót gáy cậu, cúi người hôn xuống.

Hơi thở hai người đan xen, Doãn Thu mơ hồ mở mắt ra, cố hết sức ngửa ra sau chừa lại một khe hở.

“Tắm trước đã……”

“Chờ chút cùng nhau,” Phó Quan Tân siết chặt cánh tay kéo người trở về, “Anh giúp em tắm.”

……

Cuối cùng quả thật là Phó Quan Tân giúp cậu tắm, chỉ là tắm hơi lâu một chút. Đến khi ra khỏi phòng tắm, Doãn Thu đã hoàn toàn ngủ say.


Đến khi cậu mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã lên cao. Điều khiến cậu không ngờ là Phó Quan Tân thế mà vẫn còn ở đây.

Cậu cố gắng xoay người trên chiếc cơ thể ê ẩm, liền thấy Phó Quan Tân ngồi trước cửa sổ, trên bàn đặt máy tính đang xử lý công vụ.

Rèm cửa còn kéo, trong nhà một mảnh yên tĩnh. Doãn Thu kéo chăn lên cao, lại nhắm mắt lại.

Cậu vẫn muốn ngủ.

Phó Quan Tân nhạy bén nhận thấy cậu đã tỉnh, khép máy tính lại đi đến mép giường ngồi xuống. Doãn Thu kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt nhìn anh.

Phó Quan Tân đặt điện thoại Doãn Thu bên cạnh, nói: “Vẫn luôn có người gọi điện cho em.”

Doãn Thu cầm điện thoại mở khóa, liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn trên WeChat, đều do người ghi chú là “Lục Thanh Triết” gửi tới.

Lục Thanh Triết gọi mấy cuộc thấy không ai bắt máy nên đã gửi WeChat.

Doãn Thu bấm vào khung chat, đối phương gửi cho cậu một bức ảnh.

“Ảnh cậu nhờ tôi tìm lần trước, tôi tìm được rồi.”

Bức ảnh chụp chính là bữa tiệc sinh nhật 6 tuổi mà cậu đã tìm thấy trong album ở nhà.

Doãn Thu bấm vào phóng to, thấy rõ thân ảnh của chính mình.

Doãn Thu nhỏ bé còn đang chu môi, hốc mắt đỏ hoe đứng ở hàng trước nhất bên phải. Trên cổ tay cậu quấn băng gạc. Bên cạnh cậu chính là Giang Thu Nguyệt, lúc đó còn tại thế.

Bà mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, một tay kéo Tiểu Doãn Thu, một tay vuốt đầu cậu. Hơi cúi đầu, không nhìn vào ống kính, dường như đang an ủi cậu.

Doãn Thu nhìn chằm chằm mẹ mình rất lâu mới dời ánh mắt, tìm kiếm trên bức ảnh.

Ánh mắt cậu đột nhiên dừng lại ở giữa bức ảnh. Nơi đó đứng một cậu bé, dưới sự phụ họa của những người xung quanh, cậu bé này có vẻ hơi khác biệt.

Những người bên cạnh cậu bé đều mỉm cười nhìn vào ống kính, duy chỉ có cậu bé đó ánh mắt xuyên qua mọi người, dừng lại ở phía bên phải.

Doãn Thu chậm rãi ngồi dậy trên giường, im lặng quan sát cậu bé này. Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Quan Tân một cái, rồi lại cúi đầu nhìn bức ảnh.

“Sao vậy?” Phó Quan Tân phát hiện sự bất thường của cậu.

Nhìn thế nào cũng giống nhau.

Doãn Thu trực tiếp xoay màn hình điện thoại về phía Phó Quan Tân. Chờ anh nhìn rõ nội dung trên đó mới hỏi:

“Phó ca, chúng ta trước kia đã gặp qua, đúng không?”

Phó Quan Tân hiếm thấy mà sững sờ. Anh thấy trên màn hình điện thoại Doãn Thu là hình ảnh của chính mình hồi nhỏ.

back top