XUYÊN THÀNH TIỂU PHƯỢNG HOÀNG, TA CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Chương 2

Phượng hoàng nhỏ còn chưa biết hóa hình.

Ta vội vã vỗ cánh bay ra ngoài.

Nhìn bóng người di chuyển qua lớp kính mờ, ta ôm lấy đầu, mắt lấp lánh hình trái tim màu hồng: "Hắn đẹp trai thật, cho dù Phượng Cửu ta phải nuôi hắn, ta cũng tình nguyện."

Đợi đến khi Thẩm Kỳ Niên cuối cùng cũng đi ra.

Bụng ta đã đói meo, tiếng chíp chíp cũng yếu ớt hẳn.

Thẩm Kỳ Niên nấu cho ta một bát mì.

Nhưng miệng ta quá ngắn không với tới, cánh cũng không cầm được đũa.

Ta đáng thương nhìn Thẩm Kỳ Niên.

Hắn đành tự mình đút cho ta ăn, thấy ta vẻ mặt hưởng thụ, hắn trêu chọc: "Con phượng hoàng ngốc này, chỉ biết cắm đầu ăn, cũng không nghi ngờ xem trong cơm có độc không."

Ta giật mình, có chút không dám ăn nữa.

Thế nên chỉ có thể rụt cổ lại, ăn từng miếng nhỏ, cái giá phải trả là suýt nữa thì bị nghẹn.

Thẩm Kỳ Niên vỗ vỗ lưng ta, lại rót cho ta một ly nước ấm.

Giọng điệu mỉa mai: "Chết đến nơi rồi vẫn còn ăn, đúng là con gà mập."

Ta không phục: "Cho dù có chết, cũng phải làm một con ma no bụng."

Hơn nữa, ta còn một cơ hội tái sinh, chính là phượng hoàng niết bàn, mặc dù chỉ có thể dùng một lần, và cái đau như bị rút gân lột da, một con phượng hoàng nhỏ như ta đương nhiên không chịu nổi loại đau đớn này.

Dưới sự bám riết không rời của ta, Thẩm Kỳ Niên cuối cùng cũng giữ ta lại.

Hắn còn sắp xếp cho ta một cái tổ nhỏ ấm áp, thoải mái.

Ta quá cảm động, hai con mắt hạt đậu rơi lệ.

Cuối cùng không phải chịu gió chịu nắng nữa.

Ta ngủ một giấc thật ngon.

Ngày hôm sau, Thẩm Kỳ Niên ra ngoài.

Hắn còn khóa trái cửa lại, chân ta không mở được.

Ta buồn chán chạy vào bếp, một hơi chén sạch toàn bộ bữa sáng, bữa trưa và bữa tối mà Thẩm Kỳ Niên đã chuẩn bị từ trước.

Lại mở tủ lạnh ra.

Bên trong đầy ắp đồ ăn.

Ta cũng không kén chọn, ăn uống suốt cả buổi chiều, còn vui vẻ xem TV.

Đợi đến khi trời tối, đêm khuya tĩnh lặng.

Thức ăn trong tủ lạnh đã sạch trơn.

Thẩm Kỳ Niên vẫn chưa về.

Ta hơi nhớ hắn.

Mặc kệ hắn trước đó đã nói cấm ta vào phòng hắn.

Ta xông vào phòng hắn, cảm nhận hơi thở của hắn.

Nhảy lên bàn hắn, tình cờ thấy một cuốn nhật ký.

Ta dùng răng cắn khóa mã ra.

Trang mới nhất viết:

"Tại sao vận mệnh của ta lại là phản diện, cái c.h.ế.t là kết cục cuối cùng của ta."

Tim ta giật mình.

Ta chui ra từ cửa sổ để đi tìm người.

Men theo hơi thở của Thẩm Kỳ Niên.

Nhưng, pháp lực của ta quá yếu, tìm hai ba tiếng đồng hồ vẫn không thấy.

Trời đột nhiên đổ cơn mưa lớn.

Mưa làm ướt lông của ta, đi lại càng vụng về hơn.

Loạng choạng chạy vào một con hẻm tối tăm.

Dưới đất nằm một người, trên người tỏa ra mùi m.á.u tanh.

Bộ vest đen lịch lãm giờ dính chặt vào người hắn.

Đường cơ bắp đều rất đẹp.

Chỉ là hắn hình như đã c.h.ế.t rồi.

"Thẩm Kỳ Niên, ngươi cố lên."

Ta tìm người khắp nơi để cầu cứu.

Nhưng xung quanh không có ai, cũng không ai nghe hiểu tiếng chim của ta.

Xuyên qua con hẻm, có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

Bên trong có một cặp cha con đang mua đồ ăn khuya.

Ta bò lên cửa kính chíp chíp gọi họ.

 

back top