Ta là con phượng hoàng duy nhất trên đời.
Vì quá ngốc, không biết săn mồi, nên ta nhận một con chim sẻ làm mẹ nuôi.
Hôm trước, mẹ nuôi bị thương, được Thẩm Kỳ Niên cứu, còn nhận được một cái bánh bao thơm lừng.
Để báo đáp ơn cứu mạng, mẹ nuôi bảo ta đến làm "vợ nuôi" của hắn.
Mẹ nuôi lừa ta rằng làm vợ hắn thì sẽ được ăn bánh bao thịt mỗi ngày.
Ta tin sái cổ.
Nuốt nước bọt.
Ngay lập tức, ta vác cái cặp sách đứng trước cửa nhà Thẩm Kỳ Niên.
Cộc cộc --
Cửa mở.
Khuôn mặt âm u của Thẩm Kỳ Niên lộ ra: "Con gà mập ở đâu ra đây? Tự dâng mình đến cho ta hầm ăn à?"
Hắn một cước đá ta vào bụi cỏ.
Ta quay đầu lại khóc lóc với mẹ nuôi, nhưng mẹ nuôi đã biến mất từ lúc nào.
Chỉ còn lại một mình ta.
Quả nhiên, mẹ nuôi chê ta ăn nhiều nên đã vứt ta lại cho loài người nuôi rồi.
Ta lau khô nước mắt, tiếp tục gõ cửa điên cuồng.
Cái chân ta khỏe đến mức làm thủng một lỗ trên cánh cửa.
Cái đuôi run rẩy.
Phượng hoàng nhỏ còn bé lắm.
Chắc loài người sẽ không đánh đòn đau lắm đâu nhỉ.
Ta nơm nớp lo sợ đi vào, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Thấy Thẩm Kỳ Niên nhắm chặt mắt, nằm trong bồn tắm, suýt nữa thì tự dìm c.h.ế.t mình.
Thế là ta vỗ cánh, kéo hắn ra, đứng trên n.g.ự.c hắn làm hô hấp nhân tạo.
Ta: Chíp chíp chíp.
Phiên dịch: Này loài người, ngươi cố lên, ta không muốn làm góa phụ đâu.
Thẩm Kỳ Niên cuối cùng cũng tỉnh lại, nhíu mày: "Không hiểu, nói tiếng người đi."
Ta chỉnh lại lông, mở miệng nói luôn: "Ta đến làm vợ ngươi đây."
Con ngươi Thẩm Kỳ Niên giãn ra vì kinh ngạc, hắn bóp cổ ta: "Ngươi là quái vật gì?"
Ta giận dỗi: "Ta là con phượng hoàng duy nhất trên đời đấy, làm gì có con chim nào có bộ lông đẹp như ta."
Ta khoe khoang với hắn.
Thẩm Kỳ Niên mặt đầy vạch đen: "Chắc chắn không phải là một con gà tạp nham mập ú à?"
Ta tức giận mổ hắn.
Hắn bịt miệng ta lại, ấn vào cơ n.g.ự.c ướt đẫm của hắn.
Mặt ta đỏ bừng, nhưng bộ lông dày đã che hết rồi nên hắn không nhìn thấy.
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, khẽ khịt mũi: "Con chim mập nhỏ nhìn đi đâu đấy? Phượng hoàng dê cụ."
Ta càng tức giận hơn.
Đẹp trai thì nhìn thêm vài lần cũng không được à.
Dù sao cuối cùng cũng sẽ trở thành vị hôn phu của ta mà.
Ta trợn đôi mắt hạt đậu, cố nhìn hắn.
Còn muốn chui vào trong quần hắn nữa.
Dù sao cây to thì treo ớt.
Phải xem cái "thứ đó" của hắn có dùng được không đã.
Ta ấn ấn, Thẩm Kỳ Niên lập tức phát ra một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn.
Giọng hắn khàn đi, trầm thấp: "Kiểm tra xong chưa? Hài lòng không?"
To quá...
Cái chân ta còn không ôm nổi.
Ta hạnh phúc gật đầu.
Thẩm Kỳ Niên búng vào đầu ta: "Cút ra ngoài, nếu không ngươi tự giúp ta giải quyết đấy."
Ta ngước lên, thấy quần hắn phồng lên.