VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 9

Chương 9

 

Hà Kim Ngọc quả thực tức điên người! Đánh lại không đánh lại, bây giờ hay rồi, mắng cũng không mắng lại. Cứ tiếp tục như vậy Chu Đình Sâm không sao, hắn lại tự mình tức chết trước.

Thế là hắn chống nệm xê dịch thân mình, nơi nào đó khó có thể mở miệng đau đớn như một cái dằm mãnh liệt đâm hắn một cái: “Cái đồ chưa từng khai huân (chưa từng làm chuyện đó) non (non nớt) nhà anh, kỹ thuật không tốt chỉ biết đâm lung tung, mông tôi sắp nát rồi, tối qua anh ngay cả thuốc cũng không bôi cho tôi, anh cố ý phải không!”

Mặt Chu Đình Sâm lúc xanh lúc đỏ, biệt nữu (ngượng nghịu) quay mặt đi: “Tôi nào biết thuốc ở đâu.”

“Biết ở đâu anh cũng sẽ không dùng.”

Hà Kim Ngọc hừ lạnh một tiếng, tự mình duỗi tay bưng cháo tới, nhéo cán muỗng từng muỗng từng muỗng cắm đầu nhét vào miệng. Hắn thầm nghĩ hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cái thằng ranh họ Chu kia anh chờ đó cho tôi, lão tử sớm muộn gì rửa mối nhục xưa!

Chu Đình Sâm tự nhiên không biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, lau một chút máu trên trán, trầm mặc chui vào phòng khách đi. Chờ lại đi vào, chén cháo trắng kia đã thấy đáy, bị tùy ý đặt ở đầu giường.

Tối qua anh ta cũng mệt không nhẹ, sáng sớm tỉnh lại mơ mơ màng màng thay drap giường, tấm thảm đặc biệt hỗn độn, áo quần trên người bị lung tung rối loạn rải rác đống, giỏ giấy đều là bao cao su khó có thể mở miệng, Chu Đình Sâm không nói một lời nhặt lên quần áo dùng túi đựng rác đóng gói, lại thay giỏ giấy, cùng drap giường dính đầy tinh dịch tối qua một khối ném vào thùng rác.

Thu thập xong những thứ này, Hà Kim Ngọc liếc thấy vành tai anh ta đỏ như sung huyết, trợn trắng mắt.

“Suốt hai hộp, sao anh lại như vậy, hôm nay tôi không phát sốt nhập viện đã tính là thân thể tốt rồi. Anh không phải nói muốn phụ trách?”

Hà Kim Ngọc thấy anh ta đứng xa xa, vẻ mặt tránh còn không kịp liền tức lên, đơn giản nằm vật xuống giường: “Dù sao tôi bây giờ không xuống giường được, ăn uống tiêu tiểu đều cần người hầu hạ, bảo mẫu trong nhà đều là tiểu cô nương, anh không mong chờ các cô ấy bôi thuốc cho tôi đấy chứ?”

Chu Đình Sâm kinh hãi lùi về sau một bước: “Còn nửa giờ, tôi phải đi.”

“Anh đi cái rắm! Anh đi rồi ném tôi một mình ở đây chết khát không thể sống, cởi truồng bò loạn khắp đất, chờ về xem trò cười của tôi đúng không?”

“……”

Tóm lại, Chu Đình Sâm sâu sắc lo lắng cho học phần học kỳ này. Giáo viên chuyên ngành của anh ta là một lão nhân đặc biệt nghiêm túc cổ hủ, tuyến đạt tiêu chuẩn dù kém một điểm cũng sẽ đánh sinh viên quay về trùng tu. Anh ta thì không sợ không tốt nghiệp được, chỉ là tích cóp học phần ít nhiều gì cũng trễ nải thời gian.

Bất quá…

Anh ta ở lòng bàn tay thử độ ấm của máy sấy, mới dịch đến chỗ Hà Kim Ngọc, chịu thương chịu khó giúp hắn sấy khô tóc ướt đẫm.

Trước mắt còn có một người hung hăng hơn, toàn thân mọc đầy gai nhọn cứng rắn, căn bản làm người ta không thể nào xuống tay.

Chân Hà Kim Ngọc động một chút, phòng tắm lập tức phát ra một tiếng nước róc rách, Chu Đình Sâm bị hấp dẫn chú ý, giương mắt chính là một đôi chân dài trắng sáng, còn có—

Anh ta trầm mặc dời tầm mắt.

Hà Kim Ngọc có liên quan đến hai chữ “Kim Ngọc” cũng chỉ có ngoại hình, người này lông cơ thể thưa thớt, làn da còn tốt hơn phụ nữ, eo lại thon, nắm trong tay có thể cảm nhận rõ ràng cái loại cảm giác mềm mại nhẫn nại kia, so với bất cứ thứ gì anh ta từng sờ qua đều có xúc cảm tốt hơn.

Buổi tối kia quá kích thích, Hà Kim Ngọc hiện tại trên eo còn giữ hai cái vết bầm tím của dấu tay, thịt mềm bên sườn cổ cũng bị hắn cắn nát. Anh ta trong cái sơ đêm (lần đầu) này của Hà Kim Ngọc quả thật là trải nghiệm tốt, thân thể Hà Kim Ngọc cũng quả thật làm người ta mất hồn quên phản (mê đắm).

Anh ta lục tục (liên tục) hít một hơi, buông máy sấy, cũng mặc kệ tóc Hà Kim Ngọc còn nửa ướt liền đi ra ngoài.

Hà Kim Ngọc tùy tiện gặm quả táo, thấy thế mê mang quay đầu, cũng vô tâm tình ăn, lập tức tùy tiện xoa rửa sạch sẽ chạy đến trước gương toàn thân tả hữu xoay ba vòng.

Bỏ đi những dấu vết chướng mắt kia, cơ bụng, nhân ngư tuyến không thiếu cái nào. Ngũ quan càng không cần nói, lật tung thủ đô cũng không tìm ra mấy người so với hắn còn đẹp trai, ngay cả ánh mắt bắt bẻ của hắn cũng không tìm ra một chút tỳ vết.

Mười phần.

Mười phần hoàn mỹ dáng người.

Trước sau như một không thể bắt bẻ, ân, quăng Sở Bất Phàm cái bạch liên kia mười tám con phố.

Hà Kim Ngọc ánh mắt khen ngợi gật đầu với chính mình trong gương, vớt lên khăn lông hừ ca mặc quần áo đi.

Hắn đã sớm khỏi hẳn, bất quá nếu bắt được cơ hội tra tấn Chu Đình Sâm, Hà Kim Ngọc tự nhiên là sẽ không bỏ qua. Không chỉ ăn uống tiêu tiểu đều phải hầu hạ, Chu Đình Sâm trong mắt hắn liền như phạm vào thiên điều, làm gì gì không vừa mắt, không phải chỗ này chọn thứ hai câu, chính là chỗ kia ghét bỏ làm không tốt.

Sắc mặt Chu Đình Sâm tuy rằng rất khó coi, nhưng vẫn là cố nén theo hắn.

Mặc kệ nói như thế nào, toàn thân thương tích này của Hà Kim Ngọc là do chính mình gây ra, hơn nữa anh ta cũng quả thật quá đáng một chút, dù anh ta cũng đuối lý, thế nào cũng phải hầu hạ tốt người này.

“Đỡ chút, tôi vào thư phòng anh liền đi thẳng đi.”

Chu Đình Sâm buông cuốn sách trong tay, nhìn chằm chằm Hà Kim Ngọc một hồi.

Hà Kim Ngọc cũng chờ anh ta đi tới, tóc không bôi keo, nhu thuận mà rũ xuống, trong ánh mặt trời lặn vàng rực rỡ lấp lánh, bên cổ còn có dấu hôn đã nhạt đi.

Đột nhiên điện thoại trên bàn vang lên, là Sở Bất Phàm gọi tới, Hà Kim Ngọc trực tiếp cúp máy.

Hắn không thích nghe điện thoại của Sở Bất Phàm, bởi vì mười lần có tám lần đều là nói những chuyện vô nghĩa, tin nhắn thì càng không cần nói, cơ bản đều là không đọc không trả lời.

Chỉ là lần này hình như có chút sốt ruột, Chu Đình Sâm: “Bất Phàm ca cái giờ này gọi cho anh, nhất định là có chuyện quan trọng.”

“Chậc.” Hà Kim Ngọc không tình nguyện nhấn nghe, “Alo?”

“……”

Chuyện nhà họ, Chu Đình Sâm theo lý phải lảng tránh, nhưng nghe được giọng điệu kinh hoảng của Sở Bất Phàm, anh ta cố ý vô tình nghe được một chút.

Là do cẩu vi phạm quy định thao tác dẫn đến bến tàu sụp xuống, giết chết một công nhân, trọng thương ba người, vết thương nhẹ hai người, thuyền cũng lật hai chiếc.

Gần đây hạng mục này vốn dĩ đã dự nhiệt đầu cơ cổ phiếu trên internet, lúc này hoàn công lâm kỳ (sắp hoàn thành), hiện trường vừa lúc bị phóng viên chụp được đưa tin lên, gây ra một làn sóng dư luận không nhỏ.

Theo lý thuyết, thuyền có bảo hiểm không sợ, bồi thường cũng đều là chuyện nhỏ, mấu chốt tính nằm ở chỗ xử lý chuyện này như thế nào. Mà Sở Bất Phàm rõ ràng bị dọa tới rồi, không thể kịp thời triệu khai cuộc họp báo. Người đối diện công ty Hà Quang tập đoàn tề hạ hắc bài (đồng loạt tung ra bài đen) PR, Hà Quang tập đoàn nháy mắt bị hút vào trung tâm lốc xoáy dư luận.

Hà Kim Ngọc một đại lão tổng không thể ngày nào cũng ôm điện thoại xem hot search, huống chi Sở Bất Phàm bên kia cố ý giấu giếm, hiện tại bên thủ đô này đều còn chưa biết đâu.

“Cái đồ phế vật nhà cậu, sau này còn có thể làm thành chuyện gì!” Hà Kim Ngọc cắt đứt điện thoại, giận đến suýt chút nữa không đập điện thoại.

“Vấn đề thi công, đối với Bất Phàm ca mà nói cũng là tai bay vạ gió. Anh vẫn là trước tiên nghĩ xem làm thế nào để ứng đối đi.”

Một khi liên lụy đến công việc, Hà Kim Ngọc liền không có tâm tư cợt nhả với anh ta: “Cảm kích không báo đây là tối kỵ anh biết không! Vốn dĩ liền không có bao nhiêu chuyện, chỉ là bồi thường thêm chút tiền mà thôi, bây giờ làm cho bên ngoài đều mắng tôi Hà Kim Ngọc đâu. Bất Phàm ca anh tai bay vạ gió, tôi mang cái nồi đen lớn làm trò chơi của mọi nhà đâu!”

Bến tàu sụp xuống đối với Sở Bất Phàm là thật là tai bay vạ gió, nhưng bất đắc dĩ việc xử lý tiếp theo quá kéo hông (chậm chạp), tuy rằng bình thường đền tiền, nhưng không biết làm thế nào lợi dụng nhân cơ hội tẩy trắng dư luận đen.

Phải biết, Sở Bất Phàm hiện giờ đại biểu chính là thể diện và danh dự của Hà Quang, nếu vì chuyện này mà kéo thấp sự tín nhiệm của công ty, Hà Kim Ngọc tuyệt đối tay xé hắn!

Ánh trăng nhạt bao phủ cảnh đêm hiu quạnh, Hà Kim Ngọc dựa cửa xe trầm tư, trong tay thưởng thức chiếc bật lửa nắp gập.

Hà Kim Ngọc vốn dĩ liền không thích Sở Bất Phàm, lần này vốn dĩ là Sở Bất Phàm không chiếm lý, Hà Kim Ngọc mượn đề tài không biết có thể làm ra chuyện gì.

Chu Đình Sâm cách cửa sắt khắc hoa bất an chờ đợi.

Sở Bất Phàm một thân gió bụi mệt mỏi ngay cả ngủ cũng chưa ngủ, vừa xuống máy bay liền chạy tới, treo hai cái vành mắt đen nhánh.

Người vừa đến gần, Hà Kim Ngọc lập tức phát hiện, liếc về phía hắn, kháp (bóp) thuốc ba bước cũng hai bước đến trước mặt hắn, duỗi tay chính là hai bàn tay thanh thúy.

“Kim Ngọc…”

Ánh mắt Hà Kim Ngọc trong tối tăm càng thêm âm u, lạnh nhạt nói: “Tỉnh táo chưa?”

“Tỉnh, tỉnh táo rồi.”

Hà Kim Ngọc gật gật đầu, sắc mặt vẫn là rất kém cỏi: “Tỉnh táo là được, lúc này mới có thể nhớ kỹ bài học hôm nay.”

Sở Bất Phàm đỉnh (mang) trên mặt vết tát phấn, áy náy nói: “Kim Ngọc, nếu như vậy cậu có thể nguôi giận thì cứ việc đánh, tóm lại đều là lỗi của tôi, là tôi xử lý không tốt mới làm chuyện này lên men đến mức này. Kim Ngọc, thực xin lỗi.”

“Thực xin lỗi quản cái rắm dùng! Tôi giao vị trí tổng giám đốc hạng mục cho cậu, toàn quyền hạng mục cho cậu phụ trách, cậu quản lý thế nào? Cậu làm việc thế nào!” Hà Kim Ngọc hướng hắn mắng: “Ngay cả tôi cũng dám giấu… Sở Bất Phàm tôi phát hiện bản lĩnh cậu lớn thật nha, tôi trước đây sao không phát hiện cậu còn có bản lĩnh này đâu? Hả?”

“Là tôi không cho bọn họ nói, tôi cho rằng chuyện này tôi có thể xử lý tốt.”

“Cậu xử lý được cái rắm!” Hà Kim Ngọc vừa mới mắng một câu, điện thoại của Tiểu Đào bên kia như đòi mạng gọi tới, hắn cúi đầu nhấn nghe, chỉ vào Sở Bất Phàm ý bảo hắn câm miệng.

Chu Đình Sâm chậm rãi nhăn lại lông mày, dù anh ta lại bất công (thiên vị) Sở Bất Phàm, lần này cũng không lý (không có lý do) để phản bác.

Sở Bất Phàm ngàn không nên vạn không nên, chính là không nên giấu giếm Hà Kim Ngọc. Đường đường đại lão tổng, thế nhưng sau khi chuyện mọi người đều biết mới nhận được điện thoại của bộ phận xã giao.

Hà Kim Ngọc lúc này tự mình tức chết cũng không giải quyết được chuyện, hắn vội vàng trả lời điện thoại của Tiểu Đào: “Hạng mục từ hôm nay trở đi toàn quyền giao cho tôi xử lý. Dư luận đã như vậy, không cần quản, trước làm bộ phận xã giao đi liên hệ người bị hại và người nhà. Thuyền bình thường đi bảo hiểm, bến tàu không ngừng cái này thì đi tìm chỗ khác để bù đắp, không thể ảnh hưởng tuyến đường vận tải đường thủy. Lát sau tôi sẽ đi một chuyến địa phương, cậu sắp xếp hành trình, gọi chủ quản cấp trở lên quản lý tầng đến địa phương, tôi hỏi lời (chất vấn).”

Hà Kim Ngọc lạnh mặt cắt đứt điện thoại, giơ tay một ngón tay: “Cậu đi theo tôi qua đó, cuộc họp báo cậu tự mình xin lỗi, mất mặt đừng ném mặt Hà Quang.”

Đáy mắt Sở Bất Phàm đỏ bừng, trầm mặc gật đầu.

Chu Đình Sâm lúc này khó mà nói cái gì, ánh mắt từ Sở Bất Phàm lén lút lau nước mắt dời đến Hà Kim Ngọc ổn định tâm thái châm điếu thuốc cho mình.

Hà Kim Ngọc ngậm thuốc lá, trầm giọng nói: “Chuyện này, nên biết đến không biết, không nên biết đến cũng đừng biết, chờ tôi giải quyết xong lúc này sẽ trí (báo cáo), hai người trong nhà kia đừng nói.”

Chu Đình Sâm nâng lên mặt, như suy tư gì nhìn chằm chằm hắn một hồi.

“Vạn nhất giấu không được thì làm sao? Cha anh—”

“Giấu tôi có thể giấu được, lão nhân liền giấu không được, anh có ý gì?”

“Không phải…”

Sở Bất Phàm cúi đầu không nói lời nào, hắn là xem một cái đều cảm thấy phiền, xua xua tay đuổi người đi.

Chỉ còn lại hai người họ, Chu Đình Sâm mới nói: “Anh vừa rồi tính tình quá lớn.”

“Anh biết cái gì.”

Giọng hắn không tự chủ được dịu đi một chút: “Anh nào biết cái chuyện thối nát tám bảy (tạp nham) nhà tôi? Mẹ tôi thương Sở Bất Phàm, cha tôi tai mềm (dễ tin), làm cho hắn một đại lão gia cả ngày do dự không quyết đoán. Mắng hắn một trận để hắn biết sau này làm việc biết nặng nhẹ, đừng tưởng rằng lão nhân bao bọc hắn là hắn có thể kê cao gối mà ngủ.”

Lúc mới sống chung, Hà Kim Ngọc vì muốn bồi dưỡng tình cảm với anh ta, thường xuyên kéo anh ta nói chuyện có không (tạp nham), sau này chuyện dài ngắn trong nhà đều nói một lần. Chu Đình Sâm ít nhiều gì cũng hiểu biết, nói: “Hài tử đều là như nhau, nếu anh nguyện ý làm chút chuyện tốt, Hà phu nhân cũng sẽ đối tốt với anh.”

“Được, nghe lời chính là Sở Bất Phàm, tôi sinh ra chính là gây rắc rối.” Hà Kim Ngọc bật cười, cúi đầu dẫm tắt tàn thuốc, khom lưng nhặt lên ném vào thùng rác.

back top