VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 8

Chương 8

 

Người khác sở dĩ nói Hà Kim Ngọc có tính tình bá vương, đức hạnh lưu manh, là bởi vì bất kể chuyện gì không điểm mấu chốt hắn đều dám làm, hơn nữa một khi đã quyết định thì tám con ngựa cũng kéo không lại.

Hắn thích Chu Đình Sâm, hơn nữa là càng phản kháng hắn càng thích. Nếu người này mềm không ăn, thì hắn chỉ có thể chơi ngạnh (cứng).

Hắn không tin, còn không chỉnh được Chu Đình Sâm cái thằng nhóc lông chưa mọc đủ này.

Đang tính toán làm thế nào để thu thập (xử lý) thì Lý Hàn Dương thình lình gọi điện thoại tới.

Lý Hàn Dương người này từ nhỏ đến lớn đi theo sau mông hắn, thuộc về “chó săn”, gian tà, Hà Kim Ngọc không thích chơi với người như vậy, cũng không chơi được cùng nhau.

Trùng hợp loại người này, lấy ra để trị Chu Đình Sâm là hiệu quả tốt nhất.

“Cái người nhà tôi kia, vừa quật lại không nghe lời, hai ngày này làm tôi đau đầu chết rồi, cậu mau cho tôi chỉ chiêu.”

“Đại thiếu yên tâm, tôi vừa có được thứ tốt, chờ ngày mai liền đưa qua cho cậu kiểm nghiệm hàng, bảo đảm làm hắn ngủ một ngày một đêm không phải chuyện gì to tát!”

“Đi cậu ngày mai, lúc nào rồi, sao cậu không đợi tôi chết rồi hãy đưa tới!”

“……”

Chuyện này hai người đã thông qua khí (bàn bạc trước) sớm, Lý Hàn Dương phỏng chừng vừa mới làm được đã vội vàng gọi điện thoại cho hắn.

Thật sự làm được thuốc rồi, nụ cười âm hiểm trên mặt Hà Kim Ngọc đều giấu không được: “Chu Đình Sâm, cái này lại để anh cứng (cứng đầu), đến lúc lên giường còn không ngoan ngoãn cởi quần?”

Khặc khặc khặc—

Tính xấu của Hà Kim Ngọc là điều ai cũng biết, muốn thình lình mềm mại một chút làm người tốt, phỏng chừng là ai cũng cảm thấy hiếm lạ, nguyện ý ngồi xuống nghiên cứu kỹ mục đích ẩn giấu sau lưng này.

Chu Đình Sâm cũng nghĩ như vậy.

Hôm nay anh ta vừa tan học, Hà Kim Ngọc đã giơ tay (nhanh chóng) đưa anh ta đến.

“Nghe Tiểu Đào nói vụ kiện của anh sắp kết án? Chờ lấy được khoản cuối cùng, tính sổ hai ta liền bình (hòa) đi.”

Chu Đình Sâm cởi áo khoác treo ở giá áo, thay dép lê không nhanh không chậm ngồi xuống trong tầm tay hắn, liếc cái ly rượu kiểu dáng mới lạ, không động.

Nói: “Bên tòa án còn đang trình lên (báo cáo), phỏng chừng còn phải chờ một thời gian.”

Hà Kim Ngọc gật gật đầu, đẩy rượu về phía anh ta: “Thế thì ván đã đóng thuyền (chắc chắn).

Khụ khụ, mấy ngày nay, tôi nghĩ lại chính tôi, trước đây là tôi tính tình quá bộc trực, làm ồn với anh không ít mâu thuẫn, anh cũng biết tính tôi mà. Cái phút cuối cùng này, niệm tình hữu nghị nhiều năm từ nhỏ đến lớn, hai ta cứ hảo tụ hảo tán (chấm dứt hòa bình). Sau này hai ta gặp mặt, anh còn chịu nhận tôi Hà Kim Ngọc là bằng hữu là được.”

Lông mày Chu Đình Sâm hơi tụ lại.

“Tôi là một người không có kiên nhẫn, nhưng còn được xem là người chú trọng thể diện. Chu Đình Sâm, tôi biết anh vẫn luôn không muốn ở lại bên cạnh tôi.”

Chu Đình Sâm: “Vậy anh còn cưỡng bách kết hôn?”

“……”

Quả nhiên óc sinh viên khoa học tự nhiên xoay chuyển nhanh, thẳng thọc trọng điểm.

Hà Kim Ngọc “Sách” một tiếng: “Vậy anh có không không đồng ý sao!”

Bằng không hắn đến mức phải dùng chiêu này?

Nói nửa ngày, Chu Đình Sâm bất động như núi. Tròng mắt đen nhánh chăm chú nhìn người nào đó lòng mang quỷ thai, ngay sau đó đáy mắt xẹt qua một tia trào phúng, rồi chậm rãi rũ xuống.

Anh ta uống hết ly rượu của Hà Kim Ngọc.

Hành động vẫn chưa dừng, chợt bưng ly rượu của chính mình lên, đưa tới miệng Hà Kim Ngọc: “Uống đi.”

“Sao, sợ tôi hạ dược anh à?”

Ánh mắt Hà Kim Ngọc càng sâu hơn, lấy một loại ánh mắt ý vị thâm trường cướp lấy Chu Đình Sâm, liền tay anh ta uống một hơi cạn sạch.

Chu Đình Sâm sửng sốt, như bị điện giật đẩy hắn ra, mạnh mẽ đặt ly xuống: “Một bàn đồ ăn, chỉ có hai ly rượu, lời nói trong ngoài đều là chuốc rượu, anh không phải hạ dược là gì?”

Lời còn chưa nói xong, lập tức cảm thấy thân thể không thích hợp, nhất thời mềm oặt như mì sợi, thân thể cũng theo nhiệt độ cơ thể bay lên mà càng ngày càng đỏ đậm. Chu Đình Sâm ngã quỵ trên mặt bàn.

Anh ta không phải đã uống ly của Hà Kim Ngọc sao?!

Chẳng lẽ… Hà Kim Ngọc hạ dược toàn bộ bàn này!

Anh ta cắn răng cố chống cơ thể vô lực, vẻ mặt không thể tin được.

Hà Kim Ngọc cũng dần dần không xong, ánh mắt mê ly, nhưng vẫn cố chống: “Chu Đình Sâm, tôi sớm đã nói qua, anh cả đời, cũng đừng nghĩ phân rõ giới hạn với tôi, anh là của tôi!”

Dưới sự xung kích của dược vật dữ dằn, hai người đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, trong cơ thể như bị liệt hỏa thiêu đốt. Cái biến hóa khó có thể mở lời ở phương diện sinh lý kia hung hăng đâm một nhát vào lòng tự trọng của Chu Đình Sâm.

Anh ta chưa từng nghĩ Hà Kim Ngọc lại có thể làm ra loại chuyện hạ tam lạm (hèn hạ) này.

Mặc dù dùng hết tất cả thủ đoạn để kháng cự, chung quy không ngăn được tình dục thế tới rào rạt. Khi anh ta tiến vào, thân thể mảnh khảnh của Hà Kim Ngọc bị hắn ôm vào lòng, mồ hôi và máu giao hòa, khối thịt mềm treo sau cổ hắn dùng sức nghiền ma.

Khi tình dục liệt nhất, đáy mắt Chu Đình Sâm bố biến tơ máu. Sau khi dược vật tiêu tan, lộ ra cảm xúc gần sát bản tâm nhất.

Tơ máu đỏ đậm mờ mịt một sự oán hận quỷ dị, Chu Đình Sâm từng câu từng chữ: “Anh cái hỗn đản… Tôi, nhất định, giết anh!”

Buổi chiều ngày hôm sau.

Hà Kim Ngọc bị khát tỉnh, mở mắt ra, vừa mới chống đứng dậy lập tức đau đến hít hà một hơi, toàn bộ xương cốt như bị xe lu qua lại nghiền mấy vòng, đều sắp tan thành từng mảnh.

Hắn cố chống ngồi dậy, bưng ly nước lạnh đầu giường uống một hơi cạn sạch. Kích thích lạnh cực lớn nháy mắt đánh thức đại não hỗn thành hồ nhão của hắn.

Thích ứng một hồi hiện trạng, hắn mới bắt đầu hồi ức chuyện tối qua, hình như hắn hạ dược cho Tiểu Chu, sau đó liền…

Bị Chu Đình Sâm ngủ.

Hắn đem ánh mắt chậm rãi dời đến thùng rác một bên, cùng với mấy cái đếm đếm dưới đất.

Càng đếm về sau, lòng hắn càng lạnh, một khuôn mặt đều vì tức giận mà vặn vẹo.

Trùng hợp cửa phòng vang một tiếng chốt mở, Chu Đình Sâm bưng cơm cứ như vậy đi tới.

“Chu Đình Sâm, anh còn dám—”

Vừa nhìn thấy anh ta, lửa giận trong lòng Hà Kim Ngọc cọ một chút nháy mắt bốc lên trán, lập tức xốc chăn nắm chặt nắm tay. Kết quả chân vừa mới chạm đất, đầu gối mềm nhũn bùm một tiếng ngã xuống.

Hắn ngã đặc biệt rắn chắc và chật vật, Chu Đình Sâm không nhịn được cười một tiếng.

“Cười cái cứt cười!” Hà Kim Ngọc run rẩy bò dậy, trên mặt xanh một trận trắng một trận, tức giận lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Cái chuyện mất mặt này, xem như toàn bộ bị hắn đuổi kịp!

Hắn tức giận đấm mạnh thảm, mà lúc này mới phát hiện trên người mình những dấu vết ghê người.

Ở trên người Chu Đình Sâm, hắn lần đầu tiên cảm thấy tuổi tác chênh lệch mang đến lòng có dư mà lực không đủ. Chu Đình Sâm như sử dụng không hết sức trâu bò, suốt đêm lăn qua lộn lại giày vò hắn đến hừng đông!

Hà Kim Ngọc lúc này đầu óc đều choáng váng, lảo đảo đứng lên.

Chu Đình Sâm nấu cháo trắng cho hắn đặt ở đầu giường, giương mắt thấy Hà Kim Ngọc qua loa mặc áo choàng tắm, tóc hỗn độn, sắc mặt phiếm hồng không bình thường, làn da lõa lồ càng là bố biến dấu vết ái ân.

Nhìn khiến người ta nhiệt huyết phẫn trương, huống chi, cũng chỉ có Chu Đình Sâm biết, đêm hôm qua kia hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiêu hồn (thỏa mãn), mà hắn ở trên người Hà Kim Ngọc, cũng quả thật là sảng tới rồi (thỏa mãn tột độ).

Anh ta theo bản năng chán ghét quay mặt đi muốn đi ra ngoài.

“Anh đứng đó cho tôi!”

Hà Kim Ngọc tức muốn hộc máu quát, lung tung túm lấy cái gạt tàn thuốc nặng trịch liền hướng Chu Đình Sâm mà tạp (ném), mắng: “Anh mẹ nó dám thảo (làm tình) tôi, anh không muốn sống nữa phải không! Tôi Hà Kim Ngọc là ai, anh cũng dám cưỡi lên đầu tôi diễu võ dương oai! Tôi đi cái đại gia anh!”

Cái đó chuẩn xác nện trúng trán Chu Đình Sâm, nháy mắt vỡ đầu chảy máu. Anh ta cũng phát hỏa, tiến lên một phen nắm lấy cổ áo Hà Kim Ngọc, cắn răng nói: “Anh còn có mặt mũi nói tôi? Tôi hỏi anh chuyện này là ai làm? Thuốc là ai hạ cho tôi? Anh như bây giờ cũng là đáng đời!”

“Tôi đáng đời cái mụ phu (anh rể) anh!” Hà Kim Ngọc đẩy anh ta ra suýt chút nữa tự mình té ngã, sự khuất nhục đau đớn ở hạ thể trong mắt lập tức mờ mịt một tầng hơi nước.

Hắn giận cực công tâm, thật sự muốn ngay tại chỗ ném người từ trên lầu xuống, “Họ Chu, anh đi thủ đô thành hỏi thăm hỏi thăm ai không biết tôi Hà đại thiếu là ai! Cái người nào có tên có họ ở trước mặt tôi không phải cúi đầu khom lưng! Anh tính cái thứ gì anh dám ngủ lão tử!! Anh chán sống rồi phải không!”

Chu Đình Sâm tính cái thứ gì, chẳng phải là người mình thích mấy năm sao? Hắn tính cái rắm! Cứt cũng không tính! Dám như vậy nhục nhã hắn Hà Kim Ngọc!

“Anh câm miệng! Rõ ràng là chính anh gieo gió gặt bão, chẳng lẽ vẫn là tôi làm anh làm loại chuyện này?”

Hà Kim Ngọc vẻ mặt hung ác, quả thực có một loại tư thế muốn cùng Chu Đình Sâm cá chết lưới rách. Nghẹn một bụng buồn hỏa, ở khoảnh khắc đối diện ánh mắt Chu Đình Sâm, dường như cái gì cũng không phát ra được.

Rốt cuộc chuyện này hắn không chiếm lý, quang ở khí thế liền lùn anh ta một đoạn.

Anh Hà Kim Ngọc vốn dĩ dùng không phải thủ đoạn chính đáng, hiện tại bị người ta phản đè ép, còn có thể trách người ta so với mình lợi hại không thành?

Chu Đình Sâm xé tờ giấy khăn cho trán mình cầm máu, thở dài một hơi thật sâu.

Hai người đều cứng đờ ngồi nửa ngày.

Hà Kim Ngọc đang nỗ lực bình phục tâm tình, dù là có nhiều lửa giận cũng chỉ có thể không tình nguyện tiếp thu hiện thực mình bị ngủ. Trong lòng chửi đổng một trận.

Chu Đình Sâm biết chính mình gây rắc rối, xông cái đại họa. Cứ như vậy, chuyện tiếp theo đặc biệt khó giải quyết.

Anh ta đang nghĩ, lại không tự giác đặt ánh mắt vào vết ái ân tím xanh loang lổ dưới áo choàng tắm của đối phương. Đêm hôm qua điên cuồng kia, xem như đã đưa bọn họ hai người đến một mối quan hệ không tưởng được.

Lúc này tâm tình Chu Đình Sâm vô cùng phức tạp, đàn ông là một loại sinh vật có dục vọng chiếm hữu và ham muốn chinh phục rất mạnh. Bất kể là thứ gì hay người nào, một khi in lại “nhãn” (dấu ấn) của chính mình, trong tiềm thức tổng sẽ nạp vào phạm vi lĩnh vực của chính mình.

Nhưng cố tình, người này là Hà Kim Ngọc, nguồn gốc của tất cả chuyện hoang đường này.

Anh ta ném khăn giấy đã thấm máu vào thùng rác, nhìn chằm chằm người bị chà đạp một phen, hiện tại rụt ở trên giường đặc biệt đáng thương, trong lòng vô cớ nổi lên một cảm giác thống khoái báo thù.

Khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười: “Vừa rồi sao không khóc? Tối qua không phải khóc rất dễ nghe sao?”

Lời này của anh ta tuy rằng có ý vị trả thù, nhưng cũng không giả. Hắn không thích những sô pha tao lãng hóa (gái điếm) ở quán bar kia, duy độc Hà Kim Ngọc loại người thiên sinh ngạo cốt bị hắn đè dưới thân khóc nức nở, cái cảm giác đó liền nghiện như thuốc phiện vậy.

Chu Đình Sâm nhếch lên một nụ cười châm chọc. Mắt khuếch (viền mắt) Hà Kim Ngọc khẽ nhếch, nháy mắt bạo nộ: “Anh vừa rồi nói cái gì, anh lặp lại lần nữa thử xem!”

Chu Đình Sâm mặt lạnh: “Với dáng vẻ anh hiện tại, còn có sức lực đánh với tôi một trận? Chuyện đã xảy ra rồi, tôi khuyên anh tốt nhất bình tĩnh một chút, tôi sẽ phụ trách với anh.”

“Hóa ra người bị ngủ không phải anh đúng không, anh bình tĩnh cho tôi xem thử xem!” Hà Kim Ngọc cảm thấy chính mình đều sắp tức hộc máu, thầm nghĩ sớm biết ở đầu giường chuẩn bị thêm hai cái gạt tàn thuốc, bằng không đập không thoải mái.

Hắn sau khi nghe được nửa câu, lập tức bị tức cười: “Phụ trách? Hai ta hiện tại là quan hệ tình lữ anh phụ trách với tôi anh có bệnh à! Chiếm tiện nghi nghiện rồi phải không?”

Dù sao Hà Kim Ngọc đuối lý ăn thiệt, Chu Đình Sâm cứ xem hắn là cơn thịnh nộ vô năng, bưng cháo trắng cho Hà Kim Ngọc: “Tôi nói, là anh gieo gió gặt bão. Uống đi, buổi chiều tôi còn có tiết học, lát nữa phải đi.”

Hà Kim Ngọc không thể tin được quay qua anh ta: “Tôi đều như vậy anh còn có tâm tư đi học? Chu Đình Sâm, tôi nếu vì anh mà cảm nhiễm nhiễm trùng tôi liền,”

“Cho nên không thể nhiễm trùng,” Chu Đình Sâm ném cái chén về phía đầu giường, cắt ngang lời tiếp theo của hắn: “Nếu không khắp thiên hạ đều sẽ biết, anh Hà đại thiếu là người bị người ta ngủ đấy.”

back top