VẠN NGƯỜI SỢ TÔI - TÔI LẠI HỐI HẬN KHI SỐNG LẠI

Chap 33

Chương 33

 

Hà Kim Ngọc giơ tay nhận lấy chìa khóa, mở khóa thông minh của xe.

“Tôi qua lại (yêu đương) với ai không cần anh can thiệp (trấn cửa ải) vào, còn về chuyện xứng hay không xứng... Chỉ cần là người Hà Kim Ngọc tôi đã để mắt, chẳng sợ có bất nhập lưu (thấp kém) đến đâu, tôi cũng có thể dùng tiền thật (vàng thật bạc trắng) từng bước đặt (đáp) hắn lên Thủ đô. Xứng hay không xứng, là do tôi định đoạt.”

Hà Kim Ngọc nhìn thẳng vào anh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh: “Lúc trước tôi cũng đâu ngại Chu thiếu phá sản?”

“Anh!”

Vì từng là mối quan hệ thân mật nhất, nên cả hai đều biết rõ chỗ nào đâm (thọc) dao nhỏ vào đối phương sẽ đau nhất.

Thu lại tầm mắt, anh mở cửa xe kiểm tra tình trạng của Cố Miểu.

Cố Miểu được thả ra toàn thân đầm đìa mồ hôi, ngã vào lòng Hà Kim Ngọc thở hổn hển. Hai người rất tự nhiên (thuận tay) ôm chầm lấy nhau.

Sắc mặt Chu Đình Sâm nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, nắm tay nới lỏng rồi lại siết chặt. Hắn không ngờ Hà Kim Ngọc lại có thể (thế nhưng) vô tình bạc bẽo (lương bạc) đến vậy. Rõ ràng người dây dưa trước là hắn, rõ ràng Hà Kim Ngọc là người nói thích hắn trước, vậy mà bây giờ mọi chuyện nháo (cãi) thành ra như thế, dựa vào cái gì anh nói chia tay liền chia tay!

Cảnh tượng này, giống như một cây gai nhọn hung hăng chọc vào mắt hắn. Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt, cố nén (ấn xuống) sự xúc động chực trào (luôn).

Cố nhịn đến nỗi đáy mắt có xu thế ẩn ẩn đỏ lên.

“Tối nay là Tiệc Trăng Tròn của Lang gia, anh tốt nhất nên tới. Đến lúc đó tôi sẽ chứng minh những lời tôi nói rốt cuộc là vô căn cứ hay là sự thật.”

Hà Kim Ngọc không đáp lời.

Thật ra nghĩ lại thì anh cũng không thể nào sẽ đi. Nhị thiếu Lang gia không sinh sớm không sinh muộn (sớm không sinh vãn không sinh), cố tình lại sinh vào lúc bệnh tình của Lang Trang càng lúc càng nặng. Nói một câu không dễ nghe, Nhị thiếu chính là sự chuẩn bị của cha mẹ Lang gia chờ Lang Trang chết. Tình nghĩa hơn hai mươi năm của Hà Kim Ngọc và Lang Trang vẫn còn đó, sao có thể tham dự (chung vui).

Ánh mắt Chu Đình Sâm căng thẳng.

Cố Miểu bị nhốt trong xe kín (phong bế) ngộp đến mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt khó chịu thở dốc trong lòng Hà Kim Ngọc.

“Còn có thể chống đỡ không?”

Cố Miểu mí mắt nhắm nghiền, khẽ “Ưm” một tiếng.

Bởi vì hơi nóng thở ra dựa vào ngực, vệt (điểm) lửa giận vừa mới lắng xuống (tiêu đi xuống) trong lòng Hà Kim Ngọc lại bùng (đằng) lên lần nữa.

“Hà Kim Ngọc……”

Chu Đình Sâm nắm chặt vải vóc cổ tay áo anh, những lời muốn nói giữ lại nuốt hết vào sau khi đối diện với cặp mắt oán hận kia.

Hà Kim Ngọc oán trách mà trừng mắt nhìn hắn một cái, hất (ném) tay hắn đang siết chặt cổ tay áo ra.

Ánh mắt này không thể nghi ngờ đang hung hăng đâm (thọc) dao nhỏ vào ngực hắn. So với sự phẫn nộ bùng nổ, sự chán ghét trầm mặc càng có thể nghiền nát chút tự tin đáy lòng Chu Đình Sâm.

Trong lòng Hà Kim Ngọc, hắn sớm đã không còn là Chu Đình Sâm của ngày xưa. Mặc dù hắn bày ra những sự thật ván đã đóng thuyền này, mặc kệ làm gì nói gì cũng sẽ không giành được (vào tay) một chút (một đinh điểm) tin tưởng nào.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, hắn thống khổ mà nhắm mắt lại, vết thương khóe miệng hung hăng đau đớn thần kinh hắn.

Chờ một chút... Chờ làm xong việc cuối cùng liền mọi chuyện (cái gì) đều giải quyết, đến lúc đó Hà Kim Ngọc nhất định sẽ lại trở về bên cạnh hắn, tất cả mọi thứ (sở hữu hết thảy) đều sẽ một lần nữa trở lại quỹ đạo.

Đúng, chỉ cần giải quyết việc cuối cùng.

Trong gara ngầm tối tăm (ngầm gara), Chu Đình Sâm mở đôi mắt ngăm đen, trong ánh mắt đong đầy sự quyết tuyệt. Nhìn thoáng qua phương hướng Hà Kim Ngọc rời đi, sau đó xoay người hướng (triều) một phương hướng khác rời khỏi nơi này.

Tiệc rượu Trăng Tròn Lang gia hắn đã nhận được thiệp mời từ một tuần trước. Sở dĩ đưa manh mối thu thập được cho Bùi Vũ, là đang chờ (chờ) hôm nay.

Chu Đình Sâm một tay đặt (đắp) tay lái, một tay bấm (bát thông) điện thoại trợ lý: “Tôi hiện đang hướng Lang gia đuổi (tới), đại khái khoảng (tả hữu) hai mươi phút sẽ đến. Những chuyện tôi giao phó (công đạo) cậu chuẩn bị sẵn sàng.”

“Vâng.”

Đầu dây bên kia, trợ lý dường như (tựa hồ) do dự một hồi: “Bất quá, hôm nay là tiệc rượu Trăng Tròn của Lang gia, đến lúc đó các giới (các lộ) đại lão nghiệp giới tụ tập, có lẽ sẽ náo (nháo) đến hơi khó coi...”

“Náo đến khó coi thì thế nào?” Ngón tay Chu Đình Sâm siết chặt, “Trước khi lệnh triệu tập (lệnh truyền) của toà án tới, tôi đã hết thời gian rồi.”

Cắt đứt điện thoại, khớp xương ngón tay hắn khẩn khấu (siết chặt) tay lái kẽo kẹt rung động, chăm chú (gắt gao) nhìn chằm chằm con đường phía trước. Vừa mới lái (sử ly) ra khỏi cửa, một bóng người màu đen chậm rãi xoay người, Ánh sáng ban ngày (ngày quang) chiếu vào khuôn mặt trắng nõn nổi lên (trồi lên) sự tái nhợt bất thường.

Chu Đình Sâm trừng lớn mắt, đột nhiên dẫm phanh (thắng) lại.

Chiếc xe Hồng Kỳ bị buộc phải dừng khẩn cấp bên đường. Sở Bất Phàm lập tức bước nhanh (bước đi) tới, ánh phản quang cửa sổ xe phản chiếu (ảnh ngược) sắc mặt xanh mét của hắn: “Chu Đình Sâm, hiện tại không phải là lúc để cậu trình diễn ái hận đan xen! Nếu cậu nhất quyết (một hai phải) hôm nay đi Lang gia gây rối (nháo sự), thì không ai có thể giữ được cậu!”

Dứt lời, bóng người trong cửa sổ xe động tác cứng lại, kính (pha lê) từ từ hạ xuống (rớt xuống), để lộ cặp mắt đen bướng bỉnh của Chu Đình Sâm.

Cái khí thế quật cường kia tám con ngựa đều kéo không lại, Sở Bất Phàm biết hắn sẽ không thay đổi nữa.

Chiếc xe Hồng Kỳ một lần nữa khởi động (phát động), xe Chu Đình Sâm không ngừng lao nhanh mà đi.

Ý định của Chu Đình Sâm đã quyết, bất luận hắn khuyên can thế nào cũng sẽ nhảy vào hố lửa. Sở Bất Phàm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chạy đến chiếc xe của mình bên đường, đạp một chân ga đuổi theo (theo đi lên).

Hai chiếc xe xuyên qua trong dòng xe cộ cầu vượt, giống như hai mũi tên phía sau tiếp trước (tranh nhau), bay nhanh xuyên qua cầu lớn vượt sông (vượt giang đại kiều), hướng (triều) bên kia thành phố phóng đi (rong ruổi).


Nằm ở trung tâm (trung ương) khu đất khu người giàu có của đô thị, trang viên Lang gia đứng sừng sững tại đây. Khách khứa ăn mặc xa hoa kín đáo (nội liễm), khắp nơi giữ ý (tư nâng tư kính), vừa nói vừa cười đi về phía đình viện.

Ánh chiều tà xuyên thấu qua ráng đỏ phủ (bôi) lên biên thuỳ chân trời, phảng phất một vệt đan thanh lơ đãng. Ánh sáng màu cam nghiêng phủ (phô) vào gác mái Đông viện, bụi bặm (hội tụ) chìm nổi trong không khí tụ tập ở trong ánh sáng. Chu Đình Sâm từng bước dẫm lên thang lầu, thân ảnh cao lớn làm cho (sấn đến) nơi này lại nhỏ lại chật chội (tễ).

Gác mái lâu năm thiếu tu sửa phát ra tiếng kẽo kẹt gỗ ván bị đè ép, Lang Trang ngây người (phát ngốc) nhìn ngoài cửa sổ, nghe tiếng, hắn nghiêng mắt đi: “Tôi biết Chu thiếu không thích tôi, nhưng làm như vậy có phải là hơi quá đáng? Hay là nói, Lang mỗ (tôi) vô tình chọc ngài không vui chỗ nào, bị ghi hận?”

“Ít nói nhảm, Hà Kim Ngọc lại không ở đây, diễn (trang) cái gì diễn.” Chu Đình Sâm tức giận nói: “Tôi có lời muốn hỏi cậu, nói xong, tôi sẽ thả cậu rời đi.”

Lang Trang không nói, liếc nhìn túi hắn.

Chu Đình Sâm nhăn nhó (phiên) cái lườm (xem thường) cho hắn, cởi áo khoác, lấy hết (đào rỗng) tất cả túi, ý bảo không có giấu máy ghi âm (ghi âm khí) linh tinh.

Đánh tan sự băn khoăn (băn khoăn) của Lang Trang, Chu Đình Sâm mở túi văn kiện. Một chồng văn kiện trưng bày (bày ra) tất cả chứng cứ phạm tội bị hắn nện xuống mặt bàn, kích lên (kích khởi) một mảng bụi đất.

Chu Đình Sâm đi thẳng vào vấn đề: “Sở Bất Phàm là do cậu chọn lựa xúi giục (xúi) đi. Chúng ta rời khỏi câu lạc bộ sau cậu đã gặp riêng (đơn độc) hắn, lúc đó cậu liền khởi tâm tư (nảy sinh ý định). Sau này, cậu lợi dụng (mượn) chức vụ của hắn ở Hà Quang nhẹ nhàng nắm giữ bản kê chi tiết (minh tế) hạng mục, lời khai gian dối (ngụy chứng) của Lưu Trường Vĩ cũng xuất phát từ (xuất tự) tay hắn. Sau đó lại tìm tới tôi, lấy cớ lừa tôi làm tôi cho rằng chỉ là một trò đùa dai ác liệt, thực tế là làm tôi thay thế cậu giúp bọn họ kéo cầu bắc tuyến (dắt kiều đáp tuyến). Chuyện này cậu có thể rút lui (chọn) sạch sẽ, trước mặt Hà Kim Ngọc, còn có thể tiếp tục xúi giục vài câu. Lý Hàn Dương ngay từ đầu chính là chủ ý (bút tích) của cậu đi?”

Đôi mắt Lang Trang không chớp mắt, vẫn ung dung (dù bận) nghe hắn phân tích rành mạch (đạo lý rõ ràng).

Ánh mắt Chu Đình Sâm như dao (như nhận), “Tôi ngay từ đầu liền tò mò, một trận khủng bố (khủng. Dọa) chỉ mang tính trả thù tại sao lại dẫn đến cuối cùng Hà Quang phá sản. Tôi suy nghĩ rất nhiều ngày, rốt cuộc mới hiểu, có lẽ trận ‘ tranh chấp đất đai ’ này chính là sự bố cục bắt đầu của cậu, nhưng có một chuyện tôi vẫn không nghĩ ra, chính là cậu vì cái gì muốn làm như vậy.”

Mặc dù Hà Kim Ngọc sau này tâm tư đều ở trên người hắn, nhưng chưa bao giờ có bất luận mâu thuẫn gì với Lang Trang. Tình nghĩa hơn hai mươi năm là rõ ràng chính xác, nói một câu không dễ nghe, trong lòng Hà Kim Ngọc, trọng lượng (phân lượng) của Lang Trang cũng không kém gì Dịch Túc Phượng.

Nếu quan hệ tốt (muốn hảo) như vậy, tại sao phải ra tay ác độc (hạ tử thủ) với Hà Kim Ngọc?

Vì cái gì, muốn hủy diệt toàn bộ mọi thứ tốt đẹp (hảo hảo hết thảy)?

Cái khoảng thời gian đó, sự bất đắc dĩ, tuyệt vọng cùng cùng đường của Hà Kim Ngọc, việc anh bỏ xuống tôn nghiêm cúi đầu khom lưng cho người khác, hắn đều rõ ràng trước mắt. Vốn dĩ đây là một bài học cho thói kiêu ngạo làm vẻ ta đây (làm vẻ ta đây) của anh, nhưng Chu Đình Sâm trong lòng mạc danh hụt hẫng.

Nhìn thấy Hà Kim Ngọc sa sút, ý tưởng hả giận bên trong vẫn chưa cảm thấy, trong lòng vẫn cảm thấy người này kiêu ngạo ương ngạnh một chút mới tốt, cao cao tại thượng mới giống Hà Kim Ngọc.

“Khoảng thời gian đó hắn gần như đều không ăn không uống. Trước đây Hà Kim Ngọc từng đề cập (đề qua) với tôi về cậu, hắn nói cậu đối với hắn là người bạn quan trọng nhất. Chuyện này, cậu có lẽ cảm thấy chính mình thiên y vô phùng (hoàn hảo không tỳ vết), nhưng tôi có thể tra được Hà Kim Ngọc sẽ không biết sao? Hắn chỉ là còn niệm (nhớ) tình xưa (cũ tình) của các cậu, không muốn tin tưởng thôi.”

Nói đến đây, nắm tay rũ ở bên chân không khỏi kẽo kẹt rung động. Chu Đình Sâm thật sự không hiểu hỏi hắn: “Cậu không phải thích Hà Kim Ngọc sao? Hắn hiện tại bị cậu hại thành như vậy cậu tính (coi) là cái gì thích? Hay là nói cậu căn bản không thích hắn, cậu hận hắn?”

Ánh chiều tà chạng vạng tan hết, sắc mặt trắng như tuyết của Lang Trang rút đi ánh sáng màu da cam, đồng tử nhạt màu phản chiếu (ảnh ngược) bộ dáng lòng đầy căm phẫn của Chu Đình Sâm, hắn cười cười:

“Thật là lời lẽ chính đáng một phen lời nói a. Tuy rằng câu chuyện của Chu thiếu thực nhàm chán, nhưng tôi cũng không muốn cùng cậu gây rối (nháo) đi xuống. Lát nữa yến hội bắt đầu bọn họ sẽ phát hiện tôi mất tích, đến lúc đó cậu sẽ không thể (đã có thể) giải thích được.”

Đôi mắt Lang Trang híp lại, rất có ý vị cảnh cáo.

Hắn cố chống (cường chống) thân thể đứng lên, muốn vòng qua Chu Đình Sâm rời đi.

Tuy rằng đưa lưng về phía hoàng hôn không thấy rõ sắc mặt Lang Trang, nhưng động tác chậm chạp cùng hơi thở mỏng manh đã bán đứng hắn. Chu Đình Sâm nhớ rõ năm đó ở Biệt uyển Thu Băng Lang Trang đã biểu hiện thể chất yếu ớt khác hẳn (khác hẳn với) bạn cùng lứa tuổi. Cùng với tuổi tác tăng trưởng, sự thiếu hụt nội bộ càng lớn, thân thể đã sớm bắt đầu tiêu hao quá mức sinh mệnh hắn.

Gần như chính là treo một hơi.

Hốc mắt (mắt khuếch) Chu Đình Sâm mãnh trương (mở lớn), giơ tay ấn vai đẩy (đem) người dựa (để) vào mặt tường, cảm thấy khó có thể mở miệng: “Cậu sống không được mấy ngày rồi, lẽ nào (nên không phải là) muốn... Kéo hắn tuẫn táng cùng cậu!”

“Cậu bị bệnh tâm thần à, Kim Ngọc không cần cậu, cậu phát điên (phải điên bệnh)?” Ánh mắt Lang Trang trở nên quái dị, tức giận hất (ném) xiềng xích (gông cùm xiềng xích) hắn ra, cũng không quay đầu lại muốn (phải) rời khỏi nơi này.

“Lang Trang!”

Khóe mắt Chu Đình Sâm muốn nứt ra, gầm (quát): “Tôi mặc kệ cậu muốn làm cái gì với Hà Kim Ngọc, mặc kệ cậu có mục đích gì, đều không cho phép cậu lại làm tổn thương (thương tổn) hắn! Nếu cậu còn có một tia lương tri, thì buông tay hắn đi, người hắn thích là tôi, cậu đừng lại làm khó dễ (làm khó dễ) chia rẽ chúng tôi.”

Cánh cửa vừa mới mở ra một khe hở, “Phanh” một tiếng lại bị đâm trở về, khung cửa tổn hại đổ rào rào rơi xuống một tầng mùn gỗ (vụn gỗ).

Chu Đình Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng trầm mặc hắn: “Tôi ở toà án sẽ phản cung chỉ ra (chỉ ra và xác nhận) ba người các cậu, cậu cũng thu tay lại đi, để hết thảy này đều kết thúc.”

“Cậu vừa rồi nói cái gì?”

Lang Trang quay đầu, ánh mắt hung ác, “Kim Ngọc thích cậu?”

Sắc mặt xám xịt (hôi bại) tức khắc tan biến (mờ mịt) ra sắc mặt giận dữ, không nói hai lời nắm chặt vạt áo Chu Đình Sâm đem người quăng (ném) đến mặt tường: “Cậu nhắc lại lần nữa! Họ Chu, cậu cho rằng chính mình tính (coi) là loại hàng gì, chỉ bằng cậu cũng xứng!”

Đối mặt một đôi mắt hận không thể xé nát hắn, Chu Đình Sâm mặt không đổi sắc, trở tay túm (trảo) trở về, cười lạnh: “Thì ra (Nguyên lai) những lời này có thể làm cậu phá vỡ, nhưng tôi nói không phải lời nói thật sao? Lúc trước Hà Kim Ngọc đối với tôi coi như bảo bối (coi nếu trân bảo), hiện tại tôi chỉ là phạm sai lầm chọc hắn không vui, chỉ cần tôi có thể kéo ba người các cậu cùng nhau (một khối) vào ngục giam, Hà Kim Ngọc liền sẽ tin tưởng tôi là thật lòng, đến lúc đó vẫn là sẽ tha thứ tôi.”

“Cậu câm mồm ——”

“Tôi nhớ rõ bệnh của cậu rất nghiêm trọng đi, Lang gia đột nhiên thêm một Nhị thiếu cũng là vì cậu sống không được mấy ngày rồi. Cậu không cần lo lắng, pháp luật sẽ xem xét (xét suy xét) làm cậu thụ án (phục hình) ở trong nhà, nếu cậu còn có thể sống lâu thêm (lại sống lâu điểm) một chút thời gian, còn có thể xem ngày tôi cùng Hà Kim Ngọc hòa hảo.”

“Tôi bảo cậu câm mồm! Có nghe hay không!!” Lang Trang phẫn nộ đến cực điểm, ngũ quan tuấn mỹ giật (trừu động) vặn vẹo, thể chất suy nhược cũng nhân (vì) sự bạo nộ trở nên cường tráng lên, nhắm ngay vết thương cũ khóe miệng Chu Đình Sâm chính là một quyền: “Đến hiện tại, cậu còn mơ mộng hão huyền (mộng tưởng hão huyền) đâu! Cậu cùng Kim Ngọc đã xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Cậu vừa rồi không phải hỏi tôi vì cái gì muốn tính kế hắn sao? Được, tôi hiện tại nói rõ (hảo hảo nói) cho cậu, tôi hành hạ (tra tấn) hắn tất cả đều là vì cậu!”

Không biết là cái quyền kia hay là lời hắn nói, Chu Đình Sâm có sự ngây người (chinh lăng) rõ ràng, không đợi phản ứng, liền lại là một cú đấm nện vào trên mặt.

Lang Trang xách hắn, cười dữ tợn nói: “Ai bảo cậu tiến Biệt uyển Thu Băng, ai bảo cậu câu dẫn Kim Ngọc, thế mà (thế nhưng) còn dám làm hắn nhớ mãi không quên đối với cậu? Cậu tính là thứ gì! Nếu không phải vì cậu, tôi cùng Hà Kim Ngọc làm sao (như thế nào) sẽ đi đến bước này, hắn đã sớm là của tôi! Người hắn thích đã sớm nên là tôi, tôi mới là bạn bè tốt nhất của hắn!!”

“Cái gì...”

“Im ngay!” Cú đấm thứ ba đi xuống, đáy mắt Lang Trang đỏ đậm một mảng, ẩn ẩn thoán động sự oán giận hận ý, mu bàn tay dính máu không thể khống chế run rẩy: “Hủy hoại Hà Quang không phải vì sự đấu tranh (đấu tranh), cũng không phải vì sự phỏng đoán đơn thuần (trống không) ngày đó lái xe (mã hành) của cậu, mà là vì cậu! Cậu rốt cuộc (đến tột cùng) rót cho hắn cái gì thuốc mê (mê hồn canh)? Rõ ràng người nhận thức (nhận biết) với hắn trước là tôi, vì cái gì vừa thấy đến cậu hắn liền giống như mất hồn (ném hồn), tôi liền thành cái kia không bắt mắt nhất (nhất không chớp mắt), vì cái gì!!”

Trước khi Chu Đình Sâm tới, tính ra ở Biệt uyển Thu Băng quan hệ hắn và Hà Kim Ngọc là tốt nhất, người Hà Kim Ngọc bao che (che chở) nhất chính là hắn, rõ ràng lúc đó mọi chuyện (hết thảy) đều là bình thường.

“Chỉ có tôi mới biết hắn tốt, tôi mới là người hiểu hắn nhất, cho nên tôi cần một lý do các cậu vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Kẻ hèn một Hà Quang tính (coi) là cái gì? Vì hắn, tôi có thể không từ thủ đoạn, vứt bỏ tất cả (hết thảy)!”

“Cậu hỗn đản...” Chu Đình Sâm cắn máu khóe miệng, đôi mắt thống hận mà trừng hắn.

“Hỗn đản?” Lang Trang không cho là đúng: “Xem ra cậu thực coi thường tôi, nhưng cậu lại có thể tốt đến đâu (nào) chứ. Tôi nghe Sở Bất Phàm nói cậu đã từng giúp đỡ một bảo mẫu bị sa thải khỏi Biệt uyển Thu Băng, sau này số tiền này chữa khỏi bệnh cho con trai nàng, nuôi (cung) con gái nàng học đại học, thay đổi vận mệnh cực khổ của người một nhà bọn họ. Cậu còn vì chuyện này ghi lòng tạc dạ (canh cánh trong lòng) với Kim Ngọc mười mấy năm. Hừ, nếu là để cho người khác nghe xong, thật đúng là sẽ cảm thán là một truyện cổ tích làm người rơi lệ.”

Chu Đình Sâm híp mắt: “Cậu nói những điều này làm gì.”

Lang Trang cười âm trầm (âm trắc trắc): “Bởi vì, cái mô hình gia gia Kim Ngọc tự tay làm nửa tháng bị cái cô bảo mẫu kia làm hư (quăng ngã hư), là di vật duy nhất Lão gia tử để lại cho hắn lúc sinh thời, hơn nữa, cô bảo mẫu là do tôi sai khiến, cố ý ——”

Hắn cố ý kéo dài âm cuối, sợ Chu Đình Sâm nghe không rõ như thể.

Nếu không phải nghe Sở Bất Phàm nhắc tới, hắn căn bản không nghĩ ra năm đó còn xảy ra (phát sinh qua) chuyện này.

Nhưng Chu Đình Sâm nhớ rõ, nhớ rõ rành mạch, khi sự thật chân tướng lấy cái giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ này xé mở cửa (khẩu tử) trần trụi (lỏa lồ) ra, không thể nghi ngờ đâm thêm một dao vào ngực hắn.

“Cậu nói cái gì ——”

“Tôi nói, cậu vì một chuyện nhỏ năm đó ngay cả tôi đã quên, chán ghét Hà Kim Ngọc mười mấy năm.”

Chu Đình Sâm như bị sét đánh (tao lôi gấp), môi run rẩy lại một câu cũng nói không nên lời. Lang Trang cười to thông khoái buông tay ra. Hắn nháy mắt vô lực trượt (chảy xuống) từ mặt tường ngã ngồi xuống sàn nhà, đại não vù vù nghe được chính mình thanh âm đều đang run rẩy: “Cậu đừng lại gạt tôi, lúc trước chính là tôi tận mắt nhìn thấy.”

Lang Trang từ trên cao nhìn xuống bễ nghễ hắn, ngữ khí rét run: “Tận mắt nhìn thấy? Cậu nếu không phải tận mắt nhìn thấy, trận diễn này của nàng đã có thể uổng phí (bạch diễn). Cậu vừa rồi không phải lời lẽ chính đáng vì Kim Ngọc minh oan (bênh vực kẻ yếu) sao? Không phải rất đại nghĩa nghiêm nghị cương trực công chính sao? Tiếp tục lấy ra thái độ kia đi, để mọi người đều xem xét cái sự ‘ thiện lương ’ của Chu thiếu cậu.”

Lòng Chu Đình Sâm hoàn toàn chìm xuống, đôi mắt mơ hồ loạn chớp, cả người phảng phất mất hồn (ném hồn) giống nhau.

“Sở Bất Phàm thật là đồ phế vật, tôi phái (bát) một nhóm người thân thủ tốt như vậy cho hắn, thế mà (thế nhưng) còn không có làm cậu chết. Cậu nếu là chết sớm hơn ở hòn đảo nhỏ thì tốt rồi. Bất quá hiện tại cái kết cục này cũng không tồi, trước khi tôi chết, cũng coi như là làm một việc có ý nghĩa.”

Lang Trang lẩm bẩm tự nói, không hề quản người trên mặt đất kia, sửa sang lại nếp nhăn quần áo, lại khôi phục đến bộ dáng mang theo nụ cười kinh doanh (doanh doanh) thường lui tới.

Lần này cánh cửa bị hoàn toàn đẩy ra, gió lạnh thấu xương mùa đông ngoài gác mái cũ nát chật hẹp ập vào trước mặt, cùng gió lạnh thấu xương cùng tới, còn có Hà Kim Ngọc.

Hà Kim Ngọc giương mắt, đồng tử đen nhánh không nhìn ra là cảm xúc gì, im lặng (im miệng không nói không nói) mà nhìn chăm chú vào hắn.

Tay Lang Trang đẩy cửa cứng đờ ở giữa không trung, sự kinh ngạc thoáng qua (giây lát lướt qua) đáy mắt, chợt cười nhạt: “Kim Ngọc, anh đừng lo lắng, Chu thiếu người trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, phạm sai lầm (sai lầm) cũng là chuyện thường có, nhốt tôi ở đây cũng chỉ là hỏi một chút sự tình mà thôi.”

“Nghe hết rồi, còn giả vờ (trang).” Chu Đình Sâm lau vết máu khóe miệng, từ trên mặt đất bò dậy, đỡ tường loạng choạng (lung lay) đi vào trước bồn hoa bụi bẩn (lạc hôi), ở dưới đất tơi xốp (tùng trong đất) dưới Hạc Vọng Lan khô héo đào ra một cái camera.

“Tít tít”

Hai tiếng, Chu Đình Sâm tắt thu âm (thu).

Tất cả đều bị ghi lại (lục xuống dưới).

Nơi này khi nào đặt (phóng) camera?

Trước bằng chứng, cái cười về điểm này của Lang Trang hoàn toàn cứng đờ trên mặt, trong lòng mắng hai câu Chu Đình Sâm, vội vàng quay đầu lại xem phản ứng Hà Kim Ngọc.

Hà Kim Ngọc không có biểu tình gì, đôi mắt đen nhánh lướt qua (đảo qua) hắn, không nói một lời mà rời đi.

back top