Tôi hơi bực bội ngồi dậy, trên bàn ăn vẫn là bữa sáng ấm áp như thường lệ, dưới ly sữa có đè một tờ giấy nhắn.
【Anh, hôm nay em có cuộc thi. Tối nay em làm cá lăng nấu dưa chua cho anh. Yêu anh nha~】
Phía sau là một trái tim nhỏ méo mó được vẽ thêm vào.
Chỉ hai chữ nhẹ nhàng như vậy thôi, cũng đủ khiến tôi ngẩn người.
Vé tờ giấy nhắn đó, ngồi trong văn phòng, cây bút trong tay quay rất nhanh.
Hạ Tầm đẩy cửa vào văn phòng, nhìn thấy tôi đang cau mày, tỉ mỉ nghiên cứu.
"Ôi, Thẩm tổng của chúng ta bị làm sao thế này? Tương tư à?" Vẫn cái kiểu đáng đánh như thường lệ.
Tôi lườm cậu ta một cái, không đáp lời.
Hạ Tầm ghé sát, cười cợt: "Đừng giả vờ nữa, tao quen mày từ trong bụng mẹ rồi, tao mà không hiểu mày sao. Có phải đang nhớ nhung tiểu tình nhân nhà mày không."
Thấy tờ giấy nhắn trong tay tôi, cậu ta nói đầy mỉa mai: "Ôi trời ơi, Yêu anh nha~ Tao nói này, mày bao nuôi kiểu gì mà cứ như đang yêu đương thế, còn nhớ nhung ngày đêm nữa à?"
"Yêu đương cái gì? Nhớ nhung ngày đêm cái gì?" Tôi ném bút về phía cậu ta, mặt hơi nóng, "Nói bậy nói bạ."
Hạ Tầm "chậc chậc" hai tiếng, rồi chuyển sang chuyện chính.
Tôi ép mình tập trung vào công việc, nhưng trong đầu cứ thoáng qua hình ảnh Chu Tỉ Ngôn đeo tạp dề bận rộn trong bếp, ánh mắt cậu ta lấp lánh nhìn tôi chờ đợi lời khen, và cả khuôn mặt mê mẩn tận hưởng khi cậu ta cố gắng trong vòng tay tôi.
Xong rồi. Tôi dựa vào lưng ghế, nhìn lên trần nhà.
Hình như, không chỉ là hơi nhớ cậu ta.
Mà là nhớ rất nhiều.
Nỗi nhớ này khiến tôi có chút bồn chồn không yên.
Thẩm Mộ Lễ tôi bao giờ lại ủy mị như thế này?
Chắc chắn là Chu Tỉ Ngôn đã yểm bùa gì đó lên tôi.
Túm lấy điện thoại, gửi tin nhắn cho trợ lý Lưu: 【Kiểm tra xem Chu Tỉ Ngôn hôm nay thi đấu ở đâu?】
Có được địa chỉ, tôi cầm chìa khóa xe và lao ra khỏi cửa.
Vừa đi vừa nghĩ, kim chủ đi xem tiểu tình nhân một chút, rất hợp lý mà, phải không?