Trong vòng hai tháng, cậu đã thay đổi và khảo sát bảy tám hành tinh, cuối cùng vẫn quay lại trung tâm thành phố của hành tinh thứ ba: Thành phố Boer Mạn trên Hành tinh Hà Vân. Nơi đây còn có một biệt danh khác là "Cách năm năm ánh sáng".
Đây là một hành tinh và thành phố rất xa Đế Tinh, yên bình đến mức có cảm giác tồn tại cực thấp, nhưng trình độ sinh hoạt, y tế và giáo dục đều rất tốt.
Cảnh Nặc rất thích nơi này. Viện A ở trung tâm thành phố rất giỏi điều trị ung thư, họ có khoang trị liệu ung thư tiên tiến nhất, nghe nói chỉ đứng sau Bệnh viện Hoàng gia Đế quốc.
Cách trung tâm thành phố mười cây số là một vùng nông thôn nhỏ. Nơi này khác hẳn với ngôi làng cũ của nhà cậu, cách một quãng là những biệt thự nhỏ hai ba tầng kiểu đồng quê xa hoa, đất đai cũng tương đối màu mỡ, các thiết bị cày cấy tự động có thể thấy khắp nơi. Rất xinh đẹp, thích hợp làm nơi an dưỡng tuổi già.
Lái xe nửa tiếng là có thể đến trung tâm thành phố. Đi phi thuyền chỉ mất khoảng mười lăm phút. Như vậy sau này các em đi học cũng tiện.
Cảnh Nặc nhanh chóng quyết định mua một căn biệt thự ba tầng, tiện thể mua thêm vài mảnh đất. Chờ sau này đón ba và các em đến, hơn nửa làm thành sân vườn, một nửa trồng cây nông nghiệp và rau củ, phần còn lại khoanh lại nuôi thả vài con dê bò.
Còn phải nuôi một chú cún con nữa!
Cảnh Nặc ở đây nửa tháng, một mặt đi khắp nơi làm quen môi trường, một mặt cân nhắc làm sao để âm thầm quay về đón ba và các em đi.
Dù ở một hành tinh xa xôi như thế này, cậu vẫn nghe được tin tức Cố Thượng tướng điên cuồng tìm người. Ban đầu Cảnh Nặc lo lắng một chút, nhưng sau đó phát hiện nơi này quá yên bình, mọi người đều sống cuộc sống của riêng mình, chẳng ai coi đó là chuyện gì quan trọng.
Kể từ khi chuyển đến đây, Cảnh Nặc đã liên tục được hàng xóm mời đến nhà chơi. Mọi người đều rất chào đón người hàng xóm mới trẻ trung và đẹp trai này.
Cảnh Nặc vui vẻ hơn nhiều, nhưng không khỏi nghĩ: Sao Cố Thừa Nghiên vẫn chưa chịu buông tha mình chứ? Rầm rộ như thế, khi mình quay về sẽ phải đối mặt với mức độ địa ngục mất.
Tôi chỉ là một người làm thuê, đâu có bán thân cho anh...
Quan trọng nhất là, Cảnh Nặc vô tình biết được, người làm công bình thường muốn từ chức thì có thể TRỰC! TIẾP! NGHỈ! VIỆC!!!
Không cần trải qua sự đồng ý của công ty!
Hơn nữa, loại hợp đồng như cậu ký với Cố Thừa Nghiên—không, loại cậu ký với Pix có thể thuộc về hợp đồng vô hiệu. Nếu không phải vì địa vị và bối cảnh của hắn khiến người ta không thể trốn thoát, thì nó căn bản không thể ràng buộc được người lao động.
Với Cố Thừa Nghiên cũng vậy!
Cậu chỉ là từ chức, đâu có làm gì có lỗi với hắn... Tiền cũng là hắn tự nguyện cho. Lẽ nào hắn cảm thấy cậu lấy tiền rồi bỏ chạy, có chút bực tức? Cảnh Nặc nghĩ: Vậy thì trả lại cho anh là được.
Cậu tính sơ qua số tiền Cố Thừa Nghiên trực tiếp đưa cho mình. Cậu chỉ tính được khoản này, còn các khoản ăn, mặc, ở, đi lại khác thì Cố Thừa Nghiên rất ít khi thảo luận giá cả với cậu. Cảnh Nặc tính ra một giá trị cao nhất, chuẩn bị chuyển vào một tài khoản khác của mình.
Tài khoản kia tuy là của Cảnh Nặc, nhưng vì Cố Thừa Nghiên cũng biết, một khi Cảnh Nặc dùng tài khoản đó tiêu tiền, đối phương sẽ nhận ra, dẫn đến việc có thể tra ra tung tích của cậu. Nhưng chuyển tiền vào thì không sao.
Cảnh Nặc đã lâu không mở tài khoản đó. Cậu lo lắng có ngày nào đó không cẩn thận dùng nhầm sẽ bị bại lộ, dứt khoát nhờ Nhị Mô đặt ở góc khuất không nhìn thấy.
Hôm nay đột nhiên mở ra, cậu bị con số khủng bên trong dọa sợ.
!!!
Đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh Nặc nhìn thoáng qua, tất cả đều do Cố Thừa Nghiên chuyển vào, từng lần từ vài triệu, hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu Ngân Hà tệ.
Hắn có ý gì?! Muốn tạo chứng cứ giả vu oan tôi cuốn tiền bỏ trốn, sau đó gọi cảnh sát đến bắt tôi sao?!!
Thật tàn độc!
Nhưng nhìn kỹ lại, trong đó hình như còn có lời nhắn kèm theo, mỗi tin đều viết "Nặc Nặc, trở về."
!!! Càng kinh hãi hơn!
Cảnh Nặc nhìn số tiền đó cảm thấy bỏng tay, nhìn những dòng chữ kia lại cảm thấy không chỗ che giấu, cậu nhanh chóng xua tay bảo Nhị Mô tắt đi, tắt đi.
Cậu sợ click mở tài khoản cũng sẽ khiến đối phương nhận được tin nhắn "Đã đọc".
Thật đáng sợ.
... Tuy nhiên như thế này dường như không thể làm bằng chứng được nhỉ, là do chính hắn muốn chuyển mà.
Cảnh Nặc không dám chuyển tiền vào tài khoản đó, cậu cảm thấy giả c.h.ế.t vẫn an toàn hơn.
Hừ... Lúc đó trước khi đi có lẽ nên để lại một lá thư từ chức nhỉ?
Dù có thể trực tiếp từ chức, để lại một lá thư từ chức thì có lẽ sẽ tốt hơn chăng?
Cảnh Nặc nghĩ, vẫn là quá xúc động.
Nhưng lúc đó cậu thực sự rất sợ hãi mà... Cố Thừa Nghiên luôn đối với cậu vừa tốt lại vừa xấu. Ai biết hắn có thể hứng thú thật sự, đánh gãy tay chân cậu rồi nhốt cậu trong nhà không?
Cậu chỉ là một tiểu Beta đáng thương không nơi nương tựa, Đế quốc ngay cả Liên minh Bảo vệ Beta cũng không có, xảy ra chuyện thì ai cứu cậu đây?
Hơn nữa, cậu xem 《Tuyệt Vọng Omega》 bên trong đều là trực tiếp bỏ chạy mà.
Đúng rồi, nói đến 《Tuyệt Vọng Omega》, khoảng thời gian này hẳn là đã chiếu thêm vài tập rồi.
Cậu đã lâu không xem, phải xem tình hình của phó CP và tình huống của cậu ấy siêu— tương đồng!
Cái phân đoạn đó tên là gì ấy nhỉ?
《Lãnh Tâm Alpha Bắt Lại Ngọt O Mang Bầu Bỏ Trốn》!
Đúng rồi, chính là cái này, cái tên quái đản... Nhưng Omega ở đây là trực tiếp bỏ trốn, không có đưa thư từ chức!
Omega trong phim lúc đầu là thư ký của Thượng tướng Alpha. Alpha này quá đáng, có việc thì thư ký làm, không việc gì thì thư ký (chăm sóc). Omega một mình làm việc bằng hai người, lại còn phải chịu đựng sự bóc lột và áp bức của Alpha, thường xuyên bị nhốt trong nhà trói lên giường để chơi một màn Dark Room Play vui vẻ tràn trề... Hắc hắc, thịt vẫn còn thơm lắm, tiểu O đó siêu đẹp, vóc dáng siêu chuẩn!
Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là Alpha nhốt Omega trong nhà chơi phòng tối lại còn tính cậu ấy nghỉ việc trái phép! Lại còn khấu trừ lương! Thật quá đáng! Thế là Omega vùng dậy, quyết đoán bỏ trốn!
Cốt truyện sau khi bỏ trốn lúc đó chưa chiếu. Cảnh Nặc dứt khoát kết thúc suy nghĩ, đi xem nốt mấy tập còn lại, biết đâu tìm được cảm hứng.
Omega này siêu dốc lòng! Biết đâu có thể học được chút thủ đoạn từ cậu ấy, đến lúc đó thuận lợi trộm ba và các em đi!
Cảnh Nặc mang thái độ học hỏi xem hết mấy tập sau, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
Không ổn, không ổn!
Tiếp theo sao lại là cái hướng đi như vậy?
Omega bỏ trốn thì bỏ trốn thật, nhưng chưa chạy được mấy ngày đã bị bắt về. Alpha giận cực kỳ, nhốt cậu ấy trong nhà không cho đi đâu. Sau đó là một loạt... làm lớn làm mạnh.
Đầu tiên là trên giường, sau đó là trên bàn, rồi phòng khách, ban công, nhà bếp, thậm chí còn trên máy giặt đang hoạt động... Ấy, cái này hơi sáp nhỉ.
Nhưng tại sao toàn là những cái đó? Đây rốt cuộc là phim truyền hình hay phim O-A vậy? Sao toàn là làm làm làm?!
À, chuyển sang cốt truyện tiếp theo.
Cái gì?? Omega mang thai?!
Thậm chí đã có từ trước khi bỏ trốn?
Thật ngoan cường... Ý tôi là đứa bé.
Sau đó là Thượng tướng Alpha cảm động rơi nước mắt, quỳ lạy trước mặt Omega xin lỗi cầu hòa. Omega không giãy giụa bao nhiêu liền tha thứ cho hắn, hai người cùng nhau Happy Ending viên mãn, thậm chí còn kịp tổ chức hôn lễ trước khi bụng Omega nhô lên.
WTF?! Đây là cái quái gì? Tích cóp bấy nhiêu tập chỉ để cho tôi xem cái này thôi sao??
Kết dở! Đánh giá kém!
Quay cái gì thế này! Hi Lạc thật sự nên rút vốn đầu tư đi!
Hi Lạc gần đây cử người đi tìm cũng không tìm được nửa điểm tin tức nào của Cảnh Nặc. Cố Thừa Nghiên đã gần như phát điên, đặc biệt là gã thanh mai trúc mã kia của Cảnh Nặc, không biết đã nói gì khiến Cố Thừa Nghiên nổi cơn tam bành. Sau khi hắn trở về, trạng thái của hắn là kiểu "Tao phiền quá, g.i.ế.c vài người xả giận đi". Hi Lạc vội vàng cho người đi kiểm tra tình trạng của Hunt, thầm nghĩ đừng để hắn làm c.h.ế.t người ta.
Không ngờ trong phòng giam, Hunt vẫn lông tóc không suy suyển.
Hi Lạc lại kín đáo nhắc nhở Cố Thừa Nghiên đang thịnh nộ rằng, dù sao đó cũng là bạn của Cảnh Nặc, anh nên kiềm chế lại. Vạn nhất thực sự làm c.h.ế.t hắn ta, Cảnh Nặc quay về chắc chắn, chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh.
Cố Thừa Nghiên nén cảm xúc sắp bùng nổ, gằn ra mấy chữ từ kẽ răng: "Ta, biết."
Hi Lạc lo lắng bồn chồn hơn hai tháng. Lúc thì lo kẻ chủ mưu ký sinh vật trong bóng tối có thể bất lợi với Cảnh Nặc, lúc thì lo nếu tìm được Cảnh Nặc về, Cố Thừa Nghiên có thể ra tay với cậu ấy không.
Ngay cả mùa mới nhất của 《Tuyệt Vọng Omega》 cũng đã ra được vài tập, đừng nói chiếu lần đầu, chiếu lại cũng chưa kịp xem.
Kết quả, vừa bước vào ứng dụng video, hắn phát hiện mùa mới nhất của 《Tuyệt Vọng Omega》 không có tập nào chưa xem. Lịch sử xem phim cho thấy những tập bị bỏ lỡ đều đã được xem hết!
Khoan đã? Tình hình thế nào đây?
Hi Lạc chợt nghĩ đến, là Cảnh Nặc!
Cảnh Nặc vẫn còn dùng tài khoản hội viên của hắn!
Hi Lạc có chút kích động, cuối cùng cũng có tin tức của Cảnh Nặc! Còn có thể theo dõi phim bộ, xem ra cuộc sống của cậu nhóc này cũng không tệ lắm, không cần quá lo lắng.
Nhưng làm thế nào để liên lạc với Cảnh Nặc đây?
Hi Lạc linh cơ khẽ động, sửa ngay biệt danh của tài khoản mình: "Mọi thứ ổn không? Nặc?"
Sửa xong thì phát hiện hội viên chỉ được sửa biệt danh một lần trong 30 ngày. Muốn có số lần vô hạn, cần phải nâng cấp lên SVIP.
Hi Lạc hậm hực nâng cấp lên SVIP, không ngừng làm mới, mong chờ Cảnh Nặc trả lời.
Rất nhanh, biệt danh đã thay đổi.
— "Ngọt O mang bầu bỏ trốn, không có hỏa táng tràng!"
Hi Lạc: ??? Bị tiết lộ nội dung bất ngờ.
Lại thay đổi.
— "Về chỉ có làm, toàn bộ đều là làm!"
Làm mới một chút lại đổi.
— "Đánh giá kém! Lạc! Rút vốn!"
Hi Lạc: “...”
Lo lắng cho cậu uổng công.
Hắn sửa lại biệt danh: "An toàn không? Tiền đủ không?"
Cảnh Nặc hồi đáp: "An, đủ."
Hai người dùng biệt danh để đối thoại qua lại, quả thực rất vất vả. Trò chuyện nửa tiếng, hai người mới chợt nhận ra, họ cẩn thận như thế để làm gì? Họ hoàn toàn có thể lén lút liên lạc riêng tư mà.
Thế là hai người đổi chiến trường, chuyển về ứng dụng chat.
Cảnh Nặc không sợ Hi Lạc mật báo, trực tiếp nói với hắn mình đang ở Thành phố Boer Mạn, hành tinh Hà Vân. Cậu dự định sau này sẽ định cư ở đây, chỉ là qua một thời gian nữa sẽ lén lút quay về đưa người nhà đi.
Hi Lạc rất quả quyết nói, hắn sẽ giúp đỡ.
Trong lòng Cảnh Nặc ấm áp. Cậu có một sự thôi thúc muốn hỏi Hi Lạc có bằng lòng đi cùng mình không. Tự gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cứ thế do dự mãi.
Hi Lạc nhìn thấy dòng "Đối phương đang nhập..." trên khung chat, nghĩ rằng cậu có điều gì muốn nói, nhưng nửa ngày cũng không nhận được câu nào, sau đó dòng chữ biến mất. Hi Lạc đành phải gửi tin tức tiếp theo cho Cảnh Nặc trước.
Cảnh Nặc nhìn thấy Hi Lạc gửi đến một danh sách dài bảng xếp hạng đen đỏ các món ngon ở Boer Mạn, và mạnh mẽ giới thiệu một quán buffet hải sản siêu đỉnh.
Cậu có chút do dự. Khoảng thời gian này cậu đặc biệt dễ đói, dễ buồn ngủ, ăn uống cũng được coi là phàm ăn. Kết quả là trong một tuần đã béo lên sáu cân! Mặt còn có chút tròn trịa!
Giống như mỡ trẻ con không chịu tan vậy, uổng công cậu đã cố tình cắt kiểu tóc đẹp trai.
Nhưng quán buffet hải sản một nghìn mấy Ngân Hà tệ một suất mà Hi Lạc đề cử kia thật sự quá hấp dẫn.
Ngày hôm sau thức dậy, Cảnh Nặc liền đi ăn.
Tôm hùm Tây Úc to, cá hồi băng biển, bào ngư thổ hán, tất cả đều không giới hạn, lại còn có bò bít tết và lẩu bò Wagyu, đảm bảo cho cậu ăn một lần no nê.
Nhưng thực ra... Cảnh Nặc đã cảm thấy không thoải mái ngay từ khi bước vào.
Cậu nghĩ có thể là do dạo này ăn nhiều, dạ dày có chút yếu ớt.
Nhưng đã trả tiền rồi, hơn một nghìn Ngân Hà tệ đấy! Hoàn lại cũng không được, chỉ có thể cắn răng ăn.
Không chỉ ăn, mà còn phải ăn cho hòa vốn!
Đang ăn nửa chừng, Cảnh Nặc không nhịn được chạy vào WC nôn một trận, nôn xong lại quay ra ăn tiếp.
Suýt chút nữa bị chủ quán nghi ngờ là blogger ăn uống thúc nôn, nhưng nhìn quanh thì không thấy cậu ta đang phát trực tiếp...
Cảnh Nặc ôm cái bụng tròn xoe, phải vịn tường mới ra khỏi quán. Sau đó về đến nhà liền bắt đầu nôn mửa dữ dội.
Nôn liên tiếp tám lần, những gì ăn vào ngày hôm nay đều nôn ra sạch sẽ.
Mẹ kiếp... Quán này chắc chắn không sạch sẽ. Phải nói với Hi Lạc, chủ quán thất đức rồi! Không còn là buffet hải sản siêu đỉnh nữa!
Ô ô khó chịu quá.
Cảnh Nặc nằm trên giường một lát, lên mạng tra cứu. Cậu nghi ngờ có phải bị ngộ độc thực phẩm không, kết quả tra xong thì mặt trắng bệch. Cậu đang nghi ngờ mình bị ung thư dạ dày!
Cậu lập tức chịu đựng khó chịu đi đến Viện A ở trung tâm thành phố. Trên đường đi còn đang nghĩ, coi như đi dọ thám trước địa hình cho ba, xem đi lại có thuận tiện không... Đừng thật là ung thư đấy nhé, làm ơn!
Đến bệnh viện, bác sĩ phòng khám làm kiểm tra sơ bộ cho cậu. Trong lúc đó, vị bác sĩ nhìn cậu một cách kỳ lạ, hỏi: "Cậu là Beta?"
Cảnh Nặc yếu ớt gật đầu, không còn sức để nhấn mạnh với đối phương rằng mình không phải Omega nữa.
Bác sĩ đặt ngón tay lên cổ tay cậu bắt mạch, lại không nhịn được lặp lại: "Cậu là Beta??"
“Đúng vậy, cam đoan không giả.”
Ánh mắt bác sĩ nhìn cậu đầy vẻ kỳ quái. Cảnh Nặc cảm thấy đây rõ ràng là ánh mắt đang nhìn một ca bệnh hiếm gặp!
Xong rồi, sẽ không phải là bệnh gì đó hiếm lạ quái gở chứ?
Sau đó vị bác sĩ này tự mình dẫn cậu đi các phòng làm một loạt kiểm tra, cuối cùng đưa ra kết luận cho Cảnh Nặc:
"Cậu mang thai."
Cảnh Nặc: “?”
“Đúng vậy, cậu thực sự mang thai. Điều này... điều này quá hiếm thấy, tôi chưa từng gặp Beta nào mang thai, nhưng sự thật là, cậu đã mang thai.” Bác sĩ do dự nhìn cậu, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp, không biết có nên nói lời chúc mừng với Beta trước mặt này không.
Đối phương rõ ràng vẻ mặt đang trống rỗng, thậm chí sắp hóa đá.
“Đã gần ba tháng... Thai nhi rất ổn định, nhưng tốc độ phát triển dường như nhanh hơn so với Omega. Chúng tôi nghi ngờ việc Beta mang thai có thể không hoàn toàn giống Omega. Về mặt thời gian, Omega thai nghén mười tháng, nhưng cậu có thể chỉ cần sáu đến tám tháng là đủ tháng... Ừm, người nhà của ngài có ở đây không?”
Cảnh Nặc đã không còn nghe được bác sĩ đang nói gì nữa. Cậu không thể tin được, nhưng trên tờ siêu âm vừa rồi rõ ràng in một đống bóng đen, bác sĩ nói đó chính là thứ cậu đang mang trong mình.
WTF???
Ngài đang đùa tôi à???
Beta sao có thể mang thai??!!
….
Trước mắt Cố Thừa Nghiên là một mảnh đen thẫm, râu cũng đã vài ngày chưa kịp cạo. Nhưng hôm nay, cuối cùng hắn đã nhận được một tin tức tốt.
Trải qua gần ba tháng giám sát và theo dõi chặt chẽ hoạt động hằng ngày cùng thiết bị đầu cuối, quang não của Hi Lạc, Cố Thừa Nghiên cuối cùng đã tóm được tin tức liên lạc lén lút giữa hắn và Cảnh Nặc.
Hành tinh Hà Vân, thành phố Boer Mạn.
Tốt, tốt lắm, còn rất biết chạy.
Cố Thừa Nghiên nghiến chặt răng sau, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao.
Nhưng giây tiếp theo, hắn giơ tay ôm lấy mắt, đôi môi khẽ run, thở ra một hơi thật sâu.
Tìm, được, em, rồi.