Trong vòng một tháng, Cảnh Nặc đã thay đổi ba hành tinh, đánh một nơi đổi một chỗ. Đến mỗi địa điểm mới, cậu lại làm cho mình một thân phận mới ở chợ đen. Chợ đen là nơi cá rồng lẫn lộn, nhưng nói trắng ra vẫn là nơi tiền bạc lên tiếng. Một chủ hàng chịu chi, kín tiếng và không gây chuyện vẫn được phần lớn người ta tôn trọng.
Khi đến một nơi mới, Cảnh Nặc thường trà trộn trong Khu Hạ Thành vài ngày. Đây là nơi tụ tập của đủ loại thành phần, cũng là nơi nhanh nhất để nắm bắt tình hình địa phương. Cảnh Nặc trước hết quan sát phong thổ, xem xét nơi đó có thích hợp để cư trú hay không, đồng thời cũng là để che giấu tung tích của mình.
Khu Hạ Thành không phát triển công nghệ, có nhiều góc c.h.ế.t camera giám sát, Cảnh Nặc dễ dàng xóa bỏ dấu vết của mình. Nhưng không biết có phải vì Cố Thừa Nghiên cũng cân nhắc đến vấn đề này không, mà Khu Hạ Thành cũng trở thành trọng điểm điều tra của hắn.
Mỗi khi Cảnh Nặc đặt chân đến một nơi mới, cậu đều nghe được tin tức Thượng tướng Đế quốc Cố Thừa Nghiên đang rầm rộ tìm người. Ban đầu cậu còn hy vọng hắn sẽ nhanh chóng bỏ mình ra khỏi đầu, nhưng giờ thấy thế này thì có vẻ như hắn quyết tâm tìm bằng được cậu mới thôi.
Nếu cứ truy đuổi vài năm thế này, mình biết sống sao đây? Mình còn phải về đưa ba và các em đi nữa chứ.
Không thể đổi người khác mà bắt nạt sao?
Anh nói anh là một Alpha, không yên phận ở bên Omega, cứ nhất quyết muốn làm khó dễ một Beta như tôi. Người ngoài không biết còn tưởng anh tình sâu nghĩa nặng lắm, nhưng thực tế anh chỉ muốn đánh gãy chân tôi để chơi trò phòng tối thôi.
Còn muốn "giáo dục bằng gậy gộc" nữa.
Quá độc ác, tôi đã làm sai cái gì chứ? Bị gậy gộc thọc đã đành, còn phải bị gậy gộc đánh.
Chỉ vì tôi là Beta nên có thể tùy tiện ngược đãi sao?
Cảnh Nặc vốn nghĩ mình sẽ phải trốn chui trốn lủi như một kẻ nhập cư bất hợp pháp thêm một thời gian nữa, không ngờ mọi chuyện nhanh chóng có bước ngoặt.
Việc điều tra ráo riết ở Khu Hạ Thành dần khiến những người buôn bán tình báo chú ý. Họ không biết nhóm người kia rốt cuộc đang tìm ai. Cảnh Nặc không dám đánh cược với khứu giác nhạy bén của bọn họ, cậu không thể ở Khu Hạ Thành lâu hơn được nữa, cần phải chuyển địa điểm hoạt động sang Khu Thượng Thành.
Khu Thượng Thành ở các hành tinh khác không hoàn toàn là nơi của giới quý tộc, cũng có không ít người thuộc tầng lớp lao động nhận lương.
Khí chất hiện tại của Cảnh Nặc không giống người nghèo, cũng chẳng giống người giàu, ngược lại ở Khu Thượng Thành cậu càng dễ hòa mình vào đám đông. Quan trọng nhất là cậu phát hiện ra mình có thể né tránh được mọi camera giám sát!
So với camera trong Hoàng cung hay loại Cố Thừa Nghiên lắp trong nhà, camera trên đường phố quả thực quá dễ dàng để phá giải. Cảnh Nặc chỉ cần viết một chương trình đơn giản là có thể âm thầm che phủ hình ảnh bản thân đi qua.
Nhưng cũng có điều phiền toái, cậu phải thao tác thủ công liên tục để che phủ giám sát, khối lượng công việc này khá lớn. Cảnh Nặc đang loay hoay tìm cách cải tiến thì bất ngờ Nhị Mô đột ngột tự động nâng cấp chương trình cậu thiết kế.
Trước đây, sau khi Cảnh Nặc đi qua phố, cậu phải mở chương trình và thực hiện che phủ. Bây giờ, chỉ cần Cảnh Nặc đứng ở đó, camera giám sát trong phạm vi một trăm mét có thể quay được cậu sẽ tự động bị xóa sạch và che phủ.
Hoàn toàn không để lại dấu vết.
Cái này chẳng phải giống như người tàng hình sao?
Tuyệt vời quá!
Đây mới là trí năng thực sự chứ!
Cảnh Nặc đột nhiên ôm lấy Nhị Mô hôn một cái: “Sao cậu lại giỏi như vậy?!”
Nhị Mô kiêu ngạo vươn một xúc tu làm thành cái đuôi ve vẩy sau lưng.
Cảnh Nặc nói tiếp: “Không hổ là do tôi làm ra.”
Nhị Mô quay người, cái đuôi quẹt qua mặt Cảnh Nặc, vênh váo bay đi.
Cảnh Nặc: “...” Tuy Nhị Mô nhà mình không biết nói, nhưng nó đáng yêu thật đấy.
Không giống cái tên Fran đáng ghét kia, dám tơ tưởng đến Nhị Mô nhà mình.
Nhưng tại sao sau khi nâng cấp mình lại không nhìn thấy mã chương trình được nhỉ? Nó làm bằng cách nào vậy?
Thôi kệ, dù sao thì mình có thể nghênh ngang đi trên phố rồi.
Khi đến hành tinh thứ hai, Cảnh Nặc tiện thể nhuộm tóc. Cậu không quen mùi thuốc nhuộm, nhưng vì có thêm một lớp bảo hiểm nên đành cắn răng chịu đựng. Tony đề cử cho cậu loại thuốc nhuộm chiết xuất từ thực vật tự nhiên, không hóa chất, không gây ô nhiễm, không phai màu, Omega mang thai cũng dùng được.
Ừm? Omega mang thai cũng dùng được, vậy chẳng phải rất an toàn sao? Nghe cũng không có mùi lạ.
Cảnh Nặc quả quyết chấp nhận đề cử của Tony.
Hai giờ sau, mái tóc đen nhỏ xíu biến thành một búi xơ màu vàng ánh kim.
Tóc cậu dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh kim, Cảnh Nặc nhìn mình trong gương, trông giống một tiểu tinh linh lấp lánh.
“Mình quả là thể chất trời sinh để dịch dung mà? Chỉ thay đổi màu tóc thôi, ai có thể nhận ra mình chứ?” Cảnh Nặc tự mê mẩn mình, “Đẹp trai quá!”
Tony ngọt ngào gọi “Tiểu soái ca”, “Ca ca tịnh” khiến Cảnh Nặc nở mày nở mặt, quả quyết nghe theo lời đề nghị của đối phương thay luôn kiểu tóc.
“Muốn đẹp trai, nhất định phải đẹp trai, không cần trông yếu ớt... hay đáng yêu.” Cảnh Nặc nhấn mạnh.
Tony tiếc nuối thu kéo lại, thay đổi phương án kiểu tóc ngay lập tức.
“Thân, thực sự không cần đáng yêu một chút sao? Đảm bảo kinh diễm bốn phương nha~”
“Phải đẹp trai! Đẹp trai!”
“Được rồi, dù sao cậu cắt kiểu gì cũng đẹp.” Tony lách cách lách cách trên đầu cậu.
Cảnh Nặc ngắm nhìn bản thân trông trưởng thành và đẹp trai hơn trong gương, vô cùng hài lòng.
Nhưng cậu tỉnh táo lại khi Tony mời mua thẻ thành viên.
Mua thẻ làm gì chứ, mình đâu có ở đây lâu.
Cảnh Nặc vừa lòng tự thưởng thức, bay bổng. Sau đó, khi trả tiền, cậu nhìn mức giá 999 Ngân Hà tệ và nhìn Tony trân trân.
Cảnh Nặc hỏi: “Anh lừa tôi à?”
Tony uốn éo tay sen, nhỏ nhẹ: “Ai da tiểu soái ca, cậu nhìn bộ dạng cậu bây giờ đi, khác hẳn lúc trước phải không? Siêu đẹp trai! Đây là kỹ thuật đấy, đổi người khác cắt cho cậu thì thành cẩu gặm cỏ ngay.”
“Xí, đẹp trai là do tôi có nền tảng tốt, tôi cắt kiểu gì cũng đẹp!”
Đau ví quá!
Cảnh Nặc giận dữ rời khỏi tiệm cắt tóc chui này, nhờ Nhị Mô khẩn trương hack vào các trang đánh giá đại chúng để quẹt 100 cái đánh giá kém cho tiệm này.
Nơi này tiệm chui nhiều, chi phí sinh hoạt lớn, không thích hợp để cư trú. Cảnh Nặc quả quyết đổi hành tinh.
Khi Cảnh Nặc quá cảnh ở một hành tinh nọ, Omega địa phương đang tổ chức phong trào quyền lợi Omega rầm rộ, phản đối sự áp bức nặng nề của chủ nghĩa Alpha trong gia đình và xã hội. Cảnh Nặc rất ngưỡng mộ, đi theo sau đoàn người cầm cờ một lát. Khi họ hô to “Bình đẳng địa vị, cùng làm cùng hưởng, Omega vạn tuế!”, cậu cũng khẽ khàng đi theo hô “Beta vạn tuế”.
Ven đường có người phát tờ rơi giới thiệu tổ chức Quyền lợi Omega và Liên minh Bảo vệ Omega. Nghe nói đây đều là các tổ chức và cơ quan chính thức của Đế quốc. Mọi hành động của họ đều hợp pháp. Cảnh Nặc đầy hy vọng hỏi thăm xem có tổ chức Quyền lợi Beta hay Liên minh Bảo vệ Beta nào không, thì được báo là không có.
Đối phương thấy cậu là Beta, liền hỏi bạn đời cậu là Beta hay Omega. Cảnh Nặc mạnh miệng nói: “Đương nhiên là Omega!”
Thế là cậu được nhét một chồng tài liệu tuyên truyền và sổ tay.
Đối phương giới thiệu nội dung trên đó với tốc độ nhanh như gió: “Đây là cách các gia đình BO ứng phó hiệu quả với kỳ động dục của Omega và 《Cẩm nang chuyên nghiệp cho Omega mang thai》. Là một người chồng, nhất định phải học hỏi kiến thức liên quan, cân bằng gia đình và sự nghiệp. Omega mang thai rất yếu ớt!”
Thôi được, cũng không biết khi nào mới dùng đến.
Cảnh Nặc tiếc nuối cầm đống tài liệu rời đi.
Sau khi luân chuyển qua vài hành tinh, Cảnh Nặc phát hiện một hiện tượng chung: người dân ở tầng lớp lao động có những đặc điểm sinh hoạt khác nhau dựa trên giới tính. Alpha thì hoặc là uống trà, hoặc là xem báo, an nhàn ngồi trong văn phòng, tan làm thì gọi bạn bè tổ chức tiệc rượu, cuộc sống thật dễ chịu. Omega thì hoặc là trông con, hoặc là tham gia phong trào Quyền lợi O, công việc cũng cực kỳ phân hóa hai cực, mỗi người có những theo đuổi riêng trong cuộc đời.
Nhưng điều khiến cậu quan tâm nhất vẫn là những người Beta lúc nào cũng tất bật ôm cặp tài liệu chen chúc trên tàu điện ngầm. Mọi người không khác biệt, tỏa ra một cảm giác u ám c.h.ế.t chóc và buồn chán...
Họ đi trên đường, không bao giờ nhìn đông ngó tây, cúi đầu đi thẳng, hai mắt vô hồn. Trên mặt mỗi người đều có một vẻ cam chịu thầm lặng, như thể đã nhìn thấu nửa đời còn lại và không còn gì để luyến tiếc.
Và tiền lương của họ thường chỉ bằng một phần mười của Alpha, và một phần năm của Omega.
Sau khi biết tin này, Cảnh Nặc trầm mặc. Cậu bi thương nhận ra cộng đồng Beta cả đời này sẽ không thể dấy lên phong trào Quyền lợi Beta, cũng sẽ không xuất hiện thứ gọi là Liên minh Bảo vệ Beta.
Mỗi ngày phải vật lộn vì tiền nhà, tiền xe, tiền giấy đã chiếm hết tinh lực rồi, thời gian đâu mà phân tâm đi làm phong trào Quyền lợi B để mở rộng chính nghĩa cho bản thân, và ai còn sức lực để bảo vệ người khác.
Ô ô chúng ta Beta chẳng lẽ là thánh thể trâu ngựa trời sinh sao? Không có chuyện bắt nạt người như thế!
Cậu còn biết, Alpha và Omega từ khi trưởng thành mỗi năm đều có nghỉ phép kỳ động dục. Nếu đã kết hôn thì là nghỉ phép động dục gấp đôi. Trong những ngày họ nghỉ phép, công việc đương nhiên đều dồn hết cho Beta làm.
Mà Beta không có nghỉ phép động dục, dù họ có ở bên Omega cũng không có.
Những hiểu biết trước đây của Cảnh Nặc quá phiến diện, chỉ biết Beta có thể ở bên Omega, cũng có thể khiến Omega sinh con. Nhưng thực tế, số Omega ở bên Beta lại rất ít. Lý do cốt lõi là — Lương Beta thấp.
Hơn nữa, nhiều Omega sau khi kết hôn sẽ chọn nghỉ việc ở nhà. Lương của một mình Beta không thể nào gánh vác nổi cả gia đình.
Những Omega bằng lòng ở bên Beta phần lớn là những người không muốn sinh con, là những O cường nhân muốn phấn đấu vì sự nghiệp. Loại Omega này sẽ không để bản thân bị kỳ động dục khống chế, cũng sẽ không nghỉ phép kỳ động dục. Bạn đời Beta của họ về cơ bản cũng không được hưởng nghỉ phép động dục. Thực tế, những Omega chọn ở bên Beta đã sớm chọn sống cả đời với thuốc ức chế, hoặc tàn nhẫn hơn là cắt bỏ tuyến thể.
Tóm lại là, Beta lương thấp, ngày nghỉ ít, tiền ít việc nhiều. Vì thế đa số Beta vẫn chọn tìm một bạn đời Beta để cùng nhau dìu đỡ, cùng phấn đấu vì tiền nhà tiền xe. Còn đa số Omega vẫn hướng tới việc tìm một Alpha tốt hơn.
Trời ơi!
Cảnh Nặc gần như tuyệt vọng khi hiểu rõ toàn bộ hệ sinh thái xã hội kỳ dị này.
Một xã hội sinh thái dị thường như vậy, tại sao nhân loại vẫn chưa tuyệt chủng chứ?
Hủy diệt đi, phiền phức quá.
... Thế thì, bây giờ mình có tiền, liệu có thể thu hút được một Omega thơm tho mềm mại sinh con cho mình không?
Mình muốn có con quá đi. Kết hôn chẳng phải là để sinh con sao? Có con thì cuộc đời mới có động lực để phấn đấu chứ. Mình có thể không bắt Omega ra ngoài làm việc, chỉ cần ở nhà bầu bạn với mình và con thôi. Cũng không cần giặt giũ nấu cơm làm việc nhà gì cả, thỉnh thoảng làm thêm đồ ăn dặm cho con là được.
Mình có thật nhiều tiền, ba, các em và người yêu có thể dốc sức mà tiêu xài. Chờ kết hôn, mình có thể cùng Omega đi dạo phố mua quần áo, mua túi xách vào ban ngày. Lúc thanh toán, mình vung tay lên nói với nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ của tôi.” Buổi tối ăn bữa tối dưới ánh nến tại khách sạn năm sao, ăn xong thì tay trong tay dạo cảnh đêm ngắm pháo hoa. Về nhà ru con ngủ xong, cùng nhau nằm trong chăn xem 《Tuyệt Vọng Omega》.
Cảnh Nặc mơ màng nghĩ. Lần đi này, e rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại Hi Lạc nữa. Không biết đến lúc quay về đón ba và các em đi, mình có thể thuyết phục Hi Lạc cùng mình bỏ trốn không.
Thôi bỏ đi, dù có nhiều tiền đến mấy, bắt Hi Lạc đi theo mình cũng là sống một cuộc đời quá khổ sở.