Lúc này Cố Thừa Nghiên đang ngồi trong văn phòng của Hoàng đế, dùng Fran lén lút xem xét những di tích vĩ đại, nổi tiếng ở bảy hành tinh thích hợp nhất để kết hôn.
Moore có vẻ lo lắng bồn chồn, luôn truy vấn Cố Thừa Nghiên về mọi chi tiết ở hành tinh Seville, đặc biệt là kẻ chủ mưu đứng sau con ký sinh vật mà hắn đã trực tiếp giao chiến.
Cố Thừa Nghiên cho rằng kẻ đó có thể thoát không khỏi mối liên hệ với Phùng Khải Long, Câu lạc bộ Cuồng Sa và thậm chí là quang não học tập của kẻ điên trước đó. “Nhưng tôi cho rằng kẻ đứng sau nói lời hung hãn thì nhiều, chứ thật sự có bản lĩnh thì không chắc.”
Moore lắc đầu không đồng tình. “Không được khinh địch. Nếu cậu xem đây là những lần thử nghiệm của hắn, biết đâu hắn đã nắm vững được phương pháp kiểm soát con người và biến tất cả mọi người thành con rối của hắn lúc nào không hay.”
“Cậu trực tiếp giao chiến với ký sinh vật, không xuất hiện bất cứ dị thường nào sao?”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc một chút, nói: “Vết thương.”
Moore: “Gì cơ?”
“Vết thương không thể chữa trị bằng khoang trị liệu, chỉ có thể tự lành.”
“Cái gì? Điều này quá kỳ lạ. Hiện tại còn có ngoại thương nào mà khoang trị liệu không chữa được sao?”
“Hơn nữa, kỳ động dục không thể giảm bớt bằng thuốc ức chế, và còn xuất hiện ảo giác nhiều lần. Tôi cứ đinh ninh lúc đó mình đã sắp xếp Fran đưa Cảnh Nặc về trước, nhưng thực tế thì không. Fran không hề nhận được bất cứ mệnh lệnh nào, thậm chí nó đã không đi theo tôi suốt một hai ngày trước đó.”
“Điều quỷ dị hơn là nó có kết nối tinh thần với tôi, nhưng trong tình huống cảm xúc của tôi cực kỳ hỗn loạn, nó cũng không cảm nhận được sự bất thường của tôi.”
Moore chỉ ra: “Đúng vậy, đây chính là vấn đề mà ký sinh vật kia có thể gây ra. Nó là sản phẩm của máy móc, nhưng lại mang đặc tính sinh học. E rằng sau khi bị nó ký sinh hoặc làm tổn thương, việc sử dụng các sản phẩm máy móc thông minh sẽ bị ảnh hưởng. Vấn đề kỳ động dục này cũng rất quan trọng.”
Cố Thừa Nghiên đột nhiên cúi đầu cười, vẻ mặt dịu dàng mà Moore chưa từng thấy bao giờ. Hắn gãi gãi cánh tay nổi da gà của mình, rùng mình nói: “Ngươi làm sao vậy? Bình thường lại đi.”
“Không có gì,” Cố Thừa Nghiên hơi nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Tôi còn phải cảm ơn con ký sinh vật này, cảm ơn kỳ động dục lần này. Nó khiến mối quan hệ của tôi và Nặc Nặc tiến thêm một bước. Ngài biết không? Trước đây em ấy rất ít khi nổi cáu với tôi, giờ còn dám lấy ly đập tôi cơ đấy.”
Moore: “...” Cậu là tên M à?
“Em ấy bây giờ đặc biệt ngoan, trong mắt toàn là tôi.” Cố Thừa Nghiên rũ mắt xuống, tràn đầy dịu dàng. “Ban đầu tôi cho rằng em ấy tự nguyện ở lại, nhưng thực tế em ấy hình như hoàn toàn không biết gì, mấy ngày nay đã chịu không ít khổ sở. Có chút quá đáng... Sau này sẽ từ từ bồi thường cho em ấy.”
Hắn ấn nút lật trang trên màn hình quang học. “Ngài nói xem, kết hôn đi đâu thì tốt đây?”
Moore: “...”
“Khoan nói chuyện đó đã. Tôi nghe nói cậu đã đặt mua một biệt thự ở khu Mana, còn mua một căn hộ gần trường học ở Hẻm Đông Thủy, cậu định làm gì vậy?”
“À, chuyện này.” Cố Thừa Nghiên không ngẩng đầu lên. “Chuẩn bị cho bố vợ và các em vợ.”
Moore như thể nghe được tin đồn từ hành tinh khác.
Cố Thừa Nghiên lắc đầu. “Không còn cách nào, tôi cũng không muốn quản, nhưng họ là người thân của Nặc Nặc. Tôi có thể mặc kệ, nhưng nếu tôi đón họ đến, giải quyết hết những chuyện vặt vãnh của gia đình em ấy, có lẽ em ấy sẽ vui. Tôi muốn nhìn thấy bộ dạng em ấy vui vẻ.”
“Bệnh của ba em ấy hơi phiền phức, nhưng cũng có thể giải quyết được. Tôi đã nóng lòng muốn thấy em ấy vui đến phát điên vì hành động của tôi.”
Moore bật cười. “Trước đây cậu luôn nói tình yêu khiến người ta mất đi lý trí.”
Cố Thừa Nghiên cũng cười. “Đúng vậy, tình yêu khiến người ta mất đi lý trí. Tôi thậm chí còn đặt mua một biệt thự ở Đế đô cho bố vợ, chỉ để sau này nếu chúng tôi cãi nhau, ông ấy có bỏ nhà đi cũng không cần phải về lại hành tinh Helsin xa xôi.”
“Hai người sẽ cãi nhau sao?” Moore không thể tưởng tượng nổi.
“Đương nhiên,” Cố Thừa Nghiên nghiêm túc nói, “Cãi nhau là tình thú cần có trong cuộc sống vợ chồng.”
“Ai nói với cậu...”
“Là ngài đấy.”
Moore: “...”
“Tôi hơi ghen tị với cậu, Thượng tướng Cố.” Moore dựa người ra sau, nhớ đến khoảng cách ngày càng lớn giữa hắn và Lạc Lạc, giọng nói chua chát. “Cậu vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu có người thực sự muốn phát động hủy diệt, có lẽ hắn sẽ ra tay với khắc tinh của nó, Cảnh Nặc.”
“Tôi sẽ bảo vệ em ấy thật tốt.” Cố Thừa Nghiên nói một cách hiển nhiên.
Hắn trở về trang viên sớm, không thấy Cảnh Nặc đâu. Nghe quản gia nói Cảnh Nặc ra ngoài mua bánh mì của tiệm online nổi tiếng kia, còn nói sẽ mang đến cho hắn, Cố Thừa Nghiên trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng lại nghĩ có lẽ chỉ là cái cớ để ra ngoài tìm Hoàng Hậu.
Mãi cho đến khi hắn nhận được những tin tức khác nhau từ tam huynh đệ họ Vệ đang gấp rút trở về từ ba hành tinh khác nhau, hắn đột nhiên trở nên bồn chồn.
Điều này không bình thường, rõ ràng là không bình thường.
“Khuôn Đúc” đang ở trong nhà, “Nhị Mô” thì biến mất. Hắn gọi điện thoại cho Cảnh Nặc, đầu dây bên kia trước sau không có người nghe.
Sắc mặt Cố Thừa Nghiên âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lên lầu vào phòng ngủ kiểm tra. Mọi thứ đều còn nguyên, chỉ duy nhất chiếc túi vải bạt màu đen trước đây của Cảnh Nặc là không thấy.
Cố Thừa Nghiên thấy buồn cười với suy đoán của mình. Hắn lạnh giọng hạ lệnh cho Vệ Hải đi tra camera giám sát của trang viên.
Vệ Hải vừa bước vào thư phòng, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, toàn bộ hệ thống điều khiển chính lâm vào hỗn loạn.
Ngoài Cảnh Nặc ra, còn ai có thể làm được? Còn ai dám làm?
Sắc mặt Cố Thừa Nghiên tái mét, tiếng quát rung chuyển cả biệt thự:
“Tìm cho tôi!”
….
Sau khi bỏ đi, Cảnh Nặc cảm thấy không khí trở nên tươi mát hơn, lưng cũng thẳng hơn, chân cũng có lực hơn. Leo tường cũng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
Cảnh Nặc đứng giữa trời đất bao la, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Gió lộng vạn dặm, không có phi thuyền hay cao ốc chọc trời. Cậu có một niềm vui sướng không vướng bận.
Không cần phải cẩn thận dè chừng nữa.
Nhưng cũng không phải thực sự không vướng bận. Cậu còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Đã trì hoãn quá lâu rồi. Cảnh Nặc nghĩ, lẽ ra cậu nên rời đi ngay sau khi nhận được số tiền mà Hi Lạc đưa.
Tại sao lại không đi, bây giờ hỏi cậu, cậu cũng không trả lời được.
Cảnh Nặc dạo quanh trung tâm thương mại một vòng, thay một bộ quần áo bình thường. Những bộ quần áo Cố Thừa Nghiên đặt mua cho cậu, dù nhìn không ra thương hiệu và giá cả, cũng có thể nhận ra sự đắt tiền.
Cậu trước đây quả thực đã tin rằng quần áo đó là hàng chợ... Bây giờ Cảnh Nặc mặc đồ chợ thực sự, bước vào khu hạ thành hỗn tạp.
Đây là một trạm trung chuyển tuyệt vời, bất cứ sự truy tìm nào đến đây cũng sẽ mất dấu. Đây là nơi hỗn loạn của tầng lớp dưới, vừa vặn giúp Cảnh Nặc che giấu tung tích.
Cậu thanh toán tiền, bước lên một chiếc phi thuyền liên hành tinh quay về hành tinh Helsin. Những hành khách nhập cư trái phép dù có tiền đến đâu cũng phải chen chúc trên những chiếc phi thuyền kém chất lượng như vậy, bởi vì làm thế sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào của việc đã từng đến.
Vòng đi vòng lại, Cảnh Nặc lại trở về trạng thái ban đầu.
Nhưng khác biệt so với trước, bây giờ cậu siêu— có tiền!
Đủ tiêu tám đời!
Đương nhiên, nếu những quý tộc thượng tầng kia không tùy tiện gây ra lạm phát.
Cảnh Nặc bịt mũi chịu đựng đủ loại mùi lạ trong không gian chật hẹp, nhưng không kìm được sự hưng phấn trong lòng.
Cậu sắp có thể đưa ba và các em trai rời đi rồi.
Đến một hành tinh xanh tươi, tìm phương pháp chữa bệnh tốt nhất, chữa khỏi bệnh cho ba, sau đó tìm một ngôi trường tốt hơn cho các em.
Mặc dù lời hứa trước đây là sẽ dẫn họ đến Đế Tinh sinh sống có lẽ không thể thực hiện được.
Có lẽ vài năm nữa, Cố Thừa Nghiên đã quên cậu, cậu có thể lặng lẽ trở về Đế Tinh. Chỉ là hơi đáng tiếc, cậu mới chỉ học ở Học viện Hoàng gia được một thời gian ngắn.
Có lẽ không đến hai tháng, hắn sẽ quên cậu thôi. Tính toán ra, thời gian họ ở bên nhau cũng chỉ khoảng bốn, năm tháng.
Hoàn toàn là một mối quan hệ có thể vứt bỏ tùy ý.
Hy vọng hắn đừng quá tức giận vì cậu bỏ trốn.
Hận thì lâu dài hơn yêu, Hi Lạc đã nói.
Nếu Cố Thừa Nghiên hận cậu cả đời, chẳng lẽ Cảnh Nặc cả đời không thể về Đế Tinh sao.
Điều đó thật đáng tiếc.
Cảnh Nặc xuống phi thuyền liên hành tinh liền ói liên tục.
Những người ngồi chung xe nhao nhao bịt mũi, nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người say phi thuyền bao giờ à?”
Cảnh Nặc tức giận nói.
Ngày thường cậu không say phi thuyền, hôm nay là làm sao?
Là lâu quá không ngồi loại phi thuyền cấp thấp này sao?
Đúng là quen với giàu sang rồi lại về nghèo khó.
Nhưng cậu chính là người đã từng tự mình lái phi thuyền, sau này thậm chí có thể khoe với con cháu: Ba/Ông của các con năm đó đã từng lái phi thuyền đấy.
Cảnh Nặc đến gần thôn, tình cờ gặp một vài người không ngờ tới.
Cậu vốn đội mũ trùm đầu, cúi gằm mặt đi đường, đột nhiên ở một góc cua lại va phải một đám người.
Đối phương lập tức định chửi ầm lên, kết quả hai bên vừa đối diện, ôi chao, người quen cũ.
Cảnh Nặc giật mình, không ngờ lại gặp đám đòi nợ này ở đây.
Ngoài kẻ cầm đầu, những người khác đều là mặt lạ.
Sao lại gặp phải ở chỗ này.
Cảnh Nặc bất động thanh sắc lùi lại một bước, cảnh giác nhìn họ.
Kẻ cầm đầu tên là Long Mạnh Mẽ, từng là tay đ.ấ.m đòi nợ, lúc đập phá nhà cậu hắn là người hăng hái nhất.
Long Mạnh Mẽ là kẻ giỏi ỷ thế h.i.ế.p người nhất, trước đây dựa hơi đám đầu sỏ đòi nợ, hắn lén lút làm không ít chuyện bậy bạ. Việc Cảnh Nặc có tiền chưa bại lộ với bất cứ ai, nhưng nếu đụng phải, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu, khẳng định phải moi được chút tiền mới chịu cho Cảnh Nặc đi.
Nhưng Cảnh Nặc không muốn cho hắn một xu nào.
Trước đây là để ổn định họ, ngăn không cho họ tìm phiền phức cho ba và các em, cậu mới trả nợ mỗi tháng một ít, không nhiều không ít, vừa đủ để bịt miệng những người này, lại khiến họ cảm thấy cậu đã cố gắng hết sức.
Nhưng hiện tại... Cảnh Nặc đột nhiên căm hận nhìn họ. Nếu không phải tên cặn bã kia nợ nhiều tiền như vậy, nếu không phải những người này cứ nhất quyết tìm cậu và ba cậu để đòi nợ, thì cậu cũng sẽ không vì hai vạn Ngân Hà tệ mà bị lừa đến Câu lạc bộ Cuồng Sa.
Dù sao cậu cũng định cao chạy xa bay, nếu những người này hôm nay muốn gây phiền phức, cậu cũng không ngại mang thêm vài mạng người trên lưng.
Không ngờ Long Mạnh Mẽ nhìn rõ là cậu, lại lộ vẻ sợ hãi, lùi về sau vài bước. Đám tiểu đệ phía sau bị hắn kéo theo, không rõ nguyên do hỏi: “Đại ca, sao vậy?”
So với sự rút lui rõ ràng của Long Mạnh Mẽ, bước lùi bất động thanh sắc của Cảnh Nặc gần như không ai nhận ra.
Cảnh Nặc khựng lại, cảnh giác lên tiếng: “Các ngươi...”
Long Mạnh Mẽ lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt Cảnh Nặc, khóc lóc thảm thiết kêu gào: “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không dám tìm phiền phức cho nhà cậu nữa, cầu xin cậu tha cho tôi đi... Tôi thật sự đã rất khó khăn mới nhặt về được cái mạng này!”
Đám tiểu đệ cũng không ngờ hắn lại có phản ứng này, ánh mắt nhìn Cảnh Nặc lập tức căng thẳng.
Cảnh Nặc hoàn toàn không hiểu gì. “Ngươi đang nói gì vậy?”
Long Mạnh Mẽ nước mũi nước mắt tèm lem, cơ thể run rẩy hồi lâu, thậm chí đái ra quần.
Đám tiểu đệ lập tức lùi xa tám trượng.
Qua lời kể đứt quãng của Long Mạnh Mẽ, Cảnh Nặc hiểu ra, là khoảng thời gian trước có người đột nhiên thu thập đám đòi nợ này một trận. Đối phương mượn danh nghĩa Cảnh Nặc, nói là muốn tìm họ đòi tiền, lừa họ đến một nhà kho bỏ hoang nhốt ba ngày ba đêm, rồi tra hỏi từng người: Làm thế nào mà tìm phiền phức cho nhà Cảnh Nặc, đã từng làm những gì với Cảnh Nặc và người nhà cậu ấy để đòi nợ?
Phản ứng đầu tiên của Cảnh Nặc là Hi Lạc, bởi vì lúc đó cậu có hỏi tên cặn bã kia ở sòng bạc Ước Tư Vegas, còn dặn ông chủ chú ý động tĩnh của người này. Nhưng người giúp cậu giải quyết nợ... lại không nghe Hi Lạc nói đến.
Long Mạnh Mẽ tiếp tục nói, người bắt họ rất tàn bạo, nếu nói dối sẽ chặt đứt một đốt ngón tay... Hắn nhớ lại liền lộ ra vẻ kinh hãi, giơ tay mình lên. Ngón út bên tay trái rõ ràng thiếu mất một đốt. “Là một đốt, không phải một ngón! Một ngón tay có thể chia thành ba lần để chặt...”
Cảnh Nặc rất giỏi ứng biến. Hiện tại thấy Long Mạnh Mẽ vô cùng sợ hãi mình, cậu dứt khoát tìm một chiếc ghế đá bên cạnh, ngồi xuống một cách đường hoàng, cằm hơi nhếch lên, tạo ra cảm giác áp bức lớn. “Nói trọng điểm.”
Không ngờ hành động này lại dọa Long Mạnh Mẽ quỳ rạp xuống đất, run rẩy hai cái, lại tiểu ra một vũng nữa.
Cảnh Nặc khó chịu nghiêng đầu bịt mũi.
Long Mạnh Mẽ quỳ rạp trên đất lẩm bẩm nói gì đó. Cảnh Nặc nâng cao giọng, hỏi: “Ngươi đang nói gì?”
Một tiểu đệ đại khái đã hiểu Cảnh Nặc không phải là người dễ trêu chọc, chủ động chịu xui xẻo tiến lại gần nghe Long Mạnh Mẽ nói gì, rồi thuật lại với Cảnh Nặc: “Đại ca hắn... Hắn nói, hắn quá sợ hãi, khí thế của cậu gần như giống hệt người kia lúc trước.”
Cảnh Nặc nheo mắt lại, có chút nghi hoặc.
Điều này nghe có vẻ không phải là Hi Lạc.
Cậu cúi đầu nhìn tư thế của mình. Nếu nói nhất định phải giống ai, thì chỉ có thể là... Cảnh Nặc nhanh chóng lắc đầu, sao có thể.
“Ngươi nói tiếp đi.”
Long Mạnh Mẽ được tiểu đệ đỡ dậy, nói với Cảnh Nặc, cho dù nói lời thật, người kia cũng không buông tha họ.
“Trước đây, hồi mới đến đòi nợ nhà cậu, để khiến cậu nghe lời, bọn tôi không phải cũng động tay động chân với cậu sao. Nhưng rõ ràng lúc đó cậu cũng đánh bọn tôi rất hăng. Kết quả, người kia nghe xong, liền hỏi bọn tôi, là dùng tay đánh hay chân đá. Bọn họ, bọn họ không dám không nói thật, nhưng đã lâu như vậy rồi, làm sao nhớ rõ ràng, liền, liền trả lời bừa một cái.”
“Sau đó, sau đó... Hắn liền cho người dựa theo câu trả lời mà chặt đứt tay chân bọn họ.” Sắc mặt Long Mạnh Mẽ càng thêm kinh hãi, cả người lâm vào trạng thái điên cuồng. “Tôi thật sự rất may mắn mới thoát được ra, cầu xin cậu tha cho tôi, Cảnh Nặc, cầu xin cậu...”
Cảnh Nặc nghe xong, hoàn toàn biết là ai.
Chặt đứt tay chân người khác, ngoài Cố Thừa Nghiên, còn có thể là ai?
Sắc mặt cậu cũng hơi tái đi, không biết nên diễn tả tâm trạng mình như thế nào.
Có lẽ là vì Cố Thừa Nghiên thực sự sẽ chặt đứt tay chân người khác. Đó không phải là lời nói đùa tùy tiện để hù dọa.
Cảnh Nặc lấy lại bình tĩnh. “Vậy số tiền trả nợ trước đây tôi đã chuyển cho các ngươi đâu?”
Long Mạnh Mẽ cẩn thận nói: “Đều, đều xài hết rồi...”
Cảnh Nặc cười lạnh.
Long Mạnh Mẽ vội vàng bổ sung: “Đó, đó đều là bọn họ xài, tôi, tôi cơ bản không được chia bao nhiêu, hơn nữa, hơn nữa bọn họ bây giờ đều đã c.h.ế.t rồi...”
Cảnh Nặc lạnh lùng nhìn hắn. “Vậy còn ngươi?”
“Tôi?” Long Mạnh Mẽ sắp khóc. Hắn hỏi: “Tôi có thể không c.h.ế.t không?”
“Đương nhiên có thể.” Cảnh Nặc nhìn từ trên cao xuống, lộ ra ánh mắt khinh miệt. “Nhưng chẳng lẽ ngươi vọng tưởng cứ thế tiêu diêu tự tại mà sống sót sao?”
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Đi tìm cảnh sát tự thú đi, khai ra toàn bộ hành vi phạm tội mà ngươi đã phạm trong mấy năm nay.” Cảnh Nặc nhếch môi. “Mặc dù những người tầng lớp thấp hỗn loạn như chúng ta, phần lớn thời gian dù có phạm tội cũng không ai quản, nhưng nếu ngươi thành tâm muốn tôi tha thứ cho ngươi, thì hãy đi vào tù mà hối cải đi.”
Cảnh Nặc nhìn thẳng hắn, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chốc trùng lặp với ánh mắt thị huyết và hài hước của Alpha kia, khắc sâu vào tâm trí Long Mạnh Mẽ trong vô số đêm sau này.
Cảnh Nặc nói: “Tôi sẽ đến tham gia phiên tòa của ngươi. Nếu thời hạn chấp hành án của ngươi không tương xứng với tội lỗi, thì ngày ngươi ra tù, chính là ngày ngươi đoàn tụ với những người kia.”
Long Mạnh Mẽ run rẩy dữ dội.
Chính vì những lời này của Cảnh Nặc, khi tự thú hắn đã quỳ xin cảnh sát tuyên án tù chung thân, để hắn được ở trong tù suốt đời.
Sau khi rời đi, Cảnh Nặc vẫn còn chút không thể tin được. Cố Thừa Nghiên tại sao lại làm như vậy? Và tại sao không nói cho cậu biết?
Hắn đã sẵn lòng bắt Hunt về để nói đối phương trộm tiền của hắn, nhưng chuyện này tại sao hắn lại không hề nhắc đến một chút nào?
Mang theo nghi ngờ như vậy, Cảnh Nặc vội vã chạy về nhà. Đã trì hoãn không ít thời gian, cậu cần phải nhanh chóng gọi ba đi đón các em trai.
Không ngờ về đến nhà, lại không thấy một bóng người.