Rõ ràng Cố Thừa Nghiên không phải người sẽ dễ dàng thả cậu đi. Hắn đã nói không nghe lời thì sẽ đánh gãy chân tay cậu, dùng xích sắt khóa ở trong nhà cơ mà.
Pheromone thực sự rất đáng sợ, nó có thể dễ dàng kiểm soát con người đến vậy. Cố Thừa Nghiên dưới ảnh hưởng của pheromone, lại dám nói yêu cậu.
Thật buồn cười.
Vì khoảng thời gian này Cảnh Nặc biểu hiện rất ngoan ngoãn, rất nghe lời trước mặt Cố Thừa Nghiên, khiến Cố Thừa Nghiên đang xuân tâm nảy nở lại lần nữa đắm chìm trong sự tốt đẹp mà tình yêu song phương mang lại. Thế nên, một ngày nọ khi thức dậy, Cảnh Nặc lười biếng nằm nướng, dụi mắt rầm rì nói buồn ngủ, không muốn dậy, nhét chân vào lòng Cố Thừa Nghiên, nói lạnh quá, không muốn rời khỏi ổ chăn, không muốn ra khỏi nhà, Cố Thừa Nghiên gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý.
“Vậy em ở nhà đợi đi, chờ anh tan làm về.”
Cảnh Nặc nhắm mắt, nửa mơ nửa tỉnh đáp lại: “Ừm ừm...”
Hắn vừa đi, Cảnh Nặc liền mở mắt, tỉnh táo lạ thường.
Sau khi rời giường, cậu đi dạo một vòng, phát hiện mình cũng không có gì đáng để mang đi. Cậu đi đến thư phòng của Cố Thừa Nghiên. Nơi này tuy mở cửa cho cậu, nhưng Cảnh Nặc chưa từng vào. Lần này cậu bước vào, là vì trung tâm điều khiển tổng thể của trang viên được đặt trong thư phòng hắn.
Cảnh Nặc cài một con virus Trojan, thiết lập thời gian kích hoạt.
Đây là khoảng thời gian hỗn loạn mà cậu tự tạo ra để tranh thủ sau khi Cố Thừa Nghiên phát hiện cậu đã bỏ đi.
Thiết lập xong, cậu nhàm chán nhìn quanh thư phòng, tìm thấy nhật ký làm việc của Cố Thừa Nghiên. Mở đại ra, bên trong kẹp một tờ lịch.
Trên đó có ghi chú một số lịch trình và thời gian, nhưng có vài ngày ghi chú khiến Cảnh Nặc chú ý.
Cậu kinh hãi nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới dám xác nhận đó thực sự là ghi chú của Cố Thừa Nghiên ở vài ngày sau: “X giờ, Nặc Nặc, giáo dục bằng roi.”
Môi Cảnh Nặc run rẩy. Những lời Cố Thừa Nghiên nói không phải là đùa giỡn, hắn muốn dùng roi đánh cậu, hắn thực sự muốn đánh gãy chân tay cậu, thậm chí đã đưa vào lịch trình!
Mặc dù mấy ngày nay cậu đã biểu hiện ngoan ngoãn đến thế!
Đồ khốn! Cầm thú! Đồ vương bát đản!
Nhưng vô dụng, trước đó, cậu sẽ trốn thoát.
Cảnh Nặc lấy lại bình tĩnh, tính toán kỹ lưỡng, lần lượt gọi điện thoại cho Vệ Hải, Vệ Lộ, Vệ Không, sai phái họ đi mua một số thứ ở các hành tinh lân cận. Toàn là đặc sản hoặc nông sản quý hiếm kỳ lạ.
Cậu hơi ngượng ngùng nói: “Tôi định ngày mai làm một ít đồ ăn vặt ở nhà, cần một số nguyên liệu. Ừm... Các anh đừng nói cho Thượng tướng, cũng đừng để hắn về sớm hôm nay. Tôi... Hôm nay cũng chuẩn bị vài thứ, sợ không kịp, nếu có thể khiến hắn về trễ một chút thì tốt quá.”
Vệ Hải tự nhiên miệng đầy đồng ý. Vệ Lộ hiếm khi vớ được cơ hội lấy lòng Cảnh Nặc, nói đảm bảo sẽ giữ chân Thượng tướng, còn hỏi nếu thành công thì ngày mai có được nếm thử một miếng không. Vệ Không ngày thường ít đến biệt thự Cố gia, ít có cơ hội gặp Cảnh Nặc. Anh ta trầm mặc ít lời nhưng rất đáng tin, biết tầm quan trọng của Cảnh Nặc đối với Thượng tướng, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.
Đây chỉ là một chuyện vặt vãnh vui vẻ. Mặc dù tam huynh đệ FA vạn năm đến giờ vẫn chưa tìm được vợ, nhưng thỉnh thoảng hóng drama của Thượng tướng và Cảnh Nặc cũng khiến họ thấy thú vị.
Nhất định phải giữ chân Thượng tướng, sau đó đi hóng chuyện.
Biết đâu có thể thấy được biểu cảm chưa từng lộ ra của Thượng tướng.
... Lén chụp lại, sau đó dùng để đòi tăng lương!
Cảnh Nặc bình thản làm mọi công tác chuẩn bị trong nhà. Không ai nghi ngờ cậu. Trong mắt quản gia và mọi người, Cảnh Nặc chính là một chủ nhân khác của ngôi nhà này, mọi việc cậu làm đều không cần phải bàn cãi.
Vì vậy, mọi chuyện đối với Cảnh Nặc đều rất thuận lợi.
Trước khi đi, Cảnh Nặc còn nghe điện thoại của Cố Thừa Nghiên. Cậu tự nhiên phàn nàn rằng bánh mì của tiệm online nổi tiếng trên Đại lộ số 7 hôm nay có vị rất kỳ lạ. Cố Thừa Nghiên bảo không ăn được thì vứt đi. Cảnh Nặc mắng hắn lãng phí. Cố Thừa Nghiên cười nói, vậy thì cứ giữ lại, chờ hắn về sẽ ăn.
Cúp điện thoại, Cảnh Nặc chào quản gia, nói muốn đi tiệm bánh mì online trên Đại lộ số 7 mua một phần bánh mì cho Cố Thừa Nghiên. Cậu cũng từ chối lời đề nghị của quản gia cho người đi cùng, tuyên bố: “Tôi muốn tự mình xếp hàng, như vậy mới thể hiện được thành ý của mình.”
Quản gia cười nói: “Dù ngài không tự mình xếp hàng, Thượng tướng cũng biết thành ý của ngài.”
Cảnh Nặc thầm nghĩ: Hắn biết cái quái gì.
Đây chỉ là một ngày bình thường. Mọi người đều không cảnh giác hay đề phòng Cảnh Nặc, cũng không ai nghi ngờ lời nói và hành động của cậu.
Kết quả là, Cảnh Nặc đường hoàng bước ra khỏi cổng lớn của trang viên, khoác chiếc túi vải bạt màu đen khi cậu đến, mang theo Nhị Mô (robot giả lập), cứ thế dễ dàng rời đi.
Biến mất không còn tăm hơi.
________________________________________