“Nếu là bạo loạn, thì chỉ cần ta dẫn người đi trấn áp là được. Đây không phải là việc khó, Đế quốc trước đây đã trải qua vô số lần trấn áp bạo loạn.”
“Bọn họ không phải phản quân, cũng không phải kẻ tạo phản, Thượng tướng Cố.” Hi Lạc lạnh lùng nói: “Bọn họ là những người vô tội bị khống chế!”
“Vậy Điện hạ có chuẩn bị sẵn sàng biện pháp đối phó trước khi cơ giáp và thiết bị điện tử mất nhạy bén không?” Cố Thừa Nghiên vô cảm hỏi.
“……”
Hi Lạc không cam lòng nói: “Không có.”
Cố Thừa Nghiên dang tay: “Vậy đừng nghĩ làm Chúa cứu thế.”
“Nhưng mà,” Hi Lạc vội vàng kêu lên: “Ngươi dẫn người qua đó chẳng lẽ sẽ không gặp phải tình cảnh như vậy sao? Ngươi làm sao nói trấn áp!”
Cố Thừa Nghiên cười nhạt: “Điện hạ, điều này không giống lời ngươi sẽ nói ra. Đại Công tước Jordana năm đó thủ vệ biên giới Ngân Hà chẳng lẽ đều dựa vào khoa học kỹ thuật sao?”
“Tương tự, nhiều năm như vậy Cố Thừa Nghiên ta cũng không thuần túy dựa vào khoa học kỹ thuật và cơ giáp để thắng nhiều trận chiến như vậy.
Quá nhiều ỷ lại vào khoa học kỹ thuật hiện đại sẽ khiến độ nhạy bén các phương diện của con người từ từ giảm xuống. Một khi mất đi những công nghệ cao này liền giống như một phế nhân. Đơn giản, ta còn chưa đến nông nỗi đó.”
Ngụ ý là, anh dựa vào nắm đ.ấ.m cũng có thể thủ thắng. Cho dù đối mặt các thiết bị thông minh công nghệ cao biến thành đống sắt vụn, anh cũng không sợ hãi.
“Nhưng hiển nhiên, lần này là chiến đấu kỹ thuật!”
“Vậy mọi người hãy nghỉ ngơi chỉnh đốn, tập kết cùng nhau về Đế đô bàn bạc kỹ hơn là tốt nhất.” Cố Thừa Nghiên dứt khoát phủi tay.
Điều này càng không thể. Về Đế đô thương nghị xong rồi mới quay lại, e rằng toàn bộ tinh cầu Seville đều sẽ luân hãm. Hiện tại họ biết rất ít về loại khống chế tinh thần này, cho dù quay về cũng không thu thập được nhiều tình báo hơn.
“Điện hạ, ngươi đang rối rắm cái gì? Để ta đi trấn áp là quyết đoán tốt nhất. Cứ như vậy chuẩn bị đi.”
Nhưng điều này là hoàn toàn từ bỏ những dân chúng vô tội bị khống chế. Hi Lạc không thể nào đồng tình với loại chuyện này.
....
Hai bên vẫn đang giằng co, Kha Ân nhắc nhở Hi Lạc, cần thiết phải đưa ra quyết đoán. Cố Thừa Nghiên dứt khoát bỏ qua nguyên tắc quân lệnh không được phép có bất đồng ý kiến từ bên ngoài, tự mình chỉnh hợp quân đội, chuẩn bị tiến đến trấn áp.
Cách đó không xa, Cảnh Nặc bị trói chặt giống một cái nhộng điên cuồng nhảy nhót tại chỗ, không ngừng kêu gào: “Để ta đi! Ta muốn đi! Chẳng phải là chiến đấu kỹ thuật! Để ta làm! Ta ta ta! Ta rẻ tiền lại dễ dùng, mua không lỗ mua không mắc lừa, vạn nhất thành công thì sao!”
“……” Cố Thừa Nghiên gầm lên: “Mau chóng đưa hắn về cho ta!”
Vệ Hải bay nhanh vác Cảnh Nặc lên, nhét vào phi thuyền, thiết lập tuyến đường về địa điểm xuất phát, chỉ chờ cất cánh.
Cảnh Nặc chụm hai chân lại nhảy tới nhảy lui ở cửa sổ, lớn tiếng kêu: “Ngươi liền sẽ mắng ta, Cố Thừa Nghiên! Ta nói cho ngươi! Ta không sợ ngươi! Ngươi cho rằng lời ngươi vừa nói có thể dọa ta sao? Không thể! Ngươi có công năng đó sao cái đồ c.h.ế.t tiệt… Ngô ngô!”
Cố Thừa Nghiên: “……?”
Vệ Hải tay mắt lanh lẹ xé một đoạn băng dính bịt luôn miệng Cảnh Nặc lại.
May mắn cửa khoang cơ bản đã đóng, Cảnh Nặc cho dù đứng ở cửa sổ gào thét lung tung cũng không quá thể truyền ra bên ngoài. Vệ Hải cầu nguyện Thượng tướng Cố không có nghe được lời Cảnh Nặc nói.
Ngươi thật sự không hiểu Alpha, đây là lời có thể tùy tiện nói sao?! Không muốn sống nữa ngươi cái tiểu Beta!
Nhưng ý tốt của hắn cũng không được Cảnh Nặc lý giải, ngược lại căm tức nhìn hắn đầy phẫn hận.
Trừng ta cũng vô dụng, ta là vì tốt cho ngươi mà!
Vệ Hải nhanh chóng ấn nút khởi hành, kéo cửa khoang ra nhảy xuống, lại bay nhanh đóng cửa khoang lại, nhìn theo Cảnh Nặc rời đi.
Cố Thừa Nghiên hỏi: “Hắn vừa rồi gào cái gì ở bên trong vậy?”
Vệ Hải lắc đầu như trống bỏi, quả quyết nói: “Không có, hắn chẳng nói gì cả.”
Cố Thừa Nghiên lộ ra vẻ hồ nghi.
...
Bên này nghỉ ngơi chỉnh đốn thỏa đáng, Cố Thừa Nghiên chuẩn bị xuất phát. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Hi Lạc và Kha Ân cũng đang chờ xuất phát, liền hỏi: “Các ngươi xác định muốn đi?”
Hi Lạc cười lạnh, cũng không có vẻ mặt tốt đẹp gì với Cố Thừa Nghiên: “Thượng tướng, ngươi đừng quên, tuy ta là một Omega, nhưng cũng không thiếu lên chiến trường.”
Cố Thừa Nghiên cười cười: “Ta cũng không có ý không tôn trọng ngài, hoặc Omega. Ta không giống Bệ hạ, cho rằng Omega nên ở hậu viện giúp chồng dạy con ngoan ngoãn sinh hài tử.
Hoàn toàn ngược lại, ta rất khâm phục họ nguyện ý tranh thủ độc lập, tìm kiếm bản thân. Điều này giống như ý đồ phá tan xiềng xích giai cấp của nhân dân tầng lớp dưới, đều là đang tranh thủ tự do và tương lai cho chính mình. Đối với điều này, ta đồng cảm sâu sắc.”
Kha Ân cũng không chịu nổi: “Nếu đã như vậy, thì lời nói vừa rồi Thượng tướng Cố nói với Cảnh Nặc là có ý gì?”
Cố Thừa Nghiên không trả lời, đi trước lên chiến hạm. Hi Lạc và Kha Ân theo sát sau đó. Chiến hạm rất nhanh cất cánh đi về phía bắc bộ Seville.
“Lời ta nói với Cảnh Nặc tuy có lẽ có một chút thành phần xúc động trong đó, nhưng ta không phủ nhận đó chính là lời thật lòng của ta.”
Hi Lạc lắc đầu: “Ngươi đang tự mâu thuẫn, Thượng tướng Cố.”
“Ngươi ngoài miệng nói tôn trọng, khâm phục, nhưng lại tưởng tượng nếu Cảnh Nặc là Omega, liền nhốt hắn trong nhà sinh hài tử. Bản chất điều này vẫn là sự kiêu ngạo của Alpha, sự khinh miệt đối với giới tính khác. Ngươi không hiểu thế nào là tôn trọng.”
“Không, Điện hạ, ngài chưa làm rõ nguyên nhân bản chất nhất việc ta tôn trọng Omega tranh thủ độc lập và giải phóng.” Cố Thừa Nghiên quét nhìn hình ảnh radar và máy bay không người lái do đội tiền trạm truyền về, nhún vai: “—— Là bởi vì ta không bận tâm.”
Hi Lạc nhìn về phía anh, sắc mặt không vui.
Cố Thừa Nghiên hoàn toàn không hề hay biết: “Ta không bận tâm Omega hay Beta chịu đựng áp bức gì trên giai cấp thân phận, tuy ta bò lên từ tầng lớp dưới, nhưng tương tự không thèm để ý những người vẫn còn đang giãy giụa ở tầng lớp dưới. Ngươi có thể nói ta m.á.u lạnh, vô tình, nhưng từ khi ta sinh ra, hoàn cảnh ta ở đã quyết định ta sẽ không có nhiều lòng trắc ẩn.”
Bản tính anh là như thế.
Đối đãi Cảnh Nặc, anh cũng có thể nói là tuân theo một loại trực giác dã thú: nhắm trúng, liền trực tiếp ngậm về ổ, ăn sạch sẽ.
Điều anh bận tâm cũng chỉ là người Cảnh Nặc này.
Từ lúc bắt đầu đến sau này, anh thậm chí còn thờ ơ với gia đình mắc nợ, người cha bệnh tật và đủ loại chuyện khác sau lưng Cảnh Nặc.
Cũng chỉ là gần đây mới động chút ý niệm.
Vẫn là bởi vì anh có ý đồ đối xử tốt với Cảnh Nặc, lại trước sau tìm không được thời cơ thích hợp mới nhớ đến.
“Ta bán mạng vì Đế quốc, Đế quốc cho ta quan to lộc hậu, đây là giao dịch giữa ta và Bệ hạ. Bình định bạo loạn, phản loạn và chiến tranh đều là trách nhiệm ta không thể chối từ của ta. Nguy hiểm để ta gánh là đủ rồi.”
Cố Thừa Nghiên dừng lại một chút, nhìn về hướng đường về Đế quốc: “Còn về Cảnh Nặc…”
Tầng mây dày nặng, sắc trời ảm đạm. Phi thuyền hồi trình của Cảnh Nặc sớm đã bay vào vũ trụ, từ góc độ này tự nhiên không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào.
Cho dù như vậy, Cố Thừa Nghiên cũng nhịn không được để lộ một tia nhu tình thoáng qua trong đáy mắt.
Anh nói: “Chỉ cần ta tồn tại một ngày, sẽ không để hắn chịu một chút tổn thương nào. Tất cả những gì ta làm từ trước đến nay, cũng không phải để hắn cũng bị cuốn vào nguy hiểm l.i.ế.m m.á.u đầu đao.”
Hi Lạc trắng mắt với lời lẽ chủ nghĩa Alpha cao ngạo này của anh, nhưng lại không thể không thừa nhận sự đảm đương và quyết đoán của anh.
Hi Lạc nói nhỏ: “Đây không phải điều Cảnh Nặc muốn.”
Cố Thừa Nghiên chút nào không d.a.o động: “Ý nguyện của hắn không quan trọng.”