TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 57

Buổi tối trở về khách sạn, Cảnh Nặc nhìn thấy đại sảnh đang chiếu tin tức, nói: “Hải âu địa phương đột phát rối loạn tinh thần, nghi ngờ có liên quan đến từ trường tinh tế hỗn loạn. Các chuyên gia liên quan đang gấp rút đến khu vực này khảo sát thực địa.”

Cảnh Nặc vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Cố Thừa Nghiên, ý thức được đây là thủ đoạn của đối phương, tức khắc cười giống như một con mèo thỏa mãn.

Cậu đột nhiên ý thức được dường như bất kể làm gì đều có người dọn dẹp cho cậu. Có một loại ảo giác mình có thể hoành hành ngang ngược ở bất cứ góc nào của Đế quốc.

Thượng tướng Cố kỳ thật là một người rất tốt, nếu bỏ qua các loại thủ đoạn khi dễ cậu của anh…

Trong mắt Cố Thừa Nghiên, dáng vẻ này của cậu càng giống chú chó con đang lười biếng phơi bụng dưới ánh mặt trời, phát ra tín hiệu cầu sờ cầu ôm.

Quan trọng hơn là, sau một ngày, “mùi vị” trên người Cảnh Nặc đã phai gần hết, Cố Thừa Nghiên cần phải bổ sung cho cậu một chút.

Cho nên, không tách ra được, căn bản không tách ra được!

....

Ngày thứ ba, phải làm chút chính sự. Nhân viên tiếp đón ở Seville cũng là một người quen. Cố Thừa Nghiên nhướng mày khi nhìn thấy, nói với Hi Lạc: “Không biết Bệ hạ có biết chuyện này không.”

Hi Lạc nhún vai: “Hắn đoán được. Lúc đó ta rất muốn nói cho hắn —— hắn đoán đúng rồi.”

Kha Ân bị ngoại phái đến đóng quân tại tinh cầu Seville. Kỳ thật ý định ban đầu của Moore là muốn phái hắn đến tinh cầu hoang vu hơn để khai hoang, mỹ miều nói là vì Đế quốc tỏa sáng, nhưng thực tế là muốn lặng yên không tiếng động xử lý hắn đi.

Hi Lạc đương nhiên không cho phép, cho nên dưới sự bày mưu tính kế của cậu, Kha Ân đã đến nơi dưỡng lão thắng địa tinh cầu Seville.

Cố Thừa Nghiên bình luận: “Rất có khí thế nghỉ ngơi dưỡng sức chờ ngày quật khởi.”

Kha Ân cười hiền lành, nói: “Trạm đầu tiên chúng ta muốn đi khảo sát là tình trạng phát triển thí điểm của ngân hàng nông thôn tinh cầu Seville.”

Cố Thừa Nghiên nhướng mày, gật đầu với Kha Ân, vô tình mà đơn phương giải trừ đồng minh với Hoàng đế.

Nông thôn tinh cầu Seville trông không khác gì quê nhà của Cảnh Nặc, đều rất nghèo đói. Nhưng Hành tinh Helsin hầu như không tồn tại nơi giàu có, mà tinh cầu Seville rõ ràng trông giàu có như vậy, thế mà vẫn còn nơi nghèo khổ như thế. Cảnh Nặc hoàn toàn không thể lý giải.

Hi Lạc nói với cậu: “Điều này rất bình thường. Dưới ánh mặt trời rực rỡ nhất cũng sẽ có bóng ma tồn tại.”

Kha Ân bổ sung: “Nếu là khảo sát, thì đương nhiên chọn khu vực nghèo khó nhất làm điển hình càng tốt.”

Người phụ trách ngân hàng trú hương ở đây là một người trẻ tuổi. Kha Ân không tiết lộ thân phận của Hi Lạc và những người khác, chỉ nói là đồng nghiệp từ các tinh cầu lân cận đến học tập giao lưu hệ thống, muốn học hỏi thành quả thí điểm xuất sắc của tinh cầu Seville.

Giới thiệu sơ qua thân phận giả của từng người, đến Cảnh Nặc thì bỏ qua.

Cảnh Nặc: “……”

Có ý gì? Có ý gì?!

Cậu nhón chân, túm cánh tay Cố Thừa Nghiên thì thầm: “Vì sao không giới thiệu ta? Ta chẳng lẽ không có thân phận sao?”

Cố Thừa Nghiên vỗ vỗ tay cậu an ủi, bất động thanh sắc nói: “Em không phải trợ lý cá nhân cao cấp của ta sao? Chính là thân phận này.”

Cảnh Nặc “Phi” một tiếng: “Mới không cần cái này.”

Trong quá trình tham quan ngân hàng, Cảnh Nặc đã biết chuyện Giám đốc Ngân hàng Đế quốc Phùng Khải Long trước đây. Cải cách ngân hàng được mở ra từ sau đó. Trong đó, hành động ngân hàng xuống nông thôn này coi như khởi động muộn nhất, nhưng lại là đẩy mạnh nhanh nhất.

“Cho nên hiện tại vẫn chưa có tân Giám đốc Ngân hàng Đế quốc sao?”

Người phụ trách gật đầu với Cảnh Nặc: “Đúng vậy, trước mắt trên cấp chỉ có hai vị Quyền Giám đốc.”

Cảnh Nặc lạc hậu vài bước, đi bên cạnh Cố Thừa Nghiên, nhỏ giọng nói với anh: “Nếu Đế quốc cần, tôi tùy thời có thể đảm nhiệm Giám đốc Ngân hàng Đế quốc.”

Cố Thừa Nghiên liếc cậu: “Giám đốc Ngân hàng không thể động đến tiền của ngân hàng.”

“……” Cảnh Nặc: “Tôi lại không tưởng làm như vậy.”

Nhưng biểu cảm mắt thường có thể thấy mất mát xuống.

Cố Thừa Nghiên: “……”

Khi người phụ trách chính thức bắt đầu giới thiệu hành động ngân hàng xuống nông thôn, Cảnh Nặc bắt đầu hứng thú, tập trung tinh thần lắng nghe.

Cậu nghe ra từ vài câu nói đây là một hành động vô cùng có lợi cho nhân dân tầng lớp dưới. Phổ cập ngân hàng nông thôn, làm tiền tiết kiệm của dân chúng ở nơi an toàn hơn. Như vậy, cho dù bị một số kẻ xấu hoặc phần tử nguy hiểm cướp sạch nhà cửa, cũng sẽ không bị mất đi nhiều năm tích cóp.

Quan trọng hơn là, làm cho nhân dân tầng lớp dưới có thể sinh ra ý thức tiết kiệm. So với cuộc sống chạy ăn từng bữa, hiển nhiên như vậy có lợi hơn cho ổn định xã hội.

Trước đây, các điểm thiết lập của ngân hàng ở nhiều nơi rất thưa thớt. Muốn đi gửi và rút tiền đều rất phiền phức.

Hiện tại hầu như làm được mỗi thôn đều có một ngân hàng quốc lập, còn phân biệt trang bị nhiều nhân viên tiến hành hoạt động tình nguyện. Đối với dân chúng chân cẳng không tiện thậm chí có thể ủy thác. Rút khoản lớn trước còn có người chuyên môn xác nhận an toàn cá nhân. Phục vụ vô cùng chu đáo.

Đây thật sự là một hành động tiện lợi cho dân chưa từng có.

Cảnh Nặc hưng phấn hỏi, quê nhà Hành tinh Helsin của cậu cũng sẽ có loại này sao?

Hi Lạc nói cho cậu, Hành tinh Helsin và tinh cầu Seville đều là khu vực thí điểm đợt đầu tiên, đã sớm an bài thỏa đáng. Thí điểm đều là bề mặt, chỉ nhìn tình hình phát triển của nông thôn hoang vắng Seville này, liền có thể tưởng tượng tình huống Helsin rồi.

Cảnh Nặc vô cùng kích động. Đây chính là hành động lợi ích thiết thực cho dân chúng tầng lớp dưới. Về sau cho dù cậu không ở nhà, phụ thân cũng có thể tùy ý dùng tiền trong tài khoản.

Vừa không cần thật cẩn thận giấu trong nhà sợ bị chủ nợ cướp đi, lại không cần vì đường xá xa xôi không tiện rút tiền mà nhiều lần tiết kiệm, giảm bớt chi tiêu.

Cảnh Nặc cực kỳ vui vẻ, hô to: “Bệ hạ vạn tuế!”

Cố Thừa Nghiên đứng bên cạnh, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn cậu, nhìn đến Cảnh Nặc phát sợ.

Hi Lạc nhỏ giọng nói với Cảnh Nặc, chuyện này là do Thượng tướng Cố đề xuất, Hành tinh Helsin thậm chí là anh tự mình chủ trì thúc đẩy.

Cảnh Nặc quay đầu lại, Cố Thừa Nghiên nửa híp mắt liếc cậu, dường như đang chờ đợi điều gì.

Cảnh Nặc hậm hực rũ mắt, nhỏ giọng nói: “… Thượng tướng Cố vạn tuế.”

Cố Thừa Nghiên không nhanh không chậm mở miệng: “Nói cái gì? Lại đây, đứng trước mặt ta, nói to.”

Cảnh Nặc không nói, trốn sau lưng Hi Lạc giả vờ làm không khí.

Khảo sát ngân hàng vẫn luôn tiến hành đến buổi chiều. Chủ yếu là Cảnh Nặc đầy bụng vấn đề hỏi thăm người phụ trách. Người phụ trách rất trẻ tuổi, nhưng mùi vị dày đặc của chủ nghĩa bi quan làm cậu luôn có một loại cảm giác mơ hồ bất định.

Duy nhất khi cùng Cảnh Nặc chửi bới lãnh đạo thì rất hăng hái. Lúc thì mắng người chế định chính sách này là đồ ngu ngốc, lúc thì nói công việc cơ sở vô cùng không dễ, làm ra chút thành tích còn phải bị Binh chủng Không gian cướp đi công lao.

Tuy rằng Cảnh Nặc rất không tán đồng lời phê bình kín đáo của hắn đối với chính sách, nhưng vẫn rất đồng tình với điểm đồ ngu ngốc này.

Người phụ trách dẫn họ tham quan cảnh tượng buôn bán thực tế của ngân hàng. Dân chúng trong thôn vừa mở cửa liền chen chúc đến, mồm năm miệng mười hỏi nhân viên quầy các loại vấn đề cấp thấp.

Điều này đối với họ lại là sự kiện rất mới mẻ.

“Ai, ta cũng biết, gánh nặng xóa nạn mù chữ ở tầng lớp dưới còn xa. Ta cảm thấy ta có thể tham gia vào xây dựng quê hương vẫn là vô cùng vinh quang tự hào. Nói sao đây, vui sướng trong đau khổ vậy.” Người phụ trách mặt mày tiều tụy bày tỏ lý tưởng hào hùng.

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một thôn dân thao một giọng khàn khàn hỏi lớn: “Phục vụ! Ta nếu gửi cái này, ngày c.h.ế.t khi nào đến?”

Người phụ trách: “……”

Cảnh Nặc: “……”

Đúng lúc này, bên ngoài có người hấp tấp chạy vào, thở hổn hển nói với Kha Ân: “Không hay rồi, xảy ra chuyện!”

Kha Ân nhìn tả nhìn hữu, kéo hắn ra ngoài. Cố Thừa Nghiên và đoàn người cũng đi theo.

Kha Ân hỏi: “Sao thế? Làm gì mà làm ầm ĩ, nói rõ ràng.”

Người nọ thở dốc: “Bắc bộ, bắc bộ tinh cầu Seville, xảy ra bạo loạn! Người ở đó đều điên rồi! Giống như mất kiểm soát… Không! Càng giống như bị khống chế bởi một mệnh lệnh nào đó.”

“Toàn bộ phát điên!!!”

Mọi người liếc nhìn nhau, thần sắc nghiêm túc. Kha Ân nhanh chóng sắp xếp cho người đi tra.

Năm phút sau, một bức thư tin tức đến từ khu vực bắc bộ đơn giản rõ ràng tóm tắt tình trạng địa phương. Cái tin tức đó chỉ có năm chữ —— “Máy móc bệnh lây qua đường s.i.n.h d.ụ.c độc”

Máy móc bệnh lây qua đường s.i.n.h d.ụ.c độc.

Mấy chữ này trông có vẻ đơn giản, thực tế lại là một danh từ mới, nhưng nó cũng vô cùng rõ ràng thông báo hàm nghĩa bên trong.

“Thông qua máy móc và chương trình tiến hành khống chế tinh thần đối với con người, biến con người thành máy móc. Sao lại có chuyện này xảy ra?” Hi Lạc vô cùng kinh ngạc.

Kha Ân nói: “Người truyền tin tức đến… sau khi phát ra tin tức cũng đã nổi điên dưới sự khống chế. Tín hiệu phía bắc cũng đã hoàn toàn gián đoạn.”

Hi Lạc hỏi: “Tín hiệu vệ tinh cũng không có?”

“Không có.”

Mọi người một trận trầm mặc.

Hi Lạc phân phó Kha Ân: “Chuẩn bị một chút, chúng ta phải qua đó.”

Cố Thừa Nghiên đã điều phái nhân thủ và cơ giáp hội hợp, tùy thời chuẩn bị đi trước khu vực bạo loạn. Hi Lạc đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Nếu là tự động điều khiển, Cảnh Nặc, có lẽ ngươi…”

Cảnh Nặc có chút căng thẳng, lại có chút rục rịch: “Ta có thể có tác dụng sao?”

Hi Lạc nghiêm túc nói: “Ngươi có thể. Loại máy móc bệnh lây qua đường s.i.n.h d.ụ.c độc này đối với chúng ta rất nhiều đều là không biết, nhưng ngươi nói…”

Cố Thừa Nghiên ngắt lời cậu: “Không được, Cảnh Nặc, ta cho người đưa ngươi về Đế tinh.”

“Vì sao!” Cảnh Nặc kêu rên: “Không cần, ta muốn cùng các người đi.”

Không ngờ Cố Thừa Nghiên vô cùng bất cận nhân tình, lạnh lùng nói: “Ta không cùng em thương lượng, ta nói em không được đi chính là không được đi.”

Cảnh Nặc bất mãn nói: “Ta vì sao không thể đi, ngươi là xem thường ta sao? Hi Lạc đều nói ta có thể phát huy công dụng rất lớn.”

Hi Lạc cũng nói: “Thượng tướng Cố, chúng ta cũng không biết loại khống chế này sẽ đạt đến trình độ nào. Có lẽ vừa tiến vào bắc bộ, tất cả cơ giáp và thiết bị điện tử đều sẽ mất tác dụng trong nháy mắt. Có lẽ chúng ta không kịp phòng hộ liền sẽ bị khống chế. Chúng ta cần một chốt bảo hiểm.”

Cố Thừa Nghiên đầy mặt không kiên nhẫn: “Hắn biết cái gì? Hắn có kinh nghiệm thực chiến sao? Hắn gặp qua bạo loạn đi qua chiến trường sao? Hắn chỉ là ở trường học và phòng thí nghiệm chơi mấy ngày trò chơi đóng vai gia đình, ngươi hiện tại là muốn cho hắn đi chiến trường chịu c.h.ế.t sao?”

Cảnh Nặc chen lời trong lúc hỗn loạn: “Ta sẽ không chết! Ngươi không cần xem thường ta…”

“Ngươi câm miệng!” Cố Thừa Nghiên giận không thể át, thần sắc thô bạo lộ rõ trên mặt, lạnh giọng nổi giận nói: “Chỗ đó nguy hiểm đến mức nào, ngươi cho là đi chơi sao? Nơi đó đã xảy ra bạo loạn, là chiến trường. Vạn nhất có nguy hiểm, ta có thể căn bản không kịp bảo hộ ngươi!”

Cảnh Nặc hô to: “Ta không cần ngươi bảo hộ! Ta là một Beta, ta không có yếu như ngươi tưởng tượng!!!”

Đây là lần đầu tiên Cảnh Nặc lớn tiếng giằng co với Cố Thừa Nghiên như vậy.

Ánh mắt Cố Thừa Nghiên yên lặng nhìn cậu, mạch nhiên cười lạnh một tiếng: “Em nên may mắn ngươi là Beta.”

“Cái gì?”

Ánh mắt Cố Thừa Nghiên càng thêm âm ngoan. Lời nói tiếp theo như thể từ kẽ răng bóp ra, mang theo hung ác và uy hiếp.

Anh nói: “Em nếu là một Omega, đã sớm bị ta đánh dấu, không nghe lời thì đánh gãy tay chân, một sợi xích sắt khóa ở trong nhà, chỉ có thể cho ta sinh con nối dõi.”

Cảnh Nặc nghe vậy, mặt mày trong nháy mắt không còn huyết sắc, trở nên trắng bệch.

Vô cùng khó coi.

 

 

back top