TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

Chương 55

Sau khi Cảnh Nặc đi ra, Cố Thừa Nghiên ngữ khí bất thiện hỏi: “Không phải nói chiều nay có tiết sao? Vì sao lại ở phòng thí nghiệm bên kia.”

“Giáo sư tạm thời đổi tiết mà.” Trên tay Cảnh Nặc vẫn còn cầm chiếc bánh quy ăn dở.

Đi đường ăn uống dễ bị sặc, cậu định cầm lát nữa lên xe rồi ăn tiếp.

“Đổi tiết sao không nói với ta? Vừa rồi gọi điện thoại cho em cũng không nghe.”

Cảnh Nặc không hiểu nổi nhìn anh: “Đổi tiết cũng cần phải nói với anh sao?”

Cậu lấy đầu cuối ra nhìn, “Ai nha, để chế độ im lặng, quên mở lại.”

Cố Thừa Nghiên lông mày dựng lên, lại muốn giáo huấn cậu, Cảnh Nặc lại giống như thiếu niên tuổi dậy thì không phục quản giáo, kiên quyết không nghe: “Đi nhanh đi Thượng tướng, chúng ta đi nhanh đi.”

Cảnh Nặc vẫn đi ở phía trước, Cố Thừa Nghiên không có cách nào với cậu, chỉ có thể bước nhanh đuổi theo.

Thấy trong tay cậu cầm nửa gói bánh quy đã ăn hai miếng, anh cho rằng Cảnh Nặc ăn không hết, liền lấy qua đổ vào miệng, tiện tay ném bao bì vào thùng rác đi ngang qua.

Cảnh Nặc kinh ngạc nhìn hành động của Cố Thừa Nghiên, còn cố gắng xác nhận nhìn bàn tay trống rỗng, giơ lơ lửng giữa không trung, ngây người.

Cậu không hiểu, và khó có thể tin.

Cố Thừa Nghiên cứ như vậy cướp đi chiếc bánh quy ăn dở của cậu.

Tự mình ăn.

Cậu muốn nói nếu anh đói thì tôi còn đây, nhưng tại sao anh lại lấy cái tôi ăn dở.

Anh này cùng với giành ăn từ miệng tôi có gì khác nhau?

Cảnh Nặc bỗng dưng sinh ra một loại cảm xúc bảo vệ thức ăn.

Cảm xúc này kỳ thật không phải lần đầu tiên xuất hiện.

Kể từ lần trước đi dạo phố Cố Thừa Nghiên giành lấy nửa que kem từ miệng cậu, cảm xúc này liền lặng lẽ nảy sinh.

Có lẽ áp lực từ Cố Thừa Nghiên quá mạnh, Cảnh Nặc thật sự vô lực phản kháng, mọi mặt đều không thể phản kháng.

Dường như chỉ cần Cố Thừa Nghiên muốn, anh cái gì cũng có thể cướp đi từ trên người cậu, cho dù là thức ăn đã đến miệng.

Thật không có cảm giác an toàn.

Cảnh Nặc rất khó chịu, muốn chỉ trích Cố Thừa Nghiên. Kết quả đối phương không chỉ thuận thế nắm lấy cánh tay đang ngây người của cậu, mà còn giáo huấn cậu trước một bước: “Ăn ít chút đồ ăn vặt loại này đi, buổi tối về nhà còn ăn cơm không?”

Cảnh Nặc nháy mắt thu lại sắc mặt tính toán chi li, coi như không có chuyện gì xảy ra.

So sánh dưới, việc bị Cố Thừa Nghiên nhìn chằm chằm ăn cơm, ăn thiếu còn bị ép ăn thêm còn đáng sợ hơn, càng khiến người ta sôi m.á.u hơn một chút.

...

Moore bày tỏ vạn phần không muốn với Hoàng hậu, nhưng Hi Lạc đối với điều này thờ ơ.

“Bà xã, bảo bối, thân yêu, ngươi thật sự đành lòng để ta một mình trong Hoàng cung sao? Ngươi đi chơi vui vẻ căn bản sẽ không nhận cuộc gọi video của ta. Ta không thể chấp nhận nhiều ngày như vậy không nhìn thấy mặt ngươi không nghe được giọng nói của ngươi! Ta sẽ c.h.ế.t vì thiếu thốn !”

“Vậy ngươi c.h.ế.t đi.” Hi Lạc vui vẻ nói, đồng thời chỉ huy quang não của mình thu thập hành lý cùng với quang não của Hoàng đế.

Moore: “……”

Hắn giận dữ nói: “Trong mắt ngươi còn có ta cái tên chồng này hay không! Ngươi nói! Ngươi có phải lén lút bàn bạc cùng tên Kha Ân kia cùng nhau đi ra ngoài không?”

Hi Lạc mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Moore nháy mắt biến sắc ngay lập tức, lắp bắp lại mang theo ba phần ai oán hỏi: “Bà xã… vậy, trở về còn yêu ta không?”

Hi Lạc cười hiểm độc: “Ngươi nên hỏi ta còn có trở về hay không.”

Moore: “!!!”

...

Đồ đạc của Cố Thừa Nghiên và Cảnh Nặc chỉ cần một chiếc rương hành lý lớn là đủ. Sau khi thu dọn xong, Cảnh Nặc còn có thể ngồi trên rương hành lý trượt đi, coi như ghế trượt.

Cảnh Nặc vô cùng hài lòng, trượt chơi khắp sân. Cố Thừa Nghiên còn lo lắng cậu trượt trượt rồi ngã đầu xuống đất. Kết quả không quá vài phút nhìn thấy Cảnh Nặc đã học được cách dùng rương hành lý chơi trôi dạt.

“……” Cố Thừa Nghiên: “Lát nữa làm hỏng bánh xe thì tự mình vác đi!”

“Tôi không!” Từ xa truyền đến lời phản bác vui sướng của Cảnh Nặc, không có một chút do dự hay tạm dừng nào.

Cố Thừa Nghiên: “……”

Anh phát hiện Cảnh Nặc hiện tại càng ngày càng khó quản.

Một chút cũng không nghe lời.

Trước khi ra khỏi nhà, Hi Lạc đến Cố trạch hội hợp cùng họ. Để tỏ vẻ khiêm tốn, cũng là để tiện cải trang tuần tra, họ đi bằng phi thuyền tư nhân của Cố Thừa Nghiên. Cảnh Nặc nhìn thấy Hi Lạc tự mình kéo một chiếc rương hành lý nhỏ, thời thượng lại trưởng thành, vô cùng có phong cách, quan trọng nhất là còn rất đẹp trai. Cậu nháy mắt làm mình làm mẩy đòi cũng phải kéo một chiếc rương hành lý nhỏ.

“Ta đi đâu mà bây giờ tìm cho em một chiếc rương hành lý nhỏ đây?” Cố Thừa Nghiên hiện tại chỉ muốn hung hăng đánh vào m.ô.n.g cậu một cái.

Anh có linh cảm, Cảnh Nặc trên chuyến đi này có thể làm anh ầm ĩ chết.

Chỉ là ra khỏi nhà một chuyến thôi, nhìn cậu ta kích động kìa.

Cảnh Nặc đương nhiên kích động. Từ nhỏ đến lớn, nơi xa nhất cậu từng đi chính là Đế đô, cũng chưa từng đi phi thuyền quá mười giờ quá cảnh.

“Tôi chưa hiểu sự đời sao!” Cảnh Nặc kiêu ngạo nói.

Cố Thừa Nghiên: “……”

Cuối cùng anh cho người tạm thời đưa tới một chiếc rương hành lý nhỏ tương tự Hi Lạc, lại tùy tiện móc mấy thứ từ rương hành lý lớn nhét vào rương của Cảnh Nặc, thỏa mãn mong muốn thời thượng của cậu.

Trước khi lên phi thuyền, Cố Thừa Nghiên vẫn còn đang ân cần dặn dò Cảnh Nặc, nào là “ra ngoài phải nghe lời”, “không được chạy loạn”, “muốn ăn gì uống gì chơi gì nhất định phải xin chỉ thị trước tiên, không được tự tiện hành động”, “không được hành động đơn độc cùng Hoàng hậu”.

Tóm lại, ý nghĩa trung tâm chính là không được rời khỏi tầm mắt anh nửa bước.

Ai da phiền quá, tôi cũng sẽ không lạc đường.

Cảnh Nặc không muốn đáp ứng, cố ý nói sang chuyện khác, nghiêm trang nói: “Chúng ta không phải đại diện Hoàng thất đi khảo sát sao? Là đi làm chính sự, trở về còn phải viết báo cáo khảo sát, làm phân tích dữ liệu điều tra, rất bận! Đừng nói như thể đi du lịch giống nhau, nghiêm túc chút.”

Cố Thừa Nghiên không hề lay động, nhìn chằm chằm cậu: “Có nghe thấy không!”

Cảnh Nặc: “…… Ồ.”

Hi Lạc ở bên cạnh trêu chọc: “Thượng tướng Cố đối với Nặc Nặc càng ngày càng giống dẫn theo trẻ con.”

Thượng tướng Cố còn khịt mũi nói: “Trẻ con nào có khó dẫn như cậu ta.”

Giờ phút này, đoàn người vẫn đang vui vẻ mong chờ kỳ nghỉ hiếm hoi. Họ sắp trải qua một chuyến hành trình tốt đẹp.

Tinh cầu Seville phong cảnh rất đẹp, quốc thái dân an. Khảo sát công vụ đại khái cũng chỉ là đi qua loa, sẽ không có gì đòi hỏi phải bận tâm quá nhiều.

Nhưng điều họ không biết là, phía trước có một âm mưu to lớn đang chờ đợi họ đến.

Rất lâu sau, Cố Thừa Nghiên hồi tưởng lại chuyện này, đều hận không thể chính mình chưa từng mang Cảnh Nặc đi nghỉ phép tại tinh cầu Seville.

 

 

 

 

back top