Trong lúc Cảnh Nặc chuyên tâm vào thí nghiệm, Đế quốc đã xảy ra một chuyện lớn.
Bá tước Tô Mang, người hàng năm tuyên dương danh tiếng thích làm việc thiện của mình, bị phơi bày tham gia nhiều vụ án buôn bán người.
Nhiều bằng chứng cho thấy hắn cùng với Hầu tước Light đã quá cố liên thủ bắt cóc Omega xinh đẹp của các gia đình nghèo khổ ở các tinh hệ xa xôi, tiến hành giam cầm và hành hạ đến chết.
Tin tức vừa được công bố, lập tức gây ra sóng gió lớn. Khác với Hầu tước Light tai tiếng rõ ràng, Tô Mang rất để ý đến danh tiếng của mình. Hắn luôn tận tâm trở thành vị Bá tước được dân chúng kính yêu.
Vì thế, hắn còn nhiều lần tham gia công việc từ thiện và các loại hoạt động cứu tế. Trước đây, khi bị dân chúng giận dữ bao vây chặn đường còn nhiều lần công khai bán thảm, thu hút một làn sóng đồng cảm lớn.
Bây giờ mọi người phát hiện, những người bao vây chặn đường hắn chỉ là những người nhà đáng thương của các Omega bị hại, dư luận nháy mắt phản chiến.
Ngoài ra, còn bị phơi bày việc trong thời gian hắn đảm nhiệm chức Phó Bộ trưởng Bộ Giáo dục, từng nhiều lần phát động con em quý tộc nên cạnh tranh công bằng với người khác, nhưng cháu ngoại của chính hắn lại dùng cách thuê người thi hộ thành công tiến vào Học viện Hoàng gia.
Kỳ thật đến đây, bất kể là chân tướng hay dư luận cũng không đủ để quật ngã một vị Bá tước kế tục nhiều đời. Nhưng vì phản ứng của dân chúng quá mãnh liệt, Bệ hạ Hoàng đế không thể không ra mặt trấn an mọi người.
Ngài bất đắc dĩ bi thống tuyên bố: Tước bỏ tước vị của Tô Mang, gia tộc hắn sẽ không còn thân phận quý tộc nữa.
Đây là chuyện chưa từng có. Trước đây cho dù quý tộc phạm sai lầm tày trời, hắn vẫn là quý tộc, không có gì có thể chế tài họ. Nhưng hiện tại Bệ hạ trực tiếp giáng gia tộc Tô Mang thành bình dân.
Khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Bệ hạ lại lấy danh nghĩa đồng phạm thanh toán một loạt gia tộc. Trong đó, gần một nửa đều là những gia tộc từng tham gia sự kiện Cuồng Sa.
Đế quốc Peymans đã tiến hành một cuộc đại tẩy bài quý tộc.
Cho đến giờ phút này, mới có người ý thức được tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của Hoàng đế. Nếu quý tộc bị chèn ép muốn phản kháng hay tạo phản, thì họ sẽ phải đối đầu trực diện với Thượng tướng Cố. Điều này hiển nhiên không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa đối với đám quý tộc rỗng tuếch.
Địa vị của Hoàng đế từ đây không thể lay chuyển nữa.
“Nhưng mà, vẫn chưa xong.” Moore nói, “Tuy ta không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, nhưng, vẫn còn người ở nơi tối tăm. Phương thức chế tạo gián điệp quỷ dị đó, chúng ta vẫn chưa có nhiều manh mối hơn.”
“Ngài nói, những người đó có thể vừa vặn nằm trong phạm vi quét sạch lần này?”
Cố Thừa Nghiên từ từ nói: “Nếu đã thắng trận, thì không cần thần kinh căng thẳng mà suy nghĩ đông tây. Ngài không thả lỏng chút, làm sao để người ta hành động bất cứ lúc nào?”
Moore cân nhắc nói: “Ý ngươi là?”
Cố Thừa Nghiên ngồi xuống một cách bệ vệ “Đưa ta ra ngoài đi. Lúc này ta không thể ở Đế đô, tùy tiện tìm một nơi nào đó sắp xếp ta đi khảo sát một chút.”
Moore nheo mắt lại: “Tùy tiện?”
Cố Thừa Nghiên nói: “Cũng không cần quá tùy tiện. Hành tinh Lance như vậy không tồi, hoặc là đảo Bali, Maldives là ở tinh cầu nào? Đưa ta đến đó cũng được.”
Moore: “… Ngài nói thật.”
Cố Thừa Nghiên cười cợt nhả “Bệ hạ, vì ngài mà ta đã bán mạng như vậy, cho ta nghỉ phép không quá đáng chứ. Ta đưa tiểu Beta nhà ta ra ngoài chơi.”
…
“Phải không? Ngươi muốn cùng Cố Thừa Nghiên đi ra ngoài du lịch, Hoàng hậu điện hạ cũng đi?” Lư An đang ngồi trước bàn làm việc, xoay chiếc ghế xoay nửa vòng.
Cảnh Nặc ngồi trên bàn đang ăn bánh quy, hai chân lơ lửng đung đưa: “Không phải du lịch, là đi tinh cầu Seville khảo sát.”
Lư An cười cười: “Kỳ thật đây là đi du lịch, hơn nữa còn là đi chơi được bao chi phí đi ra ngoài.”
Cảnh Nặc nghiêng đầu, hoàn toàn không biết gì về chế độ phúc lợi ẩn tính của quan lớn đế quốc tội ác tày trời.
Lư An rũ mắt, có chút tiếc nuối: “Cho nên, trong khoảng thời gian này ngươi không thể cùng ta làm thí nghiệm.”
“Chắc sẽ không lâu lắm, bất quá tiến độ nghiên cứu của ngài đã gần đến cuối rồi, nội dung tiếp theo có lẽ chỉ có chính ngài mới có thể hoàn thành, đại khái ta không giúp được ngài gì nữa.”
Lư An lắc đầu: “Không, thành quả ta có được ngày hôm nay đều là nhờ có ngươi.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Cảnh Nặc lại bóc một gói bánh quy nhỏ. Loại bánh quy này một gói chỉ có ba miếng. Cậu thích xếp ba miếng chồng lên nhau rồi cắn.
“Rắc!” Vừa cắn được nửa chừng, xuyên qua cửa sổ phòng thí nghiệm, cậu nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng bên ngoài.
Cảnh Nặc nhìn chăm chú, đó là Cố Thừa Nghiên.
Khi Cố Thừa Nghiên tìm thấy Cảnh Nặc, nhìn thấy cậu ở cùng với Lư An kia, biểu cảm liền rất khó chịu. Lông mày anh nhíu chặt, trông rất đáng sợ. Anh hơi nghiêng đầu về phía Cảnh Nặc bên trong, ý bảo cậu đi ra.
Cảnh Nặc lau sạch vụn bánh quanh miệng, nhảy khỏi bàn, và tạm biệt Lư An: “Ta phải đi đây, ngài cố gắng lên nhé, hy vọng khi ta trở lại ngài đã hoàn thành phát minh của mình!”
Lư An cười vẫy tay với cậu.
…
Đợi Cảnh Nặc rời khỏi phòng thí nghiệm đi xa, một bóng dáng sợ hãi rụt rè bước ra từ cửa trong, đi đến trước mặt Lư An.
Lư An nhìn chằm chằm hướng Cảnh Nặc rời đi, phảng phất không chú ý đến người bên cạnh. Ánh mắt thẳng tắp như muốn xuyên thấu thứ gì đó. Nụ cười trên mặt đã ngưng đọng từ lâu, khóe môi hơi nhếch lên trông có vài phần âm lãnh.
“Ngươi xem, chính cậu ta cũng không biết mình đặc biệt đến mức nào. Ở bên cạnh tên côn đồ như Cố Thừa Nghiên… Thật là phí phạm của trời.”
Người bên cạnh khẽ gọi một tiếng: “Lư giáo sư.”
Nghe thấy âm thanh, Lư An quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “À, là Như Đường.”
Nguyễn Như Đường giờ đây giống như một con ch.ó phá sản. Gia đình hắn vốn dựa vào thân phận Bá tước che chở của cậu Tô Mang. Hiện giờ Tô Mang trở thành bình dân, gia đình hắn cũng từ trên trời rơi xuống.
Ở trường mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng đủ loại lời bàn tán cùng ánh mắt mang theo trào phúng và săm soi. Hắn muốn bỏ học, nhưng gia đình dù thế nào cũng không đồng ý, thậm chí còn tìm đến Viện trưởng đau khổ cầu xin đừng để Nguyễn Như Đường rời đi.
Không ngờ nhà trường lại dễ nói chuyện như vậy. Viện trưởng bày tỏ Nguyễn Như Đường đương nhiên không cần rời đi, bởi vì hiện giờ Học viện Hoàng gia cũng đang dần bắt đầu tiếp nhận học sinh ưu tú xuất thân bình dân.
Nguyễn Như Đường nghĩ, hắn có thể ở lại đây, lại là dựa vào chính sách Học viện Hoàng gia bắt đầu tiếp nhận học sinh bình dân.
Thật châm chọc.
“À,” Viện trưởng Siddeley như thể đột nhiên nhớ ra điều gì: “Bất quá quả thật có một tiền đề, là ‘ưu tú’ học sinh.”
“Chứ không phải người thông qua thi hộ để vượt qua kỳ thi Tuyển đầu vào.”
Viện trưởng Siddeley cười nói với Nguyễn Như Đường: “Nguyễn đồng học, có thể tiếp nhận lại một lần kiểm tra Kỳ thi Tuyển đầu vào không?”
Nguyễn Như Đường sắc mặt trắng bệch.
Cuối cùng vẫn là Lư An đứng ra bảo đảm, nói rằng thí nghiệm gần đây của ông cần một trợ thủ, mà trợ thủ này trước đây vẫn luôn do Nguyễn Như Đường đảm nhiệm. Hiện tại đã không thể thiếu hắn. Nếu tùy tiện đổi trợ thủ, có khả năng nghiên cứu trước đây đều sẽ trở thành phế thải.
Giáo sư Hudson hết sức mơ hồ nhìn cháu trai mình: “Không phải ngươi tìm Cảnh Nặc hỗ trợ sao? Sao còn cần hắn ta nữa?”
Lư An không giải thích chi tiết, chỉ nói đó là hai việc khác nhau.
Viện trưởng Siddeley nhìn ông ta một cái thật sâu, cuối cùng đồng ý Nguyễn Như Đường ở lại.
Nhưng đối với Nguyễn Như Đường mà nói, ở lại Học viện Hoàng gia mới là sống không bằng chết.
Trước đây hắn cậy vào thân phận Bá tước của cậu Tô Mang luôn mắt cao hơn đầu. Gặp ai không vừa mắt liền âm thầm ngáng chân người đó. Địa vị thấp thì không dám so đo, địa vị ngang nhau thì e ngại Bá tước Tô Mang không tiện so đo. Hơn nữa, Nguyễn Như Đường tương đối giỏi diễn xuất trước mặt người nhà. Nhiều năm qua, đối nội đối ngoại đều bình yên vô sự.
Đây chỉ là đối xử với người cũng là quý tộc.
Đối với bách tính bình dân, thì hoàn toàn tùy tiện, dù sao cho dù hắn gây ra án mạng cũng có người vội vàng dọn dẹp cho hắn. Nhiều năm như vậy cũng chỉ có Cảnh Nặc là cá lọt lưới mạng lớn này mà thôi.
Không c.h.ế.t ở Cuồng Sa, lại leo lên được Thượng tướng của Đế quốc.
Mà gia tộc của chính hắn bị hủy diệt, cũng đều là vì người này.
Nguyễn Như Đường rất hận. Hắn cũng không phải chưa từng mơ đến việc Đông Sơn tái khởi, dù sao hắn nghiện phim truyền hình 8 giờ luôn có những tình tiết nghịch tập như vậy.
Nhưng thực tế đã đánh thẳng vào mặt hắn. Hắn không có bạn bè thật lòng. Đám chó săn trước đây hiện tại không nhân cơ hội đạp xuống giếng đã là may mắn. Bạn tình Omega cũng bỏ hắn mà đi, thậm chí còn dẫn đầu bắt nạt hắn. Càng không cần nói còn có rất nhiều người từng bị hắn đắc tội. Việc học của hắn cũng không tốt. Bởi vì việc thi hộ và việc Cảnh Nặc được các giáo sư yêu thích sâu sắc, các giáo sư đối với hắn cũng không thực sự vừa mắt, chỉ là không bày ra ngoài mà thôi.
Nhưng hiện giờ, tinh thần của Nguyễn Như Đường mẫn cảm đến mức một ánh mắt có thâm ý cũng sẽ làm hắn sụp đổ. Thật sự là sống không bằng chết.
Chỉ có Lư An, chỉ có Lư giáo sư vẫn chưa từ bỏ hắn.
Nguyễn Như Đường cảm kích không thôi, thậm chí muốn lấy thân báo đáp, đáng tiếc đối phương lại không có ý đó.
Lư An hiếm khi cười với hắn, nhưng đối mặt Cảnh Nặc luôn tươi cười đón chào, còn thường xuyên nhìn Cảnh Nặc thất thần.
Cảnh Nặc, Cảnh Nặc, tại sao luôn là ngươi, vì cái gì!
Vì cái gì lúc trước ngươi không c.h.ế.t ở Câu lạc bộ Cuồng Sa!
“Thí nghiệm sắp hoàn thành, tiếp theo vẫn là muốn làm phiền ngươi một chút.” Ngữ khí của Lư An nhu hòa, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì: “Nếu thật sự có thể hoàn thành, lịch sử Đế quốc sẽ được viết lại. Đến lúc đó, lịch sử cũng sẽ có một trang thuộc về ngươi.”
Nguyễn Như Đường kinh ngạc, mặc dù không biết Lư An nói cụ thể là gì, nhưng hắn vẫn kích động gật gật đầu.