Chương 51
Nếu đã là hiểu lầm, thì không có lý do gì để người ta chịu uất ức. Cố Thừa Nghiên sắp xếp người chữa trị cho Hunt. Chỉ trong vài phút, Hunt từ khuôn mặt sưng vù như đầu heo đã trở lại thành tiểu Alpha tóc vàng sáng sủa, đẹp trai.
Cảnh Nặc vẫn đứng bên cạnh nói chuyện thân mật với người này, thỉnh thoảng hai cái đầu còn chụm vào nhau thì thầm to nhỏ.
Trong mắt Cố Thừa Nghiên, cảnh tượng này thật sự rất chướng mắt.
Trên thực tế, Cảnh Nặc vừa giúp hắn lau mặt vừa cười nhạo một cách vô tình: “Oa, cậu giống hệt cái đầu heo.”
Hunt chịu đựng ánh mắt sát khí của Cố Thừa Nghiên, lén lút dùng Cảnh Nặc che khuất mặt mình .
“Trời ơi, Cảnh Nặc, rốt cuộc tình hình cậu thế nào vậy? Cái tên…” Hắn ghé sát tai thì thầm: “Cái sát thần đó là ai? Hắn nhìn tôi cứ như vầy, như vầy này.”
Cảnh Nặc quay đầu lại nhìn, Cố Thừa Nghiên vẫn treo cái mặt người chết như thường ngày, nhưng cũng không đáng sợ. Thấy cậu nhìn qua, anh hơi nhướng mày, lộ ra thần sắc dò hỏi.
“Cái này không phải rất hiền lành sao?” Cảnh Nặc nói.
Hunt: “……”
Hắn là một Alpha uy phong lẫm liệt ở nông thôn, làm du côn rất tốt. Đột nhiên bị nhóm người hung thần ác sát này bắt đến cái nơi không biết là đâu, còn ăn một trận đòn. Hiện tại biết là hiểu lầm cũng không thể quay ngược lại đòi gõ đối phương..
Bởi vì đối phương quá khủng khiếp.
Làm gì có cái lý lẽ đó!
Hunt nhìn ra người này đang làm chỗ dựa cho Cảnh Nặc. Hắn không ngờ Cảnh Nặc thật sự đã làm nên chuyện ở Đế Tinh, đến mức nhân vật lớn như vậy cũng ra mặt bảo vệ cậu. Chà, nhìn xem cái ánh mắt đó, Cảnh Nặc vừa quay lưng đi, hắn liền dùng ánh mắt hận không thể giết người nhìn mình.
Tôi chỉ trộm tiền mua mấy bao thuốc lá thôi mà!
Có khí chất đại lưu manh quá… Muốn bái làm đàn anh .
Hunt cũng đã nhìn ra, đối phương rất không thân thiện với hắn. Nghiền chết hắn dễ như nghiền chết một con kiến. Hiện tại chữa trị cho hắn mà không ra tay là hoàn toàn nể mặt Cảnh Nặc. Nếu đã như vậy… Hunt liếc mắt một cái liền muốn giả đáng thương với Cảnh Nặc.
Kết quả hắn vừa khóc, Cảnh Nặc liền đánh hắn, nói: “Cậu trộm tiền tôi còn có mặt mũi khóc.”
Hunt: “……”
Mẹ kiếp! Không có thiên lý!
“Chỉ mười lăm bao thuốc lá! Tôi còn chọn loại rẻ nhất, tôi còn chưa hút Lidan , tôi mua Bát Hỉ! Gặp em trai cậu còn bị cướp hai cây xúc xích nướng và sáu cây kẹo que! Tôi dùng tiền của tôi mua!”
Cảnh Nặc hừ hừ không nói lời nào.
“Tôi đang ở đâu vậy?”
Cảnh Nặc từng đến Quân bộ một lần với Cố Thừa Nghiên, đã quen thuộc hơn một chút: “Đế Tinh, Quân bộ, ừm… phòng nghỉ cạnh nhà tù u ám?”
Hunt thiếu chút nữa ngất xỉu . Đây chính là nơi trong truyền thuyết “có vào không có ra” . Trời ơi, sao hắn lại bị ném đến đây!
Hắn run rẩy chỉ vào Cố Thừa Nghiên hỏi: “Kia kia kia… Hắn là ai?”
Cảnh Nặc cười gian xảo, rất đắc ý ỷ thế hiếp người. Cậu hất cằm, tự hào nói: “Thượng tướng Đế quốc, Cố Thừa Nghiên.”
Nói xong nhân cơ hội ấn mạnh vào nhân trung của Hunt, ngăn không cho hắn ngất xỉu.
Hunt: “……”
Hunt: “Cái đó… Cái đó? Cố Thừa Nghiên?”
Cảnh Nặc kiêu ngạo gật đầu.
Giây tiếp theo, Hunt lăn lộn bò trườn đến chân Cố Thừa Nghiên, tha thiết hỏi: “Lão đại! Tôi có thể đi theo anh không?”
Cảnh Nặc: “……”
Cố Thừa Nghiên: “……”
Anh đứng dậy, lười cả nhìn Hunt một cái, bước ra ngoài.
Xem ra là cảm thấy người này không có bất kỳ uy hiếp nào.
Hunt: “Tôi cảm thấy mình bị coi thường.”
Cảnh Nặc: “Không sao, hắn coi thường tôi mỗi ngày.”
Ánh mắt Hunt nháy mắt tràn đầy thương hại nhìn Cảnh Nặc: “Đi theo đại nhân vật như thế này, chắc khó khăn lắm nhỉ.”
Cảnh Nặc gật đầu mạnh.
Hunt đang định cảm khái đôi câu, ngược lại nhìn về phía quần áo trên người cậu.
Hắn nheo mắt lại.
“Cảnh Nặc, đây cũng là đồng phục công tác của cậu sao?”
Cảnh Nặc cúi đầu nhìn: “À, cái này hả…”
Hunt hoàn toàn không nghe cậu nói, uất ức gào lên: “Cậu còn nói cậu khó khăn! Áo này của cậu, Hermes, quần này, Louis Vuitton, giày này, Chanel ! Toàn bộ quần áo trên người cậu đủ mua mạng tôi! Sao cậu keo kiệt vậy, tôi chỉ lấy tiền cậu mua mấy bao thuốc lá, tổng cộng không đến 200 Luke, cậu còn cho người đánh tôi.”
“Đừng nhân cơ hội đổi trắng thay đen. Không phải tôi tìm người đánh cậu, tôi cũng không biết chuyện này. Vả lại, ai bảo cậu lén lút lấy tiền, còn bị bắt quả tang. Vừa rồi nếu không phải tôi cầu xin cho cậu, mạng nhỏ của cậu không còn rồi.”
“Còn về bộ quần áo này…” Cảnh Nặc mặt mày hớn hở nói: “Là O trong mộng tình của tôi mua cho.”
Hunt: “……”
Hắn chua chát hỏi: “Cậu bám được phú Omega à? Không thấy ra nha, Cảnh trai bao.”
Cảnh Nặc thở dài: “Đáng tiếc phú Omega yểu mệnh kết hôn sớm”
“Chà,” Hunt rùng mình : “Cậu không bị chồng người ta đánh à?”
Trong ánh mắt hắn có chút hả hê
Cảnh Nặc đắc ý nói: “Thì tôi có chỗ dựa chứ sao, sợ gì.”
Nháy mắt, ánh mắt Hunt nhìn cậu tràn đầy sùng kính. Giờ phút này, Cảnh Nặc trong mắt hắn nghiễm nhiên là một tiểu đệ được đại ca che chở ở giới thượng lưu Đế đô, kiêu căng hống hách, ỷ thế hiếp người… Đáng ghét, thật ngầu quá đi!
“Cậu làm tiểu đệ kiểu gì vậy? Tùy tùng? Canh gác ? Hay tài xế? Thật sự không thể giới thiệu tôi cũng làm tiểu đệ cho hắn sao?”
“Xì, đi đi.” Cảnh Nặc khinh bỉ nói: “Đồ không có kiến thức , cậu tưởng đây là xã hội đen à? Người ta là Thượng tướng Đế quốc, cậu tưởng đám du thủ du thực trong thôn hả?”
“Tôi là Trợ lý Riêng cao cấp!”
Trước mặt Hunt, Cảnh Nặc cố ý nhấn mạnh hai chữ “cao cấp”.
Hunt thành khẩn nói: “Nếu không phải người nào đó trước kia mỗi ngày dùng sự thị huyết hung ác tuyệt tình của Thượng tướng Cố Thừa Nghiên hù dọa em trai, người bình thường thật sự không thể tưởng tượng Thượng tướng Đế quốc quyền cao chức trọng lại từng là người lăn lộn tầng lớp thấp.”
Cảnh Nặc nhìn chằm chằm hắn.
Hunt ngẩng đầu hừ hừ.
Cảnh Nặc cười mà như không cười, hạ giọng, tốc độ nhanh như chớp: “Tôi là một Beta nghèo khổ trung thực làm sao hiểu những chuyện của đại nhân vật này, chẳng phải là nhờ Thiếu gia Hunt kiến thức rộng rãi kể cho tôi nghe những chuyện ngoài thế giới sao.
À đúng rồi chuyện hôm nay cậu cũng thấy rồi, trộm lấy 200 Luke của tôi khiến ông chủ tôi tự mình ra mặt bắt tên trộm vặt. Có thể thấy Thượng tướng Cố Thừa Nghiên vĩ đại bảo vệ người của mình đến mức nào. Cậu muốn thử đến trước mặt hắn nói lại những lời vừa rồi xem hắn tin ai không?”
Hunt: “…………”
Hắn chịu thua : “Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi còn muốn sống về nhà!”
Nói xong vẫn còn khó chịu nói: “Cậu nhóc này sao số cậu tốt vậy, Đại nhân Thượng tướng lại yêu quý cậu đến thế.”
“Không chỉ đâu, hắn thấy tôi thông minh còn đưa tôi đi học ở Học Viện Hoàng Gia!”
“Cái gì?? Cậu á???”
“Hắn còn dạy tôi lái xe, lái cơ giáp, mua cho tôi bộ thiết bị đầu cuối quang não và laptop phiên bản mới nhất.”
Mặc dù từng chuyện từng chuyện này đều là mức độ khiến Cảnh Nặc đau lòngkhi nhớ lại, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu lấy ra khoe khoang.
Hunt chua lè: “Không phải sao? Vì sao? Dựa vào đâu?”
“Dựa vào tôi thông minh và nỗ lực! Loại Alpha lười biếng như cậu sẽ không hiểu.”
Nhìn biểu cảm ngưỡng mộ đến cực điểm của Hunt, lòng hư vinh của Cảnh Nặc được thỏa mãn tối đa.
Người tha hương phấn đấu làm công, khi gặp lại bạn cũ, ngoài vui mừng, còn có một loại tâm lý đua đòi không thể tránh khỏi.
Cảnh Nặc là người phàm tục, đặc biệt đối diện với kiểu bạn cũ thiếu tâm nhãn, thiếu đầu óc, lại thích chọc điênngười khác như Hunt, thì nhất định phải cao hơn hắn một đầu.
Cậu có thể khiêm tốn, nhưng Hunt không thể xem lời khiêm tốn của cậu là thật. Cậu phải thể hiện sự hâm mộ, ghen tị, hận thù chân thành mới được.
Đây chính là mối quan hệ thân thiết như nước với lửa giữa Cảnh Nặc và Hunt.
Trong văn phòng, Cố Thừa Nghiên châm một điếu xì gà. Anh đã lâu không hút thuốc, nhưng hiện tại cần dùng chút gì để áp chế sự bực bội trong lòng.
Nghĩ kỹ lại, nguồn cơn của cảm giác này đã có từ lâu, không phải là cảm xúc mạnh mẽ ào ạt tuôn ra , mà là âm thầm ẩn sâu ở những manh mối nhỏ nhặt, thường xuyên đâm một cái vào ngực anh.
Nghe nói Cảnh Nặc vừa học lái xe đã chạy đi đua xe với Hi Lạc. Gan thật lớn, vừa học được mấy ngày đã đi đua trên đường núi, mạng sống cũng không cần.
Ngày thường cũng không biết giữ khoảng cách với Alpha khác, cái tên to con ngốc nghếch ở trường, thường xuyên chép bài thí nghiệm và bài tập của cậu, mặc kệ người ta cọ, chép, cũng không so đo; còn có cái Phó Giáo sư tên là Lư An kia, vô cớ mời cậu đến, cậu liền ngây ngốc đi theo người ta, nói là làm nghiên cứu, làm thí nghiệm. Tâm tư Alpha Cảnh Nặc không rõ, nhưng hắn thì rõ.
Bây giờ lại thêm cái tên… gọi là gì, Hunt.
Cố Thừa Nghiên từ từ nhả một hơi khói. Anh biết quan hệ giữa Cảnh Nặc và người này rất bình thường , nhưng chính vì quá bình thường, bình thường đến mức hai người không coi ai ra gì mà đùa giỡn thân thiết , Cảnh Nặc còn che chở hắn, thẳng thắn đến mức làm anh cảm thấy chói mắt.
Những khoản tiền đó không phải rất quan trọng sao? Tại sao bị người ta cầm cũng không so đo. Cố Thừa Nghiên đã xem qua tài khoản của cậu, số tiền còn lại không còn nhiều lắm, chỉ đủ cho một hai lần phí điều trị của cha cậu.
Anh đã cho cậu nhiều tiền như vậy cơ mà? Tất cả đều dùng để trả nợ sao? Có nhiều nợ đến thế sao? Hay là lại bị đám đòi nợ lừa trả vượt vài lần tiền?
Cố Thừa Nghiên đột nhiên có chút trách cứ chính mình không lâu trước đây. Nếu đặt Cảnh Nặc ở trong tim, tại sao không chịu để tâm nhiều hơn? Cậu nợ bao nhiêu, cha cậu bệnh gì, trong nhà còn khó khăn gì, tại sao không ôm đồm giải quyết hết cho cậu?
Cái loại khoang điều trị lạc hậu đó có thể có hiệu quả gì.
Cái tính cách này của cậu, chỉ thích hợp bị nhốt trong tháp ngà voi vặn vít, thiết kế mã, thuần trắng không tì vết mà không cần bận tâm vì bất cứ chuyện gì.
Biết rõ cậu dễ bị lừa, còn để tự cậu đi xử lý những chuyện này.
Cố Thừa Nghiên nhắm mắt lại, thầm mắng chính mình thật sự quá vụng về .
Bên cạnh cậu toàn là những người nào vậy.
Cảnh Nặc căn bản không biết mình quyến rũ, ngon miệng đến mức nào. Theo sự nổi bật dần dần của cậu, những kẻ súc sinh vây quanh cậu sẵn sàng nuốt chửng cậu cũng sẽ ngày càng nhiều.
Lần trước thậm chí còn livestream cùng Hoàng hậu. Nhiều người như vậy đã nhìn thấy cậu. Cậu căn bản không biết những người đó che giấu tâm tư gì.
Cứ cứ đà này thật sự sẽ bị dạy hư.
Cố Thừa Nghiên hiện tại cảm thấy, Cảnh Nặc quả thật không thích hợp để nuôi thả . Phải luôn luôn đặt cậu dưới mí mắt anh, đi đâu cũng dùng một sợi dây thừng buộc lại, tốt nhất có thể trực tiếp ngậm cậu trong miệng, hoặc là lây dính khí vị của anh, để mọi người vừa thấy cậu liền biết ——
Cậu là của anh.
Cố Thừa Nghiên đột nhiên nghĩ, nếu Cảnh Nặc là Omega, anh liền có thể dùng phương thức đánh dấu làm cậu hoàn toàn thuộc về mình, đem khí vị của anh lâu dài bao trùm, bao phủ lên người cậu, ngăn cách bất cứ Alpha nào mang ý đồ xấu đến gần. Cậu từ nay về sau chỉ thuộc về mình, còn sẽ vô hạn ỷ lại vào mình.
Anh còn có thể rót hạt giống của mình vào khoang sinh sản của Cảnh Nặc, dùng phương thức kết thành độc nhất của Alpha bịt kín lại, đảm bảo một giọt tinh hoa cũng không rơi ra, nhìn bụng cậu dần dần lớn lên, giống như mang thai vậy.
Không, là khiến cậu mang thai, sau đó sinh hạ con của hai người.
Từ khi nào, anh từng may mắn Cảnh Nặc là một Beta không có tin tức tố, mà bây giờ, cho dù anh có ảo tưởng thế nào Cảnh Nặc có thể bị anh đánh dấu, cũng chỉ là người si nói mộng .
Cố Thừa Nghiên, một Alpha chưa bao giờ có bất cứ kỳ vọng nào đối với hậu duệ, sau khi thản nhiên chấp nhận sự thật đời này sẽ không có con, lần đầu tiên khao khát có được một đứa con mãnh liệt đến thế.
Một đứa con do Cảnh Nặc sinh ra, con của hai người họ.
Điều này có lẽ có thể chứng minh điều gì đó, ví dụ:
Cậu là của anh.
“Cộc cộc.”
Cửa văn phòng bị gõ vang.
Cố Thừa Nghiên kẹp điếu xì gà bằng hai ngón tay, không ngẩng đầu: “Vào đi.”
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, một cái đầu ló vào qua khe cửa. Cảnh Nặc cười cợt nhả hỏi anh: “Có thể cho Hunt về không.”
Cố Thừa Nghiên ấn tắt điếu xì gà, vẫy tay về phía Cảnh Nặc: “Lại đây.”
Cảnh Nặc đẩy cửa rộng hơn một chút. Hunt lo sợ đi theo sau cậu.
Đột nhiên, Hunt giống như gặp phải một cú sốc nặng nào đó, lùi lại hai bước, che miệng mũi, có vẻ rất khó chịu. Cảnh Nặc nhanh chóng đỡ lấy hắn: “Cậu sao vậy?”
Sau khi cửa mở rộng, binh lính đi ngang qua trên hành lang cũng như phát điên khó nhịn mà cuộn tròn thân mình, chống tường, hoặc quỳ rạp trên mặt đất thở dốc dồn dập.
Cảnh Nặc không biết đã xảy ra chuyện gì, lo lắng nhìn về phía Cố Thừa Nghiên.
Cố Thừa Nghiên hơi nhíu mày, “Sách” một tiếng, vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Lại đây.”
“Thượng tướng…” Cảnh Nặc mất phương hướng nhìn xung quanh, nhìn binh lính thống khổ không hiểu vì sao trên hành lang, cuối cùng hướng ánh mắt cầu cứu về phía Cố Thừa Nghiên. Người sau mắt sáng như đuốc, đang bình tĩnh nhìn về phía cậu.
“Lại đây.” Anh lặp lại một lần nữa.
Cảnh Nặc buông Hunt ra, bước vào văn phòng.
Ánh mắt Cố Thừa Nghiên khiến cậu hơi sợ hãi, như một loại mãnh thú khát máu, đang nhìn chằm chằm con mồi béo bở ngon lành.
Mà con mồi còn đang tự đưa mình đến cửa.
Cảnh Nặc hít một hơi khó nhọc đi đến trước mặt Cố Thừa Nghiên, gượng gạo kéo khóe miệng, nhìn thấy hai mắt Cố Thừa Nghiên đỏ ngầu sung huyết, lại hơi lo lắng. Cậu nâng mu bàn tay định chạm vào trán anh, hỏi: “Thượng tướng, ngài sao vậy? Có phải… A!”
Lời còn chưa dứt, Cố Thừa Nghiên trực tiếp kéo cánh tay cậu kéo người vào lòng mình.
Cảnh Nặc đứng ngay giữa hai chân anh, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy đỉnh đầu Cố Thừa Nghiên.
Đôi bàn tay rộng lớn của Cố Thừa Nghiên ấn vào lưng Cảnh Nặc, áp cậu không giới hạn về phía mình. Mặt anh áp sát vào ngực Cảnh Nặc.
Cách lớp áo sơ mi mỏng manh, Cảnh Nặc cảm thấy toàn thân Cố Thừa Nghiên nóng rực, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập. Anh dường như muốn hấp thu chút gì đó từ người cậu, đang dán sát cơ thể cậu hút khí kéo dài.
“Thượng tướng, Thượng tướng… Ngài bị sao vậy? Tôi đi gọi người.” Giọng Cảnh Nặc mang theo một tia run rẩy.
Nhưng cậu hiển nhiên không phải vì sợ hãi Cố Thừa Nghiên, nếu không vừa rồi đã không dùng mu bàn tay thử nhiệt độ của anh.
Cố Thừa Nghiên cảm thấy cơ thể Cảnh Nặc đang run rẩy, chỉ nghĩ mình làm cậu sợ.
Anh hít sâu một hơi, đẩy cậu ra.
Lấy ra một ống thuốc tiêm từ ngăn kéo, đặt vào tay Cảnh Nặc.
Anh xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay: “Giúp ta tiêm.”
“Cái này… Tôi không biết làm.”
“Không có gì khó khăn, đâm kim vào cánh tay, sau đó đẩy hết ống tiêm là được, không cần tìm mạch máu.” Giọng Cố Thừa Nghiên nghe có vẻ hơi yếu ớt.
Cảnh Nặc vẫn không dám.
Cố Thừa Nghiên hiếm thấy lộ ra một mặt yếu đuối, yếu ớt thúc giục: “Nhanh lên, Nặc Nặc.”
Cảnh Nặc nhận lấy ống tiêm, cắn răng tiêm một hơi vào cơ thể Cố Thừa Nghiên.
“Rồi, đỡ hơn chút nào không?”
Cố Thừa Nghiên khẽ “Uhm” một tiếng, lại ôm Cảnh Nặc về lòng, cho cậu ngồi trên đùi anh.
“Mặt anh nóng quá, sốt sao?” Cảnh Nặc vẫn không yên tâm, dùng trán mình áp vào trán Cố Thừa Nghiên: “Tôi đi gọi bác sĩ nha.”
“Không cần, cho ta ôm một lát.”
Cảnh Nặc lo lắng nhìn anh.
Cố Thừa Nghiên hoãn một lúc, đột nhiên hỏi: “Cảnh Nặc, em không cảm thấy gì cả, phải không?”
Cảnh Nặc mơ hồ “A?” một tiếng: “Cảm thấy cái gì?”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc không trả lời, như thể bất đắc dĩ mà cười một chút. Lát sau, bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc bị nụ hôn bất thình lình kinh ngạc nhảy dựng, nhưng ngay sau đó, sự cướp đoạt muốn nuốt chửng người của Cố Thừa Nghiên lập tức làm cậu không còn sức để suy nghĩ.
“Ưm…”
Tay cậu mềm oặt chống đẩy vai Cố Thừa Nghiên. Chẳng mấy chốc, hai tay đồng thời trượt xuống, biến thành tư thế vòng lấy cổ đối phương.
Cố Thừa Nghiên dường như dừng lại một chút, sau đó càng trở nên mãnh liệt hơn.
Ngoài cửa, Hunt vừa mới hoàn hồn khó nhọc bò dậy từ mặt đất. Không ngờ đập vào mắt hắn lại là cảnh Cảnh Nặc ngồi trên đùi Thượng tướng Cố, vòng cổ anh, hai người đang hôn nhau.
Thượng tướng Đế quốc, và bạn thân của hắn Cảnh Nặc, đang hôn nhau!
Sợ đến mức hắn trượt chân, lại ngã một cái.
Động tĩnh này dường như kinh động Cảnh Nặc, cơ thể cậu run lên, muốn quay đầu, nhưng bị Cố Thừa Nghiên ấn gáy lại, không cho cậu phân tâm.
Tim Cảnh Nặc đang đập thình thịch. Cậu thuận theo hơi hé miệng, mặc cho lưỡi anh xâm lấn mạnh mẽ.
Cố Thừa Nghiên hơi nghiêng mặt, qua thân thể Cảnh Nặc, ánh mắt sắc bén sâu thẳm bay về phía cửa, trầm mặc mang theo cảnh cáo mà chăm chú nhìn Hunt.
Trong đó còn kèm theo uy áp dư thừa của Tin tức tố Alpha mạnh mẽ của Thượng tướng Cố.
Hunt đã khuất phục, hắn lăn lộn bò dậy muốn chạy. Sự kinh sợ từ tin tức tố vừa rồi dần dần tan biến. Các binh lính khác đi ngang qua trên hành lang cũng dần dần hoàn hồn.
Hắn vừa định đi, nhìn thấy binh lính sắp đi qua lại trước cửa văn phòng, hít sâu một hơi, nín thở, thăm dò nửa thân mình vào văn phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Động tĩnh đóng cửa hoàn toàn làm Cảnh Nặc bừng tỉnh. Cậu đột nhiên đẩy Cố Thừa Nghiên ra, thở dốc dồn dập, hoảng sợ như bị kinh hãi.
“Không sao, là gió làm cửa đóng lại.”
Nhưng Cảnh Nặc vẫn thể hiện sự kháng cự.
Cố Thừa Nghiên rất bất mãn, ấn đầu cậu lại hôn nhẹ vài cái lên môi, hôn từ khóe môi một đường đến gáy, gặm cắn tinh tế, lúc nhẹ lúc mạnh, khiến Cảnh Nặc phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn vì đau.
“Đau, đừng cắn.” Cảnh Nặc cầu xin.
Cố Thừa Nghiên thật sự rất nghe lời , lập tức dừng động tác.
Anh hơi ngẩng đầu, dùng ánh mắt phác họa đường nét lông mày, hốc mắt của Cảnh Nặc. Đôi mắt sâu thẳm, mãnh liệt, nhưng đã không còn thấy sự sung huyết đỏ đậm vừa rồi.
“Vừa rồi là sao vậy?” Cảnh Nặc khẽ hỏi.
“Không có gì.” Cố Thừa Nghiên nói nhẹ nhàng : “Hơi dễ cảm, phóng thích chút tin tức tố.”
Khi nói lời này, anh trước sau nhìn chằm chằm Cảnh Nặc, dường như muốn nhìn thấy chút gì đó trên mặt cậu.
Nhưng phản ứng Cảnh Nặc đưa ra cũng rất bình đạm: “Ồ, vậy hả.”
Cậu dừng một chút, chỉ bổ sung thêm: “Hơi đáng sợ. Nhưng bây giờ không sao rồi, cái kim vừa rồi có phải là thuốc ức chế không?”
Cố Thừa Nghiên từ từ gật đầu.
“Oa, kỳ diệu thật.” Cảnh Nặc cúi đầu nhìn ống tiêm đã không còn.
Lòng Cố Thừa Nghiên trống rỗng, lại một lần nữa nhận thức sâu sắc rằng, Cảnh Nặc là một Beta, không nghe thấy tin tức tố của anh, và vĩnh viễn sẽ không bị tin tức tố của anh ảnh hưởng.
“Vậy ta nên chiếm hữu em thế nào đây?” Lông mi Cố Thừa Nghiên cụp xuống, che giấu một tia u ám.
“Gần đây có muốn gì không?” Anh khẩn thiết muốn thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của Cảnh Nặc.
Nhịp tim đập mạnh của Cảnh Nặc nháy mắt liền bình tĩnh trở lại, khôi phục bình thường.
Cậu chớp chớp mắt, lại rũ mắt xuống: “Không có, không muốn gì cả.”
Cố Thừa Nghiên quan sát thần sắc cậu: “Vậy ta bảo Fran chuyển thêm tiền cho em. Mấy trăm vạn lần trước mua đồ chắc đã tiêu hết rồi phải không? Lần này cho em nhiều hơn một chút, muốn làm gì thì làm, hửm?”
Cảnh Nặc lắc đầu: “Không cần, tôi có tiền.”
Nhìn xem, mới một tuần, tâm trí đã quen chơi bời , cái gì cũng từ bỏ.
Cố Thừa Nghiên: “Em có được bao nhiêu tiền.”
Cảnh Nặc thầm nghĩ, nói ra sẽ dọa anh nhảy dựng.
“Vừa rồi đến tìm ta, chính là để tiễn cái thanh mai trúc mã của em về?”
“Xì, trúc mã gì chứ.” Cảnh Nặc nổi cả da gà: “Hắn chỉ là hàng xóm.”
Ừ hừ, hàng xóm.
Cảnh Nặc đột nhiên im lặng. Cố Thừa Nghiên kiên nhẫn chờ cậu. Cảnh Nặc ngượng ngùng một lúc, đột nhiên nói: “Thật ra tôi đến tìm anh, là muốn cảm ơn anh.”
“Ồ? Cảm ơn ta cái gì?”
Cảnh Nặc mím môi, tâm trạng lại tốt hơn một chút: “Hunt sùng bái tôi lắm, hắn tưởng tôi đang làm việc cho anh. Anh là Thượng tướng Đế quốc lừng lẫy, hắn chưa từng gặp đại nhân vật như anh.”
Cố Thừa Nghiên tưởng cậu muốn cảm ơn anh giúp cậu bắt tên trộm vặt, kết quả Cảnh Nặc lại cảm ơn quyền cao chức trọng của anh, để cậu được làm cáo mượn oai hùm một phen. Anh thật sự không biết nói gì cho phải.
Đáng tiếc hắn đã thấy em hôn ta, e rằng từ nay sẽ đổi một loại tâm thái đối với em.
Tâm trạng Cố Thừa Nghiên rất tốt, rất hào phóng nói: “Vậy em đi tiễn hắn đi, bảo người sắp xếp một phi hành khí đưa hắn về.”
Cảnh Nặc đứng dậy: “Tôi vốn cũng muốn tiễn hắn.”
Cậu vừa định bước ra, đột nhiên ý thức được điều gì, vội vàng che gáy: “Anh vừa rồi…”
Cố Thừa Nghiên từ tốn nhướng mày.
Cảnh Nặc tức giận giậm chân: “Cái này tôi làm sao ra ngoài!”
Cố Thừa Nghiên lấy ra một cái khăn quàng cổ từ tủ bên cạnh: “Lần trước mua cho em đặt trong nhà, quàng cái này tạm đi, là cái ta dùng trước đây.”
“Quái quá, thời tiết gì mà tôi lại quàng khăn quàng cổ.” Cảnh Nặc lộ ra vẻ chán ghét , giây tiếp theo đã bị Cố Thừa Nghiên ấn quàng khăn vào.
“Cười đi.” Anh ra lệnh.
Quá khốn nạn, còn không cho người ta ghét bỏ!
Cảnh Nặc oán giận chửi thầm anh, rồi chạy ra ngoài.
Cậu vừa ra ngoài, Vệ Hải liền vội vàng bước vào: “Thượng tướng, tôi vừa nghe nói…”
Cố Thừa Nghiên khoát tay: “Không có chuyện gì rồi. Hơi dễ cảm , đã dùng thuốc ức chế. Đi xem binh lính vừa bị ảnh hưởng.”
“Vâng.”
“Ngoài ra, còn có chuyện này…” Cố Thừa Nghiên dặn dò Vệ Hải vài câu. Trên mặt Vệ Hải thoáng hiện một tia mơ hồ, sau đó nén cười xưng vâng.
“Cười cái gì?” Cố Thừa Nghiên liếc hắn.
“Không có gì, Thượng tướng.” Vệ Hải nghiêm mặt nói: “Tôi lập tức đi sắp xếp.”
Cảnh Nặc quàng chiếc khăn quàng cổ lớn cảm thấy rất khó chịu, nhưng cẩn thận ngửi ngửi trên đó dường như có mùi của Cố Thừa Nghiên. Một loại… ừm, nói thế nào nhỉ, có lúc làm người ta hơi sợ, có lúc lại cảm thấy rất an tâm.
“Mặt cậu đỏ quá.” Hunt đứng đờ đẫn bên cạnh cậu.
Cảnh Nặc lại rụt mặt vào khăn quàng cổ hơn.
Cố Thừa Nghiên cho người sắp xếp phi hành khí đã sẵn sàng. Cảnh Nặc lập tức vẫy đuôi khoe khoang với Hunt: “Thấy chưa, đây là phi hành khí mà người có tiền mới được dùng, mau đến đội ơn tôi đi , nếu không cậu lấy đâu ra cơ hội ngồi loại phi hành khí này, muốn về còn phải ngồi cái loại tàu vũ trụ chật ních người chết kia.”
Hunt: “... Cảm ơn, nhưng lúc tôi bị bắt đến chính là ngồi loại phi hành khí không chật người này, dù bị bịt mắt.”
Cảnh Nặc: “……”
Cảnh Nặc: “Vậy cậu bây giờ có thể nhìn phong cảnh mà trở về.”
Hunt: “……”
Ngay lúc Cảnh Nặc chuẩn bị đá một cước thằng phiền phức Hunt lên phi hành khí, Vệ Hải dẫn theo một đội người chạy đến bằng những bước chân nhỏ đều đặn, xếp hàng trước mặt Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc: “?”
Vệ Hải bước ra khỏi hàng đứng trước mặt Cảnh Nặc, ngẩng đầu ưỡn ngực lớn tiếng báo cáo: “Cảnh thiếu gia! Theo chỉ thị của ngài, phi hành khí số SKII đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Có cần đưa bằng hữu ngài về Hành tinh Helsin ngay bây giờ không? Xin chỉ thị!”
Cảnh Nặc: “……”
Cảnh Nặc: “!!!”
Ôi trời ơi.
Cậu nhanh chóng hắng giọng, bắt chước vẻ cao thâm khó đoán hù dọa người thường ngày của Cố Thừa Nghiên, hạ thấp giọng, bình thản ra lệnh: “Ừm, đi đi.”
Vệ Hải lớn tiếng đáp: “Rõ!”
Sau đó người dưới quyền tản ra đâu vào đấy . Có người trải thảm đỏ long trọng trên cầu thang lên phi hành khí. Có người đỡ Hunt đi về phía phi hành khí. Lại có người đứng hai bên đóng vai người giữ cửa chỉ chờ Hunt đi đến trước mặt hô lớn một tiếng: “Ngài xin đi thong thả.”
Tai nạn lao động, đây là tai nạn lao động! Ba đời xấu hổ của Vệ Hải đều ném hết ở đây!
Cảnh Nặc đắc ý điên cuồng, ngẩng đầu như một con gà trống kiêu ngạo lấp ló trước mặt Hunt.
Hunt vô cùng kính nể, không dám khinh thường Cảnh Nặc nữa.
Nima (mẹ nó) đây là đặc quyền của phu nhân Thượng tướng sao?!
Trước khi Hunt lên phi hành khí, Vệ Hải lặng lẽ tiến đến, không để lộ thần sắc nhắc nhở hắn: “Sau khi trở về đừng nói lung tung, vừa không được tiết lộ tin tức của Cảnh Nặc cho người khác, cũng không cần nói những lời không nên nói với Cảnh Nặc.”
Hunt đổ đầy mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu.
Cho đến khi phi hành khí bay xa, Cảnh Nặc vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi —— khoe khoang điên cuồng, tận hưởng tột độ!
Hunt khẳng định sùng bái chết cậu!
Vệ Hải thầm nghĩ, vẫn là Thượng tướng hiểu Cảnh Nặc. Khi dặn dò chuyện này, Thượng tướng câu cuối cùng nói: “Thằng bé tuổi còn nhỏ, trước kia không có cơ hội để tỏ vẻ ta đây trước mặt người khác. Càng không thể ở trước mặt ta cũng không được khoe khoang.”
“Cứ làm quá một chút, thằng nhóc đó thích…”