Chương 50
Cố Thừa Nghiên trở về không thông báo trước cho người trong nhà, vì vậy Cảnh Nặc vô tư lự ngồi trong phòng khách xem 《Omega Tuyệt Vọng》.
Anh muốn bắt quả tang cậu, không ngờ tất cả mọi người trong nhà đều phản bội mà ngả về phía Cảnh Nặc. Quản gia cùng mấy người hầu chạy đến hỏi han ân cần và cản đường anh.
Cố Thừa Nghiên trơ mắt nhìn người hầu chơi thân với Cảnh Nặc nhanh như chớp chạy tới mật báo, hét lớn từ xa: “Thượng tướng đã về!”
Cố Thừa Nghiên: “……”
Anh liếc mắt lạnh lùng, quản gia và người hầu ngượng ngùng lùi đi.
Anh sải bước đi về phía phòng khách, cảm thấy mơ hồ như mình đang đi bắt gian.
Cảnh Nặc đã sớm chuẩn bị, TV nhanh chóng tắt đi. Cậu ngồi trên sofa làm bộ làm tịch đọc một tờ báo, còn bắt chước dáng vẻ thường ngày của Cố Thừa Nghiên mà vắt chân chữ ngũ.
Phần giữa tờ báo dùng trọn một trang đưa tin về cuộc đình công toàn quốc do nhóm Omega chịu áp bức phát động. Cảnh Nặc không suy nghĩ gì mà chỉ chăm chú nhìn mấy chữ đó, đang nghĩ họ thật lợi hại, thì Cố Thừa Nghiên đã đi đến trước mặt cậu.
Cảnh Nặc giả vờ kinh ngạc ngẩng đầu: “Thượng tướng, sao ngài lại về? Không báo trước một tiếng.”
Nếu không phải mấy ngày nay hai người đấu trí đấu dũng từ xa và kết thúc bằng thất bại của Cố Thừa Nghiên, anh có lẽ đã thực sự tin rằng Cảnh Nặc kinh ngạc mừng rỡ vì sự xuất hiện của anh.
Cố Thừa Nghiên không đả động đến chuyện này, đi đến sau TV sờ sờ độ ấm, sau đó đi đến trước sofa, liếc xéo Cảnh Nặc từ trên cao xuống.
Cảnh Nặc ngước mặt lên giả vờ ngây thơ, hạ quyết tâm sẽ giả ngu ngơ cho qua chuyện một tuần qua.
“Báo chí cầm ngược rồi.” Cố Thừa Nghiên đột ngột thốt ra một câu.
Cảnh Nặc phản xạ có điều kiện cúi đầu, lật báo chí lại loảng xoảng, lật đến nửa chừng mới phản ứng kịp, làm gì có cầm ngược! Căn bản không cầm ngược!
… Bị lừa.
Cảnh Nặc chột dạ nhảy khỏi sofa, đi theo sau Cố Thừa Nghiên giả dối hỏi: “Thượng tướng ngài đi công tác vất vả.”
“Thượng tướng ngài có mệt không?”
“Thượng tướng, ngài muốn ăn cơm không?”
Sau khi Cố Thừa Nghiên bước vào phòng ngủ chính, Cảnh Nặc lại rất săn sóc mà tự nhốt mình ở ngoài.
Rất tự giác nói: “Thượng tướng vậy ngài nghỉ ngơi đi, tôi không quấy rầy ngài đâu…”
Cố Thừa Nghiên: “……”
Anh tức đến muốn bật cười. Giây trước còn tưởng rằng Cảnh Nặc đi theo sau mình như cái đuôi nhỏ là vì quá chột dạ nên muốn chủ động hiến thân để bịt miệng anh.
Cố Thừa Nghiên còn đã cân nhắc xem có nên cho cậu chuộc tội hay không.
Kết quả người ta thì hay rồi, cẩn thận muốn giữ khoảng cách với anh.
Cố Thừa Nghiên “Phập” một tiếng kéo cửa ra. Cảnh Nặc rón rén ở ngoài cửa chuẩn bị chuồn đi, trên mặt còn treo một tia mừng thầm vì thoát nạn.
Mừng thầm, mừng thầm đúng không?
Cố Thừa Nghiên hung hăng búng một cái “bạo lật” lên đầu cậu.
Cảnh Nặc “Oao” một tiếng ôm đầu ngồi xổm xuống đất. Cậu tưởng Cố Thừa Nghiên sẽ lôi mình vào, nhưng đối phương không có động tác kế tiếp, lại lùi về và đóng cửa lại.
Cố Thừa Nghiên vội vã trở về trong phong trần mệt mỏi, cơm cũng không ăn liền lại vội vã tiến cung đi.
Lúc đi, anh dặn Cảnh Nặc tự mình ăn cơm, không cần chờ anh.
Không thể hiểu nổi.
Sao anh không vào cung thẳng mà còn quay về làm gì? Chẳng lẽ chỉ để bắt thóp cậu?
… Mà có bắt được đâu chứ.
Một tuần đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Cảnh Nặc đã trải qua nhiều việc, tâm trạng đã âm thầm thay đổi. Quan trọng nhất là Cố Thừa Nghiên không hề hay biết tất cả những điều này.
Cảnh Nặc đã cùng Hi Lạc đi đua xe, đánh bài, sống tương đối sung sướng.
Thật ra xe của Hi Lạc đẹp hơn xe Cố Thừa Nghiên nhiều. Kiểu xe mượt mà, màu sắc bắt mắt , hoàn toàn khác loại xe ảm đạm và gây áp lực của Cố Thừa Nghiên, ít nhất là rất hợp gu Cảnh Nặc.
Hai người đua xe trên đường quốc lộ miền núi, vui vẻ tràn trề, tận hưởng cảm giác kích thích tột độ. Cố Thừa Nghiên hoàn toàn không biết chuyện này, mãi đến khi Hoàng đế vào cung tìm anh cáo trạng mới biết được.
Hi Lạc còn dẫn Cảnh Nặc đi sòng bạc Oust Vegas tiêu tiền như rác. Cảnh Nặc vốn dĩ rất kháng cự. Nhà cậu sa sút đến nông nỗi này chính là vì tên cặn bã kia dính vào cờ bạc.
Hi Lạc nói không cần cậu đụng vào, thẻ tiền riêng của Moore còn thừa chút tiền, không tiêu hết hắn khó chịu, mà sòng bạc là nơi tốt nhất để rải tiền.
Cảnh Nặc: “……” Cậu muốn liều mạng với những người có tiền có quyền này.
Cảnh Nặc rất coi trọng tiền. Khi Hi Lạc bắt đầu thua ván đầu tiên, lòng chiếm hữu vô cớ của cậu liền bùng phát.
— Sự chiếm hữu đối với tiền riêng của Bệ hạ Moore trong tay Hi Lạc.
Cậu vây xem hai ván, phát hiện bài số cậu cơ bản đều có thể tính ra. Bắt đầu từ ván thứ ba, cậu liền chỉ huy Hi Lạc ra bài.
Sau khi kết thúc ván thứ năm, tiền riêng cuối cùng của Moore không những không tiêu hết, mà còn tăng gấp mười lần so với số tiền ban đầu.
Hi Lạc: “……”
Cảnh Nặc: “……”
Cảnh Nặc: “Hắc hắc.”
“Hắc hắc cái con khỉ nhà em! Lão tử đến để tiêu tiền chứ không phải kiếm tiền!”
Hi Lạc ôm đầu Cảnh Nặc xoa mạnh.
Em tiểu khả ái của ta!
Hi Lạc cảm thấy khó chịu với số tiền này, trực tiếp chuyển toàn bộ cho Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc mắt tròn xoe, cậu đã thành tỷ phú?!
Ôi chao, người ta làm giàu dễ dàng như vậy sao?
Cậu bực tức nhớ lại, nếu khi xưa cậu đi theo tên nhân tra kia đến sòng bạc, thì đâu đến nỗi làm hắn thua sạch gia sản?
Vậy chỉ cần người thông minh hơn một chút, tất cả đều có thể tránh được sao?
“Em đang nghĩ gì vậy?” Hi Lạc vô tình phá vỡ ảo tưởng của cậu: “Em có thể thành công lật kèo kiếm nhiều tiền như vậy, nguyên nhân chính là người trên bàn bài là ta.”
Cảnh Nặc: “……”
“Không ai dám giở trò trên bàn bài của Hoàng hậu, càng không ai dám sau khi Hoàng hậu thắng hơn một tỷ mà âm thầm bịt bao tải cướp tiền giết người khi hắn rời đi.”
Cảnh Nặc: “…………”
“Đây mới là điều đáng sợ thực sự của cờ bạc. Đối với những người họ muốn hãm hại, từ khoảnh khắc bước vào cửa, cục diện nhằm vào em đã xuất hiện. Thắng bao nhiêu, thua bao nhiêu đều nằm trong tính toán chi li của người ta, hoàn toàn không tồn tại cái gọi là tiền bất chính từ trên trời rơi xuống hay biết điểm dừng rồi rút lui.” Hi Lạc lời lẽ thấm thía khuyên bảo cậu: “Tuyệt đối đừng dính vào cờ bạc.”
Ông chủ sòng bạc mặt mũi khóc than, tức giận nhưng không dám nói gì, lần đầu tiên sợ khách hàng nói “Hôm nay vận may tốt, hay là lại chơi thêm hai ván đi”, gào khóc mà tiễn hai người đi.
Đi đến cửa, Hi Lạc dừng bước, hỏi Cảnh Nặc: “Em nói cha em vì cờ bạc mà mắc nợ chồng chất, còn bỏ rơi mấy người đi? Tên ông ấy là gì?”
Cảnh Nặc nói cho hắn biết. Hi Lạc quay đầu nói với ông chủ sòng bạc: “Điều tra người này. Một con bạc dù cùng đường cũng sẽ không từ bỏ cờ bạc, huống chi hắn còn để lại nợ cho người khác.”
Ông chủ vội vàng đồng ý.
Cảnh Nặc hơi cay mũi, bước lên ôm lấy Hi Lạc, vùi đầu vào hõm vai hắn.
“Sao vậy?” Hi Lạc ôn nhu hỏi.
Cảnh Nặc lắc đầu, cọ cọ vào vai hắn, thì thầm: “Hi Lạc, cậu tốt bụng quá, giống như cha tôi vậy.”
Hi Lạc: “……”
Điện hạ Hoàng hậu mừng vì được làm cha (Hỉ đương cha) xoa xoa đầu lông xù của Cảnh Nặc: “... Ngoan nha, đừng khóc ha.”
Cảnh Nặc: “……”
Cậu không phải ý đó mà!
Tóm lại, trong khoảng thời gian Cố Thừa Nghiên đi công tác, Cảnh Nặc thoắt cái đã trở thành tỷ phú Beta . Gánh nặng đè nặng lên cậu bấy lâu cứ thế mà biến mất một cách thần kỳ.
Dễ dàng đến mức như đang nằm mơ.
Tâm trạng của cậu cũng thay đổi theo.
Cậu hoàn toàn không cần thiết phải làm trợ lý riêng không đứng đắn kia chỉ vì mức lương mười vạn Ngân Hà tệ một tháng của Cố Thừa Nghiên. Dù sao cậu cũng không thực sự làm công việc mà một trợ lý nên làm cho Cố Thừa Nghiên. Giữa hai người họ, chỉ có “làm”
Trong lòng Cảnh Nặc lầm bầm phản bác: “Cũng không phải chỉ có “làm”.”
Cậu chạy thoát khỏi Cuồng Sa, giải quyết được khó khăn tài chính ban đầu, còn có thể đi học tại Học Viện Hoàng Gia. Tất cả những điều này đều là nhờ Cố Thừa Nghiên.
“Đương nhiên phần lớn vẫn là vì ta là một Beta thông minh có năng lực , nhưng nếu không có sự trợ lực của Cố Thừa Nghiên, cậu có giãy giụa thế nào cũng chỉ có thể lăn lộn trong vũng bùn.”
“Còn nữa là… là gì nhỉ?”
Cảnh Nặc không nói rõ, không nghĩ rõ.
Chỉ là cậu không muốn tiếp tục duy trì loại quan hệ giao dịch bằng tiền bạc và thân thể này với Cố Thừa Nghiên nữa.
Loại này hẳn là thuộc về từ chức hay chuyển việc nhỉ? Cố Thừa Nghiên sẽ đồng ý không? Nếu không đồng ý, cậu cũng có thể trả lại đủ số tiền Cố Thừa Nghiên đã cho trong khoảng thời gian này, trả gấp đôi cũng được.
Sau khi từ chức, cậu có thể giúp đỡ ở Viện Nghiên cứu của Hi Lạc. Chờ cậu chính thức tốt nghiệp Học Viện Hoàng Gia, cậu còn có thể dựa vào bằng cấp này để tìm một công việc chính thức.
Trước kia chỉ tính là làm công, sau này mới gọi là công tác.
Cảnh Nặc cũng rất khát vọng thực hiện giá trị bản thân.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, vẫn suy nghĩ trong suốt thời gian Cố Thừa Nghiên vào cung. Có những thứ nghĩ không thông, có những thứ lại rất rõ ràng, sáng tỏ.
Cậu chuẩn bị chờ Cố Thừa Nghiên trở về rồi nói chuyện nghiêm túc với anh.
Cố Thừa Nghiên không biết lịch trình tâm lý của Cảnh Nặc. Tâm trạng anh lúc này có thể dùng “tiểu biệt thắng tân hôn” (xa nhau ngắn ngày hơn cả tân hôn) để hình dung. Anh dồn đủ sức lực chỉ muốn về nhà ôm Cảnh Nặc ngủ một giấc thật ngon.
Sự kiện đình công đang có thanh thế lớn, sau lưng dường như là Bá tước Tô Mang đang giở trò ma quỷ. Moore và anh đã lên kế hoạch một loạt nhằm phá hủy các sản nghiệp dưới danh nghĩa hắn, làm hắn “ốc còn không mang nổi mình ốc”.
Đồng thời, họ còn lên kế hoạch để Hi Lạc có một bài diễn thuyết trước công chúng.
Hi Lạc không đồng ý lắm. Hắn vẫn còn ý thức giới tính (Omega), về cuộc đình công này hắn thậm chí cảm thấy nhóm Omega không làm sai điều gì. Nhưng đứng trên góc độ của giai cấp thống trị, lại không thể không giải quyết cuộc bạo loạn này. Làm thế nào để giải quyết thỏa đáng đã trở thành vấn đề.
Cố Thừa Nghiên không xen vào cuộc cờ vây riêng giữa Đế-Hậu, thừa bóng đêm về nhà ôm vợ.
Anh trở về hơi muộn, sáng hôm sau còn phải ra khỏi nhà sớm. Nếu là trước đây khi một mình, anh cứ tùy tiện ngủ qua đêm.
Nhưng giờ đây, Cố Thừa Nghiên về đến nhà, thấy Cảnh Nặc ngủ ngon lành trên giường, còn để lại đèn cho anh, trong lòng có một sự thỏa mãn và ấm áp khó tả. Anh vội vàng đi tắm, chờ hơi nước và phong trần mệt mỏi trên người tan đi hết mới lên giường.
Cảnh Nặc ngủ nông, dù động tĩnh của Cố Thừa Nghiên rất nhỏ, vẫn đánh thức cậu.
Cảnh Nặc mơ màng nhìn anh, mơ hồ nhớ ra mình đã chờ anh, không biết ngủ quên từ lúc nào.
“Tôi đang đợi anh…” Cậu thì thầm trong cơn buồn ngủ.
Cố Thừa Nghiên mềm lòng đến mức rối tinh rối mù: “Lần sau không cần chờ ta, tự mình ngủ đi.”
“Không, không phải.” Cảnh Nặc thức tỉnh lúc nửa đêm, đầu óc còn hơi chậm.
Thấy cậu tỉnh, Cố Thừa Nghiên liền không nhịn được động tay động chân với cậu. Một tuần không gặp, ngay cả camera trong nhà cũng bị Cảnh Nặc hủy hoại, không nhìn thấy bóng người, thật sự rất nhớ.
Nhưng anh không tính làm gì, chỉ đơn thuần sờ sờ Cảnh Nặc, bóp bóp lỗ tai, xoa xoa bụng, nắn nắn mông.
Cảnh Nặc muốn tránh, Cố Thừa Nghiên nói: “Đừng nhúc nhích, cho ta ôm một cái, hôm nay rất mệt.”
Cảnh Nặc tổ chức sẵn một bụng lý lẽ trước khi ngủ, giờ ngủ quên một chữ cũng không nhớ ra. Cái ôm rộng lớn, ấm áp của Cố Thừa Nghiên khép lại cậu, lại ấm áp muốn cậu ngủ tiếp.
Cậu nhớ tới tờ báo đã xem hôm nay, lờ mờ nhớ lại một ít lý lẽ, khẽ mở miệng: “Tôi cũng muốn đình công.”
Cố Thừa Nghiên nhắm hai mắt: “Không thể không viết bài tập Ngữ văn.”
Cảnh Nặc: “……”
Cảnh Nặc: “Không phải cái này!”
Cố Thừa Nghiên nhấc nửa bên mí mắt, phát ra tiếng “Hừ” nghi hoặc trong khoang mũi.
Cảnh Nặc nghiêm túc nói: “Tôi nhìn thấy tin tức trên báo chí, tôi cũng muốn làm như vậy.”
Cố Thừa Nghiên đổi sang một tư thế thoải mái hơn để ôm cậu, một tay hướng lên trên, một tay xuống dưới. Cảnh Nặc cách quần áo đè lại cánh tay đang giở trò của anh, vội vàng kêu lên: “Tôi muốn tính đình công !”
Động tác của Cố Thừa Nghiên dừng lại: “Em nói cái gì?”
Cảnh Nặc tưởng anh tức giận, rụt cổ lại, sợ hãi đến mức muốn cuộn tròn thân mình, nhưng cậu hoàn toàn ở trong lòng Cố Thừa Nghiên, càng giống như chui rúc vào lòng anh.
Cậu quật cường nhấn mạnh: “Tính đình công.”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc hai giây: “Em nói em xem tin tức?”
Cảnh Nặc xoay người, hai người ở rất gần, cận kề có thể cảm nhận hơi thở của đối phương. Cảnh Nặc thì thầm: “Tôi đều nhìn thấy rồi, nhân dân tầng lớp thấp đang đấu tranh! Omega còn có gan đấu tranh, Beta chúng tôi đương nhiên cũng phải!”
“Vậy còn em, em cũng muốn đấu tranh?”
Cảnh Nặc đương nhiên nói: “Đúng vậy, tôi cũng là nhân dân tầng lớp thấp.”
Cố Thừa Nghiên tiếp tục hỏi: “Nhân dân tầng lớp thấp chịu áp bức?”
Cảnh Nặc vốn dĩ định rất kiên cường mà “Vâng” một tiếng, nhưng xét thấy người đang áp bức mình liền ở ngay trước mắt, trên mông còn có một bàn tay đang giở trò, vì thế giọng cậu yếu ớt mà “Ừm” một tiếng.
Nhát gan.
“Người ta đình công cái gì? Em đình công cái gì?” Cố Thừa Nghiên hỏi, tiện thể véo một cái lên mông Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc thiếu chút nữa bật ra phóng lên trời, nhưng cũng chỉ có thể đâm vào lòng Cố Thừa Nghiên. Cậu nhấn mạnh: “Tôi đều xem tin tức, lần này gây ồn ào thật sự lớn, đình công tính toàn quốc!”
Cảnh Nặc lầm bầm: “Xem ra Omega thật sự đã chịu khổ Alpha lâu rồi.”
Cố Thừa Nghiên âm ỉ bật cười, vùi vào cổ cậu cắn nhẹ, vừa cười vừa hỏi: “Tính đình công? Tính đình công? Nghe nói mấy ngày trước trường học sắp xếp riêng cho em bài kiểm tra Ngữ văn, em thành thật khai báo với ta, lần này Ngữ văn được bao nhiêu điểm?”
“Làm gì vậy?” Cảnh Nặc đẩy anh cũng không đẩy được, mơ hồ nhận ra mình có lẽ lại gây trò cười: “Chẳng phải là tính toàn quốc…”
Tự mình niệm ra cũng nhận thấy không đúng rồi, cái quái gì mà “tính đình công”, cậu bừng tỉnh, lúng túng nói: “Là đình công tính toàn quốc mà…”
Cố Thừa Nghiên cười ha hả, hoàn toàn không cảm thấy bất cứ sự mệt mỏi nào: “Cảnh Nặc em là cái bảo bối gì vậy, “Tính đình công”, thật khéo em nghĩ ra!”
Mặt Cảnh Nặc đỏ bừng, cuộn tròn trong chăn giống như một con tôm hùm luộc, cầu xin: “Anh đừng nói nữa…”
Cố Thừa Nghiên không nói, anh chỉ cười. Cảnh Nặc tức muốn hộc máu mà đẩy anh: “Đều tại anh.”
“Ồ? Trách ta sao?”
“Chính là trách anh! Ai bảo anh vừa về đã như vậy, tôi bị anh dọa, nếu không sao lại thất thần đến mức nhìn lầm cả cái này… Mẹ kiếp!”
Cảnh Nặc càng nói càng thấy mất mặt, hận không thể xóa hết ký ức của Cố Thừa Nghiên: “Đây không phải trình độ bình thường của tôi, người bình thường ai lại nhìn nhầm cái này… Hứ!”
Cố Thừa Nghiên cười phụ họa cậu: “Đúng đúng đúng, đây không phải trình độ của em, ha ha ha ha…”
Cảnh Nặc vùi đầu lên làm đà điểu, giấc này không ngủ được nữa rồi.
Bị cái câu nói đùa đó cắt ngang, những lời Cảnh Nặc muốn nói cũng không thể nói thành.
Ngày hôm sau, Cố Thừa Nghiên dẫn Cảnh Nặc đi Hoàng cung tham gia tiệc riêng của Đế-Hậu. Bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật .
Trong bữa tiệc, Hoàng đế và Cố Thừa Nghiên nói chuyện về việc xử lý sự kiện đình công thế nào, lại nói về chuẩn bị đi khảo sát ở đâu, sắp phải khởi hành trong những ngày tới.
Cảnh Nặc một tay ôm gặm xương lớn có tương, nghe câu được câu không, cũng không quá chú ý họ nói gì.
Gặm được nửa chừng thì buông xương xuống, cậu muốn uống chút gì, nhưng tay đầy dầu mỡ, cậu không muốn chạm vào ly.
Cố Thừa Nghiên một bên nói chuyện với Moore, một bên tiện tay lấy khăn ướt lau miệng cho Cảnh Nặc, lại bưng ly chân dài bên tay cậu đưa đến miệng Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc dường như cũng không cảm thấy có vấn đề gì, uống một hơi hết nửa ly trong tay anh. Cố Thừa Nghiên nhắc nhở cậu uống chậm lại. Cảnh Nặc uống xong chép miệng, bị độ cồn kích thích đến nhăn cả mặt.
Moore nhìn hai người họ bật cười, trêu chọc Hi Lạc: “Cậu xem Cố Thừa Nghiên có giống đang dẫn con nít không.”
Cố Thừa Nghiên liếc nhìn hắn một cái: “Ta rất vui lòng, dù sao ta cũng sẽ không có con.”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt Moore và Hi Lạc đều di chuyển một cách ám muội giữa Cảnh Nặc và Cố Thừa Nghiên.
Beta không thể mang thai. Cố Thừa Nghiên và Cảnh Nặc ở bên nhau chắc chắn sẽ không có con. Nhưng là một Alpha chiếm vị trí chủ đạo về giới tính và địa vị, thân phận lại là Thượng tướng Đế quốc, việc anh muốn có một đứa con quả thực dễ như trở bàn tay. Thậm chí rất nhiều Omega thân phận tôn quý hận không thể vội vàng đi sinh con cho anh.
Nhưng Cố Thừa Nghiên nói trước mặt Cảnh Nặc và Đế-Hậu, rằng anh sẽ không có con. Đây là hứa hẹn một lời thề trọn đời dành cho Cảnh Nặc.
Lãng mạn quá nha. Hi Lạc thầm nghĩ.
Trong tay Cố Thừa Nghiên vẫn còn cầm ly rượu Cảnh Nặc vừa uống, anh lắc nhẹ, hai ngón tay nhẹ nhàng xoa động, môi khắc vào chỗ Cảnh Nặc vừa uống, uống hết phần rượu còn lại trong ly.
Ánh mắt trước sau sáng rực mà chăm chú nhìn Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc bị anh nhìn đến phát run.
Cậu đột nhiên nghe được Cố Thừa Nghiên nói sẽ không có con, cảm thấy rất kỳ lạ. Là không thích con nít, hay có lý do khó nói nào khác?
Dáng vẻ chắc chắn của anh giống như xác định mình trăm phần trăm sẽ không có con. Chắc chắn như vậy… Anh có bị Chứng Vô Sinh không?
Ôi chao, chậc chậc chậc, thảm quá… Lớn như vậy, mạnh như vậy, mà hóa ra là không đạn!
Cố Thừa Nghiên hôm đó uống hơi nhiều, trong cơn say, tiện tay cầm bánh ngọt xốp Cảnh Nặc cắn dở ăn luôn, để áp chế cơn say. Khoảng thời gian còn lại, anh luôn thích nghiêng đầu nhìn Cảnh Nặc cười.
Đêm đó, hai người ngủ lại ở phòng khách Hoàng cung. Cố Thừa Nghiên hưng phấn dị thường, thực hành sâu sắc câu “tiểu biệt thắng tân hôn” đã tích lũy suốt một tuần.
Lần này anh lại có điều khác biệt so với ngày thường. Anh ấn Cảnh Nặc lên giường, lặp đi lặp lại lưu luyến ở sau gáy, cắn mút nhẹ, xé rách vùng da đó, cố gắng tìm kiếm một tia an ủi từ tin tức tố.
Nhưng điều này hiển nhiên sẽ không tồn tại trên người Cảnh Nặc không có tuyến thể.
Cố Thừa Nghiên không được thỏa mãn càng dùng sức hơn, làm tiếng kêu của Cảnh Nặc tràn ngập trong ý thức hỗn loạn của anh.
Cuối cùng, anh để lại một dấu răng sâu đến thấy máu trên cổ Cảnh Nặc.
Cảnh Nặc hôn mê đi.
Ngày hôm sau, Cố Thừa Nghiên ôm Cảnh Nặc, hai người lại ăn ý mà lựa chọn không đề cập đến chuyện tối qua.
Cố Thừa Nghiên dẫn Cảnh Nặc rời khỏi Hoàng cung, nói muốn dẫn cậu đi một nơi.
Cậu không ngờ nơi anh muốn đi lại là nhà tù u ám của Quân bộ.
Ở đó, cậu gặp một người quen cũ.
Hunt bị lính trói gô kéo đến, quỳ trước mặt Cố Thừa Nghiên và Cảnh Nặc, mặt mũi bầm tím, rõ ràng đã ăn không chỉ một trận đòn.
Cảnh Nặc kinh hãi: “Hunt, sao lại là cậu? Cậu làm gì ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hunt ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Thừa Nghiên, lập tức run rẩy.
Cảnh Nặc chạy đến trước mặt hắn, định cởi trói cho hắn. Cố Thừa Nghiên thấy cảnh này hơi nhíu mày.
Cậu thậm chí không hỏi gì, liền xông lên cởi trói cho cái Alpha kia mà không cần phân trần.
Cố Thừa Nghiên nói: “Người này trộm tiền của em, bị ta phát hiện.”
“Cái gì?” Cảnh Nặc như nghe phải chuyện hoang đường. Cậu nhìn Cố Thừa Nghiên rồi nhìn Hunt: “Có phải hiểu lầm gì không, Thượng tướng, ngài thấy hắn lấy tiền từ tài khoản của tôi sao? Không phải, là tôi nhờ hắn, hắn không phải ăn trộm.”
Việc Cảnh Nặc nói giúp cho Hunt làm Cố Thừa Nghiên càng bất mãn. Cậu thậm chí không tin chính mình, phản ứng đầu tiên là cãi lại thay người kia.
Cố Thừa Nghiên cười lạnh một tiếng: “Tự em hỏi hắn đi.”
Vừa vặn lúc này Hunt đã được cởi dây thừng, kéo cánh tay Cảnh Nặc xin tha: “Tôi không cố ý, Cảnh Nặc, cậu giải thích với vị đại nhân này một chút.”
Cố Thừa Nghiên nhìn hắn kéo tay Cảnh Nặc, lông mày nhíu càng sâu.
Cảnh Nặc khó có thể tin hỏi: “Cho nên cậu thật sự lén lút lấy?”
Hunt bị bắt đến không hiểu vì sao, bị đánh sợ, rụt rè gật đầu.
Thế là Cảnh Nặc lại đánh hắn một trận.
Nhưng rõ ràng sức lực không lớn, nhẹ nhàng như không.
Cảnh Nặc vừa đánh vừa mắng: “Muốn chết hả cái thằng ngốc nhà cậu! Muốn tiền thì nói với tôi, tôi đâu phải không cho cậu! Sao cậu lại phải lén lút lấy? Cậu lấy trộm bao nhiêu? Ba tôi còn phải trị liệu, tôi còn chưa chuyển tiền về nhà…”
Hunt vội vàng nói: “Không nhiều đâu, thật sự không nhiều, tôi chỉ lấy một chút, là lúc không có tiền mua thuốc lá thì lấy từ chỗ cậu một chút, thật sự chỉ một chút thôi!”
Cảnh Nặc lại chụp lên đầu hắn một cái: “Coi như cậu còn có lương tâm.”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc nhìn hai người, giữa lông mày thắt chặt.
Cái gì mà “Muốn tiền thì nói với ta, ta đâu phải không cho”? Hắn và cái Alpha tóc vàng đáng chết này rốt cuộc là quan hệ gì?
“Cảnh Nặc.” Anh ngắt lời hai người.
Cảnh Nặc quay đầu lại, vội vàng giải thích với Cố Thừa Nghiên: “Thượng tướng, chắc có chút hiểu lầm, Hunt không phải người xấu, hắn được tôi cho phép.”
“Xin đừng trách tội hắn. Thả hắn về đi.”
Cố Thừa Nghiên hơi siết chặt nắm tay.
Anh không biết rằng, quan hệ giữa Hunt và Cảnh Nặc quả thật tốt hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều. Mặc dù ở trong thôn, mười lần gặp nhau thì tám lần hai người phải đánh nhau, và cả tám lần đó đều là Cảnh Nặc thắng.
Cha ruột của hai người họ trước đây là bạn bè. Cảnh Nặc và Hunt lại xấp xỉ tuổi, nếu không cũng sẽ không có cái lời đùa “hôn ước” kia. Hunt dù cả ngày cà lơ phất phơ không làm việc đàng hoàng, nhưng đối với Cảnh Nặc, thật lòng mà nói, không thể chê vào đâu được.
Họ là bạn bè lớn lên cùng nhau, là người thân đáng tin cậy tin tưởng lẫn nhau.
Khi Cảnh Nặc còn nhỏ không có tiền tiêu vặt, Hunt luôn chia tiền tiêu vặt của mình thành hai phần, một phần của mình, một phần của Cảnh Nặc. Khi nhà Cảnh Nặc lần đầu tiên bị đòi nợ đánh đến tận cửa, Hunt cắn răng lấy hết tiền mừng tuổi nhiều năm của mình đưa cho Cảnh Nặc.
Cho nên Cảnh Nặc dám công khai nói tài khoản và mật mã cho hắn, yên tâm nhờ Hunt giúp đỡ lấy tiền chăm sóc gia đình.
Mặc dù lần trước về nhà cậu đã cho Hunt một khoản thù lao, nhưng cho dù đã biết những mánh lới không đàng hoàng và lòng tham của hắn, Cảnh Nặc cũng sẽ không thực sự trách cứ hắn.
Anh xem, ngay cả khi hắn lén lút lấy tiền, cũng sẽ không động đến khoản tiền lớn dùng để chữa bệnh cho cha Cảnh. Một người đã từng giúp đỡ mình như vậy, hắn tự lấy chút tiền mua thuốc lá… Thì cứ lấy đi.
Chỉ là Cố Thừa Nghiên không biết quá khứ và ràng buộc giữa hai người họ, việc xem Hunt là kẻ trộm vặt ti tiện là điều hợp lý..
Nếu Cảnh Nặc đã giải thích như vậy… Cố Thừa Nghiên trầm mặc nhìn chằm chằm Cảnh Nặc đang hỏi han ân cần với cái Alpha tóc vàng kia, tâm trạng khó chịu đến cực điểm.
Cảnh Nặc cười hì hì thì thầm với Hunt: “Hehe, lão tử giờ siêu giàu!”