TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 42

Chương 42

Mấy ngày nay Cố Thừa Nghiên bị kìm nén đến mức sắp bùng nổ, chỉ có thể ôm Cảnh Nặc để vơi bớt cơn nghiện tay chân, hơn nữa nhất định phải nhìn thấy Cảnh Nặc khóc đến không ngừng mới vừa lòng.

“Cái kiểu khóc này thật đẹp.” Cố Thừa Nghiên không kiêng nể gì mà thưởng thức dáng vẻ Cảnh Nặc run rẩy đến sụp đổ: “Khóc thật với khóc giả có thể giống nhau sao? Hửm?”

Hầu như là thì thầm sát bên tai, Cảnh Nặc nghe thấy, nhưng không thể có bất kỳ phản ứng nào. Trong lòng cậu chỉ còn một ý nghĩ: Hắn biết, hắn biết tất cả…

Một chút tâm tư nhỏ bé như vậy cũng không thoát khỏi ánh mắt hắn.

Đây là trừng phạt sao?

Đây là trừng phạt đi.

Cố Thừa Nghiên rút ra khỏi vai diễn rất nhanh, tên Alpha vô sỉ nhanh chóng vứt bỏ những lời thô tục đã nói khi động tình, tâm trạng rất tốt mà lau nước mắt, nước mũi và mặc quần áo cho Cảnh Nặc.

Anh nhìn Cảnh Nặc ngoan ngoãn ngồi trong lòng mình, mềm lòng đến rối tinh rối mù, hôn lên mắt, miệng Cảnh Nặc, gọi “Tiểu ngoan”, “Bảo bối”, “Nặc Nặc” không ngừng. Cảnh Nặc ngây ngốc như một khúc gỗ, rũ mắt, nước mắt lạch bạch lạch bạch rơi.

Cố Thừa Nghiên cuối cùng cũng cảm thấy có điều không đúng.

“Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”

Cảnh Nặc khụt khịt hai cái, cố gắng kiềm nén cảm xúc nào đó, nhưng không thành công. Rất nhanh nước mắt tuôn ra như thác, Cảnh Nặc khó có thể tự kiềm chế che mặt, nhưng vẫn vô pháp kiểm soát tiếng khóc.

Cậu trần truồng ngồi trên người Cố Thừa Nghiên, có lẽ chỉ có che mặt mới có thể tự lừa dối bản thân che giấu sự sụp đổ và hổ thẹn nội tâm.

Nếu là lúc trước ở câu lạc bộ, có lẽ cậu sẽ không có bất kỳ cảm xúc bất thường nào.

Cố Thừa Nghiên hoảng sợ: “Sao vậy? Có chuyện gì? Cảnh Nặc, Nặc Nặc?”

“Tôi… tôi không cần học bổng, có thể… có thể không cần…” Cậu khóc ngắt quãng, lời nói đều không thành câu.

“Tôi không muốn… không muốn làm loại chuyện này ở đây…”

Nói xong câu đó, như thể đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cậu, phần còn lại toàn bộ hóa thành tiếng thút thít.

Đầu óc Cố Thừa Nghiên trống rỗng hai giây, hậu tri hậu giác ý thức được Cảnh Nặc đang đau lòng.

Anh định vỗ vỗ lưng Cảnh Nặc, mới phản ứng lại Cảnh Nặc còn trần trụi, vội vàng kéo quần áo phủ lên cho cậu.

“Ngoan nào, đừng khóc.” Cố Thừa Nghiên muốn kéo tay Cảnh Nặc đang che mặt ra, Cảnh Nặc sống chết không cho: “Không làm.”

Cố Thừa Nghiên đành phải ôm cậu vào phòng trong, dỗ dành cậu mặc xong quần áo trước.

“Rốt cuộc là sao vậy? Ai bắt nạt cậu?” Cố Thừa Nghiên nhíu mày, suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện của Cảnh Nặc mấy ngày nay.

“Là tên nhà họ Nguyễn kia? Hay là ai? Tên to con ngốc nghếch ngày nào cũng đi theo cậu? Ai bắt nạt cậu?”

Đến bây giờ anh vẫn chưa ý thức được chính mình sớm đã khó thoát tội.

Hồi tưởng lại trạng thái của Cảnh Nặc mấy ngày nay, dường như vẫn luôn có chút buồn bã ủ rũ, làm gì cũng uể oải. Anh tặng tất cả các món đồ mà người trẻ tuổi đều không thể từ chối là quang não, thiết bị đầu cuối, notebook cấu hình cao cấp mới nhất, Cảnh Nặc lại ngay cả kích hoạt khởi động máy cũng chưa làm.

Rõ ràng không bình thường.

Cảnh Nặc không trả lời, chỉ ngước mặt oán hận liếc Cố Thừa Nghiên một cái.

Tôi á?

Cố Thừa Nghiên nghĩ thầm Lão tử mấy ngày này nghẹn sắp nổ tung rồi, còn bắt nạt cậu à?

Tên Thượng tướng Cố vô tâm vô phế hồi tưởng lại lời Cảnh Nặc nói khi khóc.

Học bổng?

Không muốn làm ở đây?

À, vừa nãy mình đã dùng học bổng làm chiêu trò để làm gì nhỉ?

Cố Thừa Nghiên nhìn Cảnh Nặc trầm tư.

“Là bởi vì tôi nói… cậu không nghe lời thì không cho cậu học bổng?”

Cảnh Nặc nức nở hầu như không thể nhận ra ngừng nửa giây, đầu ngoảnh sang một bên.

Cố Thừa Nghiên rất khó hình dung tâm trạng lúc này, ngây người tại chỗ hai giây, vô ngữ đỡ trán.

“Trời ơi, đó chỉ là trêu cậu thôi, cậu…”

Anh không ngờ Cảnh Nặc lại tin thật.

“Học bổng sẽ cho cậu, đương nhiên phải cho cậu. Nặc Nặc của chúng ta thông minh chăm chỉ như vậy, sao có thể không lấy được học bổng… Đó chỉ là lời nói đùa, sao cậu lại tin chứ.

Mẹ kiếp, lão tử đời này chưa từng vào trường đại học, khó khăn lắm mới tóm được một học sinh nhỏ nhắn xinh đẹp lại còn không cho tôi ôm vào lòng mà bắt nạt một chút?”

Cảnh Nặc không hiểu tại sao có người lại nói ra những lời đáng sợ như vậy một cách thuận lý thành chương.

“Vậy ngài sao không đi tìm học sinh khác, nhiều học sinh vậy mà ngài chỉ bắt nạt tôi…” Cảnh Nặc thút tha thút thít nói.

“Ai thèm bọn họ, tôi chỉ thèm cậu thôi.” Cố Thừa Nghiên cắn nhẹ một miếng lên cằm cậu: “Bảo bối, cậu biết cậu mặc bộ đồng phục nhỏ này quyến rũ đến mức nào không? Tôi hận không thể ấn cậu lên bảng đen mà làm…”

Thấy Cảnh Nặc lại sắp lộ ra vẻ hoảng sợ, Cố Thừa Nghiên lập tức ngừng những lời thô tục của mình.

“Sao cậu lại chẳng hiểu gì hết vậy?” Cố Thừa Nghiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, khuỵu gối chạm trán Cảnh Nặc từ dưới lên. Cảnh Nặc nhắm mắt, hai người đứng thẳng chóp mũi cọ xát nhau, như thể đang thân mật kề bên tai nhau: “Chơi một chút cái mới liền dọa cậu thành như vậy, còn không muốn ở bên ngoài… Học bổng cũng có thể dọa cậu sợ, trong khi ba cái củ dưa củ cà kia còn chưa bằng một phần mười những thứ tôi cho cậu.”

Cảnh Nặc mở mắt ra, rưng rưng trừng anh.

“Cho cậu, cho cậu, đảm bảo cho cậu.”

Nhưng những lời đảm bảo lặp đi lặp lại như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với Cảnh Nặc. Cậu vẫn không phân biệt được câu nào của Cố Thừa Nghiên là nói đùa, câu nào là thật lòng.

Hơn nữa trải qua lần này, cái gọi là học bổng này trong lòng Cảnh Nặc cũng hoàn toàn thay đổi bản chất.

Cố Thừa Nghiên không biết ý nghĩa cao thượng của học bổng trong lòng Cảnh Nặc.

Càng sẽ không biết, ngay cả sau này Cảnh Nặc trải qua ba vòng đánh giá công bằng công chính để nhận được khoản học bổng cấp cao nhất này, cậu cũng sẽ chỉ cho rằng tất cả là do cậu thành thật bị Cố Thừa Nghiên ôm ở trường học.

Nó không còn đại diện cho quyền uy và sự tán thành, mà không khác gì những món đồ đáng giá Cố Thừa Nghiên tùy tay tặng đi.

Cảnh Nặc không còn mong đợi nữa.

Cậu xét cho cùng không phải là học sinh chính thức thi đậu.

Là đi cửa sau vào.

Cho nên sau này tất cả mọi thứ e rằng đều không thoát khỏi tầng quan hệ này.

“Được rồi, lần sau không đùa kiểu này với cậu nữa.” Cố Thừa Nghiên ngồi ở mép giường, ôm Cảnh Nặc vào lòng, véo véo mũi cậu, cười khẽ: “Sao cái gì cũng tin thế?”

Trong lòng Cố Thừa Nghiên có chút chua xót.

“Tôi phải trông chừng cậu cẩn thận mới được. Cái đầu nhỏ này của cậu, chỉ thích hợp ở trong trường học hoặc phòng thí nghiệm thôi, cả ngày không cần giao tiếp với người khác, kẻo bị người ta lừa.”

Cảnh Nặc quật cường phản bác: “Tôi mới không bị người lừa.”

“Được được được.” Cố Thừa Nghiên không tranh cãi với cậu.

Cảnh Nặc thút thít trong lòng anh. Cố Thừa Nghiên bảo Fran đưa tới một cái túi chườm đá nhỏ đắp lên mắt Cảnh Nặc, nhân cơ hội ân cần dạy bảo cậu: “Khi đi học phải học tập thật tốt, tránh xa mấy tên Alpha kia một chút, ngu xuẩn lại còn làm hư cậu.”

Cảnh Nặc nghĩ thầm: Người tôi muốn tránh xa nhất chính là ngài, không có Alpha nào tệ hơn ngài.

Cố Thừa Nghiên dỗ dành nửa ngày, chờ khóe mắt cậu nhìn không ra nước mắt mới thả cậu đi học. Buổi tối về nhà ăn cơm tối xong, lại thân mật ôm người vào lòng, bày tất cả những thứ đã tặng trước đó trước mắt Cảnh Nặc, tự tay kích hoạt từng món một, dạy cậu sử dụng.

Đó là một cái quang não thông minh không thua kém gì Fran. Cố Thừa Nghiên bảo cậu đặt cho nó một cái tên, Cảnh Nặc lắc đầu.

Trước kia cậu rất mong chờ có được một cái quang não thông minh, hiện tại thật sự có được, ngược lại không còn hứng thú nữa. Cậu uể oải ra lệnh mấy cái, nhìn nó linh hoạt gấp trăm lần so với cái cậu tự cải tiến mà thoáng động, trong lòng cay đắng.

Sau gáy có cảm giác bị nhẹ nhàng khảy, Cảnh Nặc không quay đầu lại. Sau một lúc lâu nghe được tiếng thở dài như có như không của Cố Thừa Nghiên xen lẫn trong đó: “Tôi hình như luôn không biết cậu thích cái gì…”

Cảnh Nặc trầm mặc một lát, quay đầu ôm cổ Cố Thừa Nghiên, nụ cười gượng ép giấu trong bóng tối, dùng hết khả năng giọng điệu vui vẻ nói: “Cảm ơn, tôi rất thích!”

Cố Thừa Nghiên từ trước đến nay rất thích Cảnh Nặc nhào vào lòng, nhưng vì anh luôn ác liệt trêu đùa, chọc cho Cảnh Nặc hiếm khi chủ động. Giờ phút này cánh tay mảnh khảnh vòng lấy cổ anh, cơ thể ấm áp mềm mại dán chặt vào anh, Cố Thừa Nghiên cảm thấy trái tim mãnh liệt đập vài cái.

Lần này anh không nhân cơ hội giở trò với Cảnh Nặc, cứ như vậy lẳng lặng ôm cậu, nội tâm vô cùng bình thản.

Anh rũ mắt, lộ ra ý cười nhàn nhạt, ôn nhu nói: “Thích là tốt rồi.”


Cố Thừa Nghiên không mấy động tay động chân với Cảnh Nặc ở nhà và trường học, điều này làm Cảnh Nặc cảm thấy cuộc sống dễ thở hơn. Cậu dường như có thể ở trong trường học như một học sinh bình thường.

Các vị giáo sư đều rất tốt với cậu, còn có mấy giáo sư văn sử chủ động đề nghị giúp cậu học bổ túc. Cảnh Nặc đồng ý, nhưng từ lúc bắt đầu đến kết thúc, những cái ngáp liên tiếp không ngừng khiến cậu bị đánh giá là “trẻ con không thể dạy dỗ”, sau đó bị vô tình từ bỏ.

Cảnh Nặc hai mắt đẫm lệ bị đuổi ra ngoài, cũng không biết là nước mắt khổ sở hay là buồn ngủ…

Cổ nhân nói con người không hoàn hảo.

Cổ nhân còn nói, người phải biết lấy hay bỏ.

Thế là Cảnh Nặc không giãy giụa nhiều liền từ bỏ, dốc hết sức chuyên tâm làm công việc đinh ốc của mình.

Dưới sự nỗ lực và thỉnh giáo nhiều mặt của cậu, cái quang não đã cải tạo trước đó đã dần dần thành hình. Mục tiêu của Cảnh Nặc là biến nó thành một quang não siêu thông minh như Fran. Lư An nói với cậu, nghiên cứu của anh ấy và Cảnh Nặc có sự tương đồng rất lớn, hy vọng có thể giao lưu nhiều hơn.

Wayne không hiểu những thứ Cảnh Nặc làm. Hắn và Cảnh Nặc đối lập, Cảnh Nặc giỏi thực tiễn, Wayne rời xa lý thuyết trên sách vở là như có mắt như mù.

Cho nên Cảnh Nặc hiện tại cũng không bài xích hắn đi theo bên cạnh mình, đặc biệt là khi làm thí nghiệm, sự tồn tại của Wayne có thể đúng lúc gãi đúng chỗ ngứa giúp cậu củng cố kiến thức lý thuyết.

Còn về việc có kéo khả năng thực tiễn của Wayne lên được không, Cảnh Nặc mười phần lạnh lùng mà bày tỏ, có tên Wayne trong danh sách thành viên tổ thí nghiệm đã là ân huệ lớn lao, còn lại thì tự xem tạo hóa của hắn đi.

Wayne cảm động đến rơi nước mắt mà quỳ tạ ân huệ của Nặc.

Bất quá Cố Thừa Nghiên luôn rất bất mãn việc hai tên Alpha này và Cảnh Nặc thân cận quá, thường xuyên phải nhắc nhở Cảnh Nặc vài câu. Cảnh Nặc thấy anh cũng không lấy đó làm uy hiếp muốn phạt cậu gì đó, liền trực tiếp xem như gió thoảng bên tai.

Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh.

Cậu cho rằng cuộc sống học tập của mình có thể thuận lợi tiếp diễn như vậy, nhưng lại không ngờ có một ngày cậu sẽ chủ động tìm đến Cố Thừa Nghiên cầu ôm.


Ngày đó nói đến cũng là nên xảy ra chuyện. Cảnh Nặc từ sáng sớm đã bắt đầu mí mắt nhảy liên tục. Cậu chợt nhớ đến lời cha thường nhắc: “Mắt trái tài, mắt phải tai”, bi thương phát hiện mình nhảy chính là mắt phải.

Lúc đầu cậu không để ý, nhưng sau khi xuống giường thì chân trái vướng chân phải tại chỗ té chó gặm phân, còn bị Cố Thừa Nghiên vô tình cười nhạo; bữa sáng thì uống sữa đậu nành vào lỗ mũi; ra cửa lại suýt chút nữa lăn xuống từ cầu thang…

May mắn bị Cố Thừa Nghiên tay mắt lanh lẹ tóm chặt cổ áo.

… Suýt chút nữa làm cậu nghẹt thở chết.

Cảnh Nặc vẻ mặt hoảng sợ mà bày tỏ cậu muốn mê tín một chút, nói với Cố Thừa Nghiên hôm nay cậu có thể phạm Thái Tuế (gặp xui xẻo), không muốn ra khỏi cửa.

Cố Thừa Nghiên chưa từng nghe qua cách nói phạm Thái Tuế, thế là Cảnh Nặc lại dùng mắt trái tài mắt phải tai để nói cho anh sự nghiêm trọng của vấn đề.

Cậu tâm hoảng ý loạn cho Cố Thừa Nghiên xem mí mắt phải đang âm ỉ nhảy của mình, nói hôm nay cậu ra cửa nhất định sẽ xui xẻo.

Cố Thừa Nghiên trầm mặc hai giây, quay đầu đi xem thời khóa biểu hôm nay của cậu, buồn bực nói: “Hôm nay cậu không có tiết văn sử triết à?”

Cảnh Nặc: “……”

Cố Thừa Nghiên kết luận cho cậu: “Chính là thiếu Canxi.”

Đánh rắm, thiếu Canxi rõ ràng là đau xương.

Nhưng Cố Thừa Nghiên còn độc đoán hơn cả Hoàng đế, bắt buộc cậu uống hết hai gói sữa tươi tách kem ít đường, cao Canxi, lấy mỹ danh là áp áp vía.

Uống đến nỗi Cảnh Nặc ợ lên cũng toàn mùi cao Canxi.

Hai gói sữa bò vào bụng, có lẽ thật sự ngăn chặn sự kinh ngạc, Cảnh Nặc trải qua một buổi sáng rất an ổn.

Giữa trưa trước khi tan học, Giáo sư Hudson gửi tin nhắn cho Cảnh Nặc nói buổi chiều sẽ đến Phòng thí nghiệm số 2 mới xây để thảo luận đề tài, bảo Cảnh Nặc dọn hai thiết bị qua đó trước giờ học buổi chiều.

Lư An cũng gửi tin nhắn nói bước cải tạo quang não lần trước Cảnh Nặc hỏi anh đã thiết lập mô hình, đặt ở Phòng thí nghiệm số 2 mới, anh ấy buổi chiều có một tiết học, dạy xong sẽ đến giảng giải cho Cảnh Nặc.

Tin tức thứ hai khiến Cảnh Nặc vừa tan học liền gấp không chờ nổi chạy đến Phòng thí nghiệm số 2 mới, dứt khoát kéo Wayne dọn thiết bị qua trước.

Tốc độ xây dựng ngày nay vô cùng đáng sợ, có người thậm chí dùng từ tận tốc để trêu ghẹo tốc độ xây dựng cực nhanh. Ba phòng thí nghiệm Cố Thừa Nghiên quyên tặng bình quân dùng ba ngày liền xây xong. Nhưng khi bước vào vẫn có thể ngửi thấy một chút mùi nào đó.

Cảnh Nặc che mũi: “Đây là formaldehyde sao?”

Wayne đang dọn hai thiết bị, không có tay để che mũi, chỉ có thể nín thở, nhưng không nhịn được bao lâu liền phá công.

Hắn dứt khoát bất chấp tất cả trả lời Cảnh Nặc: “Formaldehyde, không màu, nhưng có mùi kích thích. Bất quá mùi kích thích chủ yếu là benzen tác oai, nhưng cũng không phải nói không có mùi kích thích thì không có formaldehyde…”

Cảnh Nặc đột nhiên nghĩ đến văn phòng quản lý của Cố Thừa Nghiên cũng là mới trang hoàng, tuy không có mùi gì, nhưng chắc chắn cũng có formaldehyde.

Cậu chợt hiểu ra tại sao Cố Thừa Nghiên trước kia tổng kéo cậu đến văn phòng lại chỉ làm cậu một mình, còn kìm chế như vậy.

Bởi vì Cảnh Nặc khi động tình mỗi lần không phải thở gấp thì cũng là khóc đến rối tinh rối mù, cuối cùng cũng sẽ hấp tấp thở gấp.

Hóa ra là kéo mình qua đó hỗ trợ hút formaldehyde sao?

Quá vô sỉ!

Hai người đi vào Phòng thí nghiệm số 2 mới, bất ngờ phát hiện bên trong có người.

Chính là Nguyễn Như Đường và O mật của hắn.

Oan gia ngõ hẹp.

Nguyễn Như Đường nhìn thấy Cảnh Nặc tức giận trong lòng. Mấy ngày nay hắn làm trợ thủ cho Giáo sư Lư, đối phương lại không cho hắn một sắc mặt tốt nào, ngược lại mỗi lần gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Cảnh Nặc, biểu tình lại ôn nhu đến mức có thể tích ra nước.

Hắn muốn ghen tỵ phát điên.

Tên Beta này sao lại chặn đường hắn khắp mọi nơi!

Hôm nay hắn nhìn thấy Giáo sư Lư đích thân dọn mô hình nghe nói là chế tác cho Cảnh Nặc đến phòng thí nghiệm. Khi làm mô hình này hắn cũng đã góp không ít sức, vốn định làm Giáo sư Lư phải nhìn hắn bằng con mắt khác, vô dụng nhất cũng có thể cho hắn hai câu khen ngợi, không ngờ cuối cùng lại là cho tiểu tiện nhân này.

Nguyễn Như Đường tức giận đến muốn chết, vốn định giữa trưa lúc không có ai sẽ lén hủy hoại cái mô hình này, Dựa vào cái gì hắn có thể có loại vinh dự này?!

Không ngờ lại đụng mặt Cảnh Nặc ở đây.

Hắn còn chưa nói lời nào, O mật của hắn đã đứng dậy trước, chỉ vào Cảnh Nặc mắng: “Cái tên bần dân ti tiện nhà ngươi, đây cũng là nơi ngươi có thể tới sao? Mau cút đi, đừng làm ô uế phòng thí nghiệm mới!”

Wayne nghe xong trừng mắt: “Cái tên O nhỏ bé nhà ngươi nói cái gì đấy? Tin hay không lão tử đánh ngươi!”

Cảnh Nặc hôm nay không muốn phản ứng bọn họ, chuẩn bị đi thẳng vào trong tìm Lư An hỏi về mô hình.

Nguyễn Như Đường biết cậu muốn tìm cái gì, đẩy tay một cái, mô hình bày trên bàn tức khắc tan thành từng mảnh.

Hắn khiêu khích cười nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể câu dẫn Giáo sư Lư đến thần hồn điên đảo. Chỉ cần ta muốn, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành từng mảnh giống như mô hình này.”

Bệnh tâm thần.

Cảnh Nặc trợn mắt trắng dã, vẫy tay với Wayne chuẩn bị rời đi.

Dáng vẻ không sao cả này của cậu hoàn toàn chọc giận Nguyễn Như Đường. Hắn hung tợn mắng ở phía sau: “Cái tên Beta vô liêm sỉ nhà ngươi, đừng tưởng rằng ngươi dựa vào bán mông tiến vào có gì ghê gớm. Ngươi tốt nhất cầu nguyện người sau lưng ngươi vĩnh viễn che chở ngươi, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Cảnh Nặc xoay người cắt ngang lời hắn, ánh mắt lạnh băng, thậm chí làm Nguyễn Như Đường co rúm lại một chút.

Ngay sau đó hắn càn rỡ cười lên: “Ta nói đúng không? Rốt cuộc ngươi rất am hiểu, ở câu lạc bộ Cuồng Sa không thiếu bị khách nhân làm đúng không? Kim chủ ngươi bám vào là vị nào?”

Wayne đặt thiết bị xuống bàn, chỉ vào mũi Nguyễn Như Đường mắng to: “Ngươi nha nói cái gì bậy bạ!”

Nguyễn Như Đường cười lạnh: “Ngươi hỏi hắn…”

Lời còn chưa nói xong, Cảnh Nặc đã đấm một quyền lên: “Lão tử xé miệng ngươi ——”

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Nguyễn Như Đường và tiếng thét chói tai của O mật đồng thời vang lên. Cảnh Nặc không chút lưu tình ấn Nguyễn Như Đường xuống đá một cách tàn nhẫn.

O mật giơ móng tay dài muốn xông tới cào Cảnh Nặc, bị Wayne kéo tóc ném sang một bên, thập phần quyết đoán nói: “Tuy rằng tôi bình thường không đánh Omega, nhưng vì Cảnh Nặc, tôi có thể đánh.”

Nguyễn Như Đường tích đủ sức mãnh liệt đẩy Cảnh Nặc một cái, giãy giụa bò dậy, lại bị Cảnh Nặc nhấc chân đá vào lưng sau, nhào vào một loạt thiết bị, tức khắc rối tinh rối mù rơi đầy đất.

Hắn nhặt một thứ liền ném về phía Cảnh Nặc.

Cảnh Nặc nghiêng đầu dễ dàng trốn qua.

Nhưng cú ném này đã cung cấp cảm hứng cho hắn và O mật của hắn. Hai người tức khắc bắt đầu nhặt đồ vật khắp nơi ném về phía Cảnh Nặc và Wayne.

Cảnh Nặc và Wayne cũng không cam lòng yếu thế, đồng dạng cầm lấy đồ vật ném về phía đối diện.

Bên Cảnh Nặc chính xác hơn một chút, mười cái có năm cái có thể trúng người Nguyễn Như Đường và O mật của hắn, nhưng bọn họ một cái cũng không bị trúng.

Thiết bị phòng thí nghiệm rất nhiều, trong một góc âm ỉ phát ra tiếng kêu nhỏ, nhưng bốn người đang nổi nóng đều không chú ý.

Cho đến khi Cảnh Nặc cầm lấy một khối sắt hình chóp nhắm chuẩn Nguyễn Như Đường ném qua, lại bị đối phương trốn thoát trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Khối chóp rơi vào thiết bị lớn phía sau hắn, thân máy bị đâm thủng một lỗ lớn, bên trong mạch điện rung động.

Bốn người đồng thời dừng lại, nhìn về phía cái thiết bị kia.

“Cảnh Nặc, cậu nghe.” Wayne nhắc nhở.

Lúc này họ mới phát hiện khắp phòng thí nghiệm đều là tiếng xoẹt xoẹt, còn có tiếng nổ bùm bùm. Không biết vừa nãy ai ném ly nước, nước đổ đầy đất, rất nhanh chảy về phía dây điện đang tóe lửa.

“Không xong, chạy mau!” Cảnh Nặc đẩy Wayne chạy thẳng ra cửa.

Hai người bọn họ ở gần cửa hơn, chờ Nguyễn Như Đường và O mật phản ứng lại, họ đã chạy ra rất xa.

Phía sau là tiếng thét chói tai chạy trốn của Nguyễn Như Đường. Cảnh Nặc và Wayne vừa chạy ra khỏi phòng thí nghiệm 50 mét, một tiếng chấn vang, phòng thí nghiệm nổ tung!

Sóng xung kích vụ nổ khiến họ ngã xuống đất. Wayne quay đầu lại nhìn: “Mẹ kiếp, sao không nổ chết hai đứa nói bậy đó luôn.”

Cảnh Nặc nhìn qua, Nguyễn Như Đường hai người cuối cùng vẫn chạy thoát, nhưng họ ở gần vụ nổ hơn, bị sóng xung kích đánh ngã, có lẽ hôn mê bất tỉnh.

Cảnh Nặc nhìn phòng thí nghiệm nổ tung, trong lòng một mảnh lo sợ bất an.

Mình hình như chọc phải cái thùng lớn rồi.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Họ sẽ đuổi mình ra khỏi trường sao?

Cảnh Nặc lảo đảo loạng choạng đứng lên, bỗng nhiên nhớ tới phòng thí nghiệm mới này là Cố Thừa Nghiên quyên.

Cố Thừa Nghiên, Cố Thừa Nghiên… Anh ấy lúc này có ở văn phòng không? Chắc là có, nhưng mình giữa trưa đã lâu không đi tìm anh ấy.

Anh ấy sẽ bảo vệ mình sao?

Cảnh Nặc kéo cánh tay Wayne, dùng sức vỗ vỗ hắn: “Mau, rời khỏi đây, coi như giữa trưa cậu chưa từng đi ngang qua đây.”

“Vậy còn cậu?”

“Tôi? Tôi đương nhiên là đi tìm chứng cứ ngoại phạm!”


Ba mươi năm đầu của Cố Thừa Nghiên tất cả dục vọng đều trút xuống vào bạo lực và giết chóc. Anh coi thường sự đắm chìm thể xác, không ngờ sau khi gặp Cảnh Nặc, anh cũng có lúc bị dục vọng chi phối.

Đáng tiếc Cảnh Nặc da mặt mỏng, không muốn thân mật với anh ở trường học. Buổi tối về đến nhà, để đảm bảo tinh lực cho cậu đi học ngày hôm sau, Cố Thừa Nghiên cũng cố nhịn không động đến cậu. Lần trước Cảnh Nặc đã khóc xong, Cố Thừa Nghiên ngay cả một chút hành động quá mức cũng không có.

Đối với nguyên nhân Cảnh Nặc đau lòng lúc đó, anh thậm chí còn cố ý gọi điện thoại hỏi thăm Moore một phen.

Lúc đó Hoàng đế bệ hạ đang quỳ gối ngoài tẩm điện với hai dấu bàn tay in rõ ràng, tranh thủ lúc vợ về nhà ăn cơm giữa trưa để cầu xin tha thứ.

Nghe vậy liền quả quyết nói: “Cậu ấy chỉ là thẹn thùng thôi! Ta nói cho ngươi biết, mấy cô O nhỏ này, chính là da mặt mỏng. Cái người nhà ngươi tuy là B, nhưng cũng không khác gì O, khẳng định là thẹn thùng!”

Cố Thừa Nghiên: “Đúng không, tôi cũng thấy là thẹn thùng.”

Moore lời thề son sắt nói: “Ngươi vẫn nên làm cho cậu ấy dạn dĩ hơn. Ngươi nghĩ xem, sau này đi nghỉ phép du lịch, Hệ Ngân Hà nhiều phong cảnh danh lam như vậy, không để lại chút ký ức quý giá thì đáng tiếc lắm.” Nói xong khẩn trương thăm dò, sợ bị Hi Lạc nghe thấy.

Cố Thừa Nghiên rất tán đồng, nhưng thực hiện lên e rằng phải dỗ dành lắm đây.

Sau đó anh lại tiện thể hỏi thăm Moore nhà hàng cao cấp nào ở Đế đô ngon, thích hợp ăn sinh nhật.

Sinh nhật Cảnh Nặc sắp đến rồi.

Moore nghĩ nghĩ: “Cái này ngươi thật không có ấn tượng, ngươi biết đấy, ta là Hoàng đế, lại là Alpha, chưa bao giờ lén lút tham gia loại hoạt động chúc mừng tí tách của mấy cô O này. Về mặt chính thức, mỗi lần sinh nhật ta đều có lễ quan chuyên môn sắp xếp yến hội và các quý tộc đến chúc mừng.”

“Nhưng Hi Lạc thích làm, sinh nhật cậu ấy mỗi lần đều không cho ta tự sắp xếp. Cậu ấy thích chơi một số trò cosplay thiếu gia giàu có và tiểu bạch kiểm anh tuấn nghèo khổ. Loại tiểu bạch kiểm như ta cơ bản đều phải đi theo hầu hạ cậu ấy suốt quá trình, có khi ngay cả một miếng cơm cũng không được thưởng, đặc biệt quá đáng. À ta nhớ ra rồi, không cần đi khách sạn lớn Đông phố kia, đó là lần duy nhất ta được ăn cơm, vẫn là bởi vì Hi Lạc cảm thấy cơm nhà hắn quá khó ăn, không muốn ăn, mà loại tiểu bạch kiểm như ta có cơm ăn là tốt rồi không thể lãng phí lương thực, cuối cùng cho ta ăn hết…”

Moore hồi ức lại món ăn của nhà hàng kia, chân tình thật cảm nói: “Thật khó ăn!”

Cố Thừa Nghiên: “……”

“Thôi được, cúp máy đây, tôi tự tìm vậy…”

Ngay lúc anh đang săn lùng đánh giá nhà hàng trên Ngân Hà Lời Bình, Cảnh Nặc đột nhiên hoảng loạn xông vào.

Cố Thừa Nghiên nhướng mày: “Chà, khách hiếm tới đây, Cảnh thiếu gia hôm nay sao lại có thời gian tới chỗ tôi?” Giọng điệu oán giận một cách uyển chuyển còn âm dương, rất giống một quả A phòng không gối chiếc 18 năm.

Nhưng Cảnh Nặc gần đây liền rất nhiệt tình, trực tiếp xông tới khóa ngồi trên đùi Cố Thừa Nghiên.

“Cố Thượng tướng!”

Cố Thừa Nghiên còn chưa phản ứng kịp, còn có chút thụ sủng nhược kinh: “Ừm, ừm?”

“Tôi vừa tan học cơm cũng chưa ăn liền đến tìm ngài!” Cảnh Nặc vòng cổ anh nghiêm túc nói.

Cố Thừa Nghiên bất động thanh sắc liếc nhìn cái đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn phía sau Cảnh Nặc, thời gian này…

Cảnh Nặc cũng không quay đầu lại mà đẩy ngã cái đồng hồ báo thức nhỏ.

Cố Thừa Nghiên: “……”

Hành động tiếp theo của Cảnh Nặc càng làm anh kinh ngạc. Cậu vội vã cởi quần Cố Thừa Nghiên, ba lần hai lượt làm anh kích thích lên, sau đó liền muốn ngồi xuống.

Cố Thừa Nghiên vội vàng ngăn lại cậu: “Khoan đã, không được, cậu như vậy…” Sẽ rất đau.

Nhưng Cảnh Nặc không quan tâm, nghiêng đầu trực tiếp hôn lên môi Cố Thừa Nghiên, lợi dụng lúc anh không hề phòng bị, cứ như vậy ngồi xuống.

Cậu cũng bị đau đến hít không khí nhỏ giọng, còn chưa kịp hoàn hồn liền muốn động, Cố Thừa Nghiên giữ chặt eo cậu: “Đừng nhúc nhích. Cậu làm gì vậy? Cậu không phải không muốn…”

Cảnh Nặc không nghe, nhìn chằm chằm anh, âm thầm phát lực.

“Hít.” Cố Thừa Nghiên có chút thống khổ nhíu mày: “Ách, cậu, thả lỏng chút, Cảnh Nặc, thả lỏng chút.”

Anh đã quá lâu không được sơ giải, căn bản chịu không nổi sự kích thích mạnh mẽ do Cảnh Nặc cố ý co rút mang lại, rất nhanh liền tước vũ khí đầu hàng.

Cố Thừa Nghiên chống cổ Cảnh Nặc, thở dốc nặng nề: “Cậu là tới muốn mạng tôi sao? Hả? Nặc Nặc.”

Anh còn chưa hoàn toàn giải tỏa, rất nhanh liền muốn hồi sức chiến đấu lại, tính toán tận dụng tốt buổi trưa này để hưởng thụ Cảnh Nặc nhào vào lòng.

Kết quả giây tiếp theo, Cảnh Nặc xoay người nâng dậy cái đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn, làm bộ làm tịch kinh ngạc nói: “Ôi chao! Đã giờ này rồi!”

Cố Thừa Nghiên ngẩng đầu: “?”

“Tôi vừa tan học không ăn cơm trưa liền tới đây.” Cảnh Nặc lặp lại một lần nữa.

Cố Thừa Nghiên: “Cho nên?”

Cảnh Nặc: “Đã qua một tiếng rưỡi.”

Cố Thừa Nghiên chờ cậu nói tiếp.

Cảnh Nặc ôm mặt Cố Thừa Nghiên hôn mạnh một cái, đọc như khúc gỗ nói: “Thượng tướng, ngài giỏi kéo dài quá!”

Cố Thừa Nghiên: “???”

Sau đó cậu thập phần rút điểu vô tình mà kéo quần, nói với Cố Thừa Nghiên: “Thượng tướng, tôi còn có việc, đi trước đây. Nhớ rõ nha, tôi vừa tan học không ăn cơm liền tới tìm ngài, vẫn luôn đợi đến tận bây giờ mới rời đi!”

Sau đó kẹp chặt “cơ nghiệp tổ tông” của Cố Thừa Nghiên liền khập khiễng chạy ra ngoài.

Cố Thừa Nghiên: “??????”

back top