TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 41

Chương 41

Khi Cảnh Nặc còn đang mừng thầm vì giữ được mông của mình, cậu không hề biết rằng những ngày tháng êm đềm của cậu sắp chấm dứt.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, khi Cố Thừa Nghiên đưa Cảnh Nặc đi học, anh nói với cậu rằng anh cũng sẽ ở lại trường đợi.

Do đó, giữa trưa anh bảo Cảnh Nặc đến văn phòng của anh để ăn cơm cùng nhau.

Cảnh Nặc không nghi ngờ gì. Cậu đã nếm thử cơm căn tin học sinh ngày hôm qua, rất ngon, nhưng cậu nghĩ ý của Cố Thừa Nghiên là muốn dẫn cậu đến căn tin cao cấp dành riêng cho lãnh đạo giáo dục, biết đâu còn ngon hơn căn tin học sinh.

Thế là, giữa trưa vừa tan học cậu hừng hực hứng thú chạy đến văn phòng Cố Thừa Nghiên.

Văn phòng cá nhân của Cố Thừa Nghiên rất rộng rãi, nhưng giữa trưa bốn phía rèm cửa đều kéo lên, có vẻ hơi tối tăm.

Cảnh Nặc đến gần, nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, hỏi: “Không đi căn tin ăn sao?”

“Không đi, lãng phí thời gian.” Nói rồi, Cố Thừa Nghiên từng tầng mở hộp thức ăn ra, gọi cậu qua.

Cảnh Nặc nhìn màu sắc món ăn, cũng ổn, không khác gì căn tin, chỉ là không rõ tại sao nhất định phải đến văn phòng ăn.

Cố Thừa Nghiên vỗ vỗ chân, bảo Cảnh Nặc ngồi dựa lưng vào người anh.

“Ăn đi.”

“Ngài không ăn sao?” Cảnh Nặc quay đầu hỏi.

Cố Thừa Nghiên cười khẽ: “Lát nữa tôi ăn.”

Cảnh Nặc vùi đầu ăn. Tư thế này khiến cậu cao hơn mặt bàn khá nhiều, cần phải cúi lưng để ăn thức ăn trên bàn, rất không thoải mái. Cậu ăn được hai miếng liền phải cử động cơ thể, muốn tìm một góc độ thoải mái hơn, nhưng đều không được.

Việc ăn cơm trở nên hơi khổ sở, cậu chỉ có thể tăng tốc độ.

Cố Thừa Nghiên hai tay cố định eo cậu, giọng trầm thấp truyền đến từ phía sau: “Ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, ăn nhanh như vậy làm gì?”

“Ăn từ từ.” Giọng điệu mang theo mệnh lệnh.

Cảnh Nặc đành phải ăn từng miếng nhỏ.

Lúc này, cậu vẫn chưa biết Cố Thừa Nghiên rốt cuộc đang có chủ ý gì.

Nhưng rất nhanh cậu sẽ biết.

Tay Cố Thừa Nghiên đặt ở hai bên eo cậu, từ từ kéo vạt áo sơ mi bị nhét vào quần ra, tay chậm rãi chui vào, du hành khắp nơi.

Cơ thể Cảnh Nặc cứng đờ.

“Sao không ăn? Mau ăn đi.” Cố Thừa Nghiên dường như hết sức quan tâm hỏi cậu, tay cũng rút ra khỏi quần áo, như thể anh chẳng làm gì cả.

Cảnh Nặc quay đầu lại trách móc nhìn anh.

Ánh mắt này không đau không ngứa, Cố Thừa Nghiên thản nhiên chấp nhận: “Mau ăn đi, buổi chiều còn phải đi học đấy.”

Cảnh Nặc lại trừng anh một cái.

Ngài còn biết tôi phải đi học à.

Nhưng chờ Cảnh Nặc quay đầu lại, tay Cố Thừa Nghiên lại tiếp tục không thành thật tiến lên. Anh cách lớp áo sơ mi một chút hướng về phía trước, cho đến khi sờ thấy yết hầu phập phồng của Cảnh Nặc, cảm nhận động tác nuốt mang theo sự run rẩy của cậu.

Sau đó, anh từng bước từng bước cởi cúc áo sơ mi của cậu.

Quần áo mở toang.

Cảnh Nặc đang ăn cơm trong miệng, chịu đựng Cố Thừa Nghiên đang nhóm lửa trên người mình, thỉnh thoảng nhịn không được, rên lên hai tiếng ưm ư lộ ra từ trong miệng.

Cơ thể nghiêng qua nghiêng lại, muốn tránh tay Cố Thừa Nghiên đang tác loạn, rồi trên mông ăn một cái tát. Cố Thừa Nghiên cảnh cáo cậu từ phía sau không được động loạn.

“Cọ ra lửa thì người chịu tội vẫn là cậu.”

Cảnh Nặc cứng đờ không dám động.

Cậu tưởng ăn cơm xong là có thể kết thúc, nhưng Cố Thừa Nghiên lại không cho cậu ăn nhanh. Ăn một miếng lớn một chút đều bị véo một cái đau điếng.

Cậu thậm chí chỉ có thể ăn hai miếng rồi dừng lại chờ đợi Cố Thừa Nghiên đùa giỡn.

Chưa xong.

Cố Thừa Nghiên rút thắt lưng của Cảnh Nặc ra.

Cảnh Nặc đột nhiên quay đầu lại, hốc mắt đã có chút đỏ lên, miệng mím chặt, môi hiện ra một vòng cung hướng xuống, thực sự là quá uỷ khuất.

Giống như giây tiếp theo liền sẽ khóc thét lên.

“Đừng khóc.” Cố Thừa Nghiên nghiêng đầu thưởng thức dáng vẻ đáng thương này của cậu, tâm tình vô cùng sảng khoái, còn rất tự nhiên vươn một tay vén áo sơ mi cậu lên, xem phần da non trước ngực bị bàn tay thô ráp của anh để lại vệt đỏ.

Hoàn toàn đối lập với Cảnh Nặc đang bị tình dục tra tấn, Cố Thừa Nghiên hoàn toàn khí định thần nhàn. Anh thong thả mở miệng: “Cậu khóc bây giờ, tôi chỉ càng hưng phấn thôi.”

Anh rất thích xem dáng vẻ Cảnh Nặc nhẫn nhịn, cho anh một cảm giác mặc kệ anh làm gì, Cảnh Nặc đều có thể tiếp nhận toàn bộ. Nhận thức như vậy làm Cố Thừa Nghiên cảm thấy cả trái tim đều được lấp đầy.

Cho dù sợ hãi, co rúm lại, nhưng vẫn kiềm chế động tác của mình, mặc anh ôm vào lòng làm đủ loại chuyện, không có bất kỳ ý đồ phản kháng nào.

“Ngoan.” Cố Thừa Nghiên nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên sau tai Cảnh Nặc.

Bữa cơm nước mắt này Cảnh Nặc ăn hơn một tiếng, lại chỉ được giải tỏa một lần. Cuối cùng cậu nằm vật trên bàn, run rẩy không ngừng. Cố Thừa Nghiên xoay người ôm Cảnh Nặc vào lòng, lúc này mới rút tay mình ra, trêu chọc: “Nặc Nặc, cậu thật sự là Beta sao? Cậu kỳ thật là Omega ngụy trang thành Beta phải không? Hả?”

“Nhìn xem nước nhiều thế này…” Anh đưa tay đến trước mặt Cảnh Nặc.

Quá đáng xấu hổ, Cảnh Nặc liếc mắt cũng không dám nhìn, liều mạng quay đầu đi vùi mặt vào lòng anh.

Lại còn phải cảm nhận lồng ngực Cố Thừa Nghiên rung lên khi anh cười nhạo cậu.

“Đừng khóc, có gì mà khóc? Tôi còn chưa động thật đâu.” Cố Thừa Nghiên cọ trán cậu, cười khẽ: “Cậu muốn học tập, tôi sẽ không làm cậu lăn lộn đến mức không lên lớp được, tôi đã nhịn lắm rồi, chỉ là đòi một chút thù lao nho nhỏ, cậu còn khóc.” Giống như anh khoan hồng độ lượng lắm vậy.

Cuối cùng lau khô nước mắt cho Cảnh Nặc, ôm cậu đi vào căn phòng bên cạnh lấy cho cậu một bộ quần áo khác. Trong phòng có một chiếc giường lớn hai mét, tủ quần áo còn có không ít quần áo của hai người. Có thể thấy người này đã sớm có âm mưu.

Cố Thừa Nghiên bảo Cảnh Nặc ngồi ở mép giường, đứng trước mặt cậu mặc quần áo cho cậu. Đề quần lên trước còn búng một cái vào chỗ đó, Cảnh Nặc giật mình một cái, tức khắc cúi lưng, như thể mún rúc vào lòng anh vậy. Cố Thừa Nghiên cười nhạo cậu một cách khoái trá: “Xem ra anh em nhà cậu không chịu nổi căng thẳng.”

Cảnh Nặc vùi trong lòng anh, thống khổ lầm bầm, Cố Thừa Nghiên ghé sát tai cẩn thận nghe, phát hiện cậu hình như đang nghiến răng nghiến lợi mắng: “Sớm muộn gì cũng cho ngài mấy cái đánh hai nút thắt…”

Cố Thừa Nghiên cười phá lên, cổ vũ hùng tâm tráng chí của cậu: “Cậu có thể thử xem.”

Anh luồn tay qua nách nhấc Cảnh Nặc yếu ớt lên, chỉnh sửa quần áo cho cậu, hôn lên khóe môi cậu.

“Buổi chiều học tập tốt nhé.”

“……”


Tiết học buổi chiều cùng lớp với Wayne. Wayne nhìn thấy Cảnh Nặc rất vui, gọi cậu ngồi bên cạnh mình. Cảnh Nặc mắt nhìn thẳng đi đến hàng ghế đầu tiên ngồi xuống.

Wayne: “……”

Hắn muốn nói chuyện với Cảnh Nặc, nhưng bảo hắn ngồi hàng đầu tiên thực sự quá khổ sở. Nơi đó là thiên hạ của học sinh giỏi, gà mờ như hắn vạn nhất bị giáo sư gọi hỏi, thì xong đời.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng Wayne vượt rào đến hàng ghế trước chen chúc ngồi bên cạnh Cảnh Nặc ngay trước giây giáo sư vào cửa.

Liều mạng hầu ân nhân!

“Cậu tên gì vậy?” Wayne lén lút hỏi: “Tôi đã nói thành tích cậu tốt hơn tôi, khẳng định đậu được mà, cậu còn lừa tôi nói cậu không phải học sinh ở đây.”

Cảnh Nặc nhìn chằm chằm phía trước, không phản ứng hắn.

Rõ ràng cậu đang tâm trạng không tốt, nhưng Wayne lại có thể lén lút nói chuyện dưới mí mắt giáo sư, hiển nhiên hắn là một người vô tâm vô phế.

Vị giáo sư của tiết này là một ông lão cao gầy nghiêm túc, tên là Hà Bá, rất nhiều học sinh đều sợ ông. Hà Bá vừa bước vào đã nhìn thấy Cảnh Nặc ngồi giữa hàng đầu tiên. Trên khuôn mặt nghiêm túc của ông lại xuất hiện một chút vẻ vui mừng, chỉ là đặt trên khuôn mặt quanh năm tử khí trầm trầm của ông thì có vẻ rất vặn vẹo.

“Cảnh Nặc.” Giáo sư Hà Bá đi đến trước bàn Cảnh Nặc. Cảnh Nặc vội vàng muốn đứng lên, lại bị tay Hà Bá đè xuống: “Ngồi.”

Rất nhiều bạn học thấy cảnh này đều rùng mình, cho rằng ông lão này lại nghĩ ra cách tra tấn người khác. Tiết học này có không ít học sinh năm cuối, năm ngoái đã bị ông già lãnh khốc vô tình này cho rớt môn, học kỳ này không thể không quay lại học lại.

Hà Bá nói: “Nghe nói Giáo sư Hudson cho em một cuốn sổ tay ghi chép?”

Cảnh Nặc: “Đúng vậy.”

Hà Bá gật đầu: “Tan học em đến văn phòng tôi một chuyến.”

Xong rồi!

Rất nhiều học sinh không rõ chân tướng đều vốc một nắm nước mắt đồng tình cho Cảnh Nặc. Lần trước Hà Bá gọi riêng người đến văn phòng, không chỉ mắng một tráng hán hai mét đến mức khóc lóc thảm thiết, mà còn yêu cầu khuyên người ta thôi học. May mắn người đó có bối cảnh gia đình đủ lớn, mới được bảo vệ lại.

Không biết lần này vị bạn học này có may mắn như vậy không.

Giáo sư Hà Bá có thói quen hỏi bài trước khi lên lớp. Sau khi đưa ra câu hỏi, ông gọi ngẫu nhiên tên học sinh trả lời. Không trả lời được trong vòng hai giây là trực tiếp gọi tên người tiếp theo, tốc độ cực nhanh, về cơ bản không cho người ta thời gian suy nghĩ. Học sinh nào không trả lời được đều bị trừ điểm học phần.

Mọi người đều rất căng thẳng trong lớp của ông.

Hà Bá đứng trước bục giảng, đưa ra một vấn đề đã giảng ở tiết trước: “Andy, em trả lời đi.”

“Ách… Cái này là…”

“Lâu Túc, em trả lời.”

“A, cái kia, tôi biết! Là, là, là…”

“Ngồi xuống.” Giáo sư Hà Bá không cho phép họ kéo dài thời gian: “Cảnh Nặc, em nói.”

Tiết trước Cảnh Nặc còn chưa đến, nhưng cậu vẫn không cần suy nghĩ mà nói ra đáp án.

Hà Bá nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, không có đánh giá nhiều, trực tiếp vào đề tiếp theo, tiếp tục gọi người lên trả lời.

Lần này tăng độ khó. Học sinh đứng lên vẻ mặt mờ mịt, không nói được một chữ nào.

Gọi ba học sinh xong, Hà Bá lại lần nữa nói: “Cảnh Nặc, em nói.”

Cảnh Nặc mắt cũng không chớp nói ra đáp án.

Các bạn học chợt nhận ra điều không đúng.

Câu “Cảnh Nặc, em nói” của Hà Bá dường như có hàm nghĩa không giống với câu “XX, em trả lời” đối với người khác.

Dường như ông đang nói: “Cảnh Nặc, em đến nói cho bọn họ đáp án.”

Hành vi tiếp theo của Giáo sư Hà Bá cơ bản xác minh suy đoán của họ. Hà Bá hỏi Cảnh Nặc liên tiếp mấy vấn đề. Có vấn đề Cảnh Nặc có thể trả lời rất nhanh, có cái lại cần trầm tư một chút.

Những vấn đề khiến cậu trầm tư cũng không khó, có người đã có đáp án trong lòng, nhưng Cảnh Nặc lại mang theo sự do dự nói ra đáp án. Nhưng Hà Bá lại không bất mãn vì sự chần chờ của Cảnh Nặc, ngược lại hiếm hoi lộ ra vẻ tán thưởng, khẳng định đáp án của cậu, và đưa ra giải thích.

Đây quả thực là đãi ngộ thần tiên.

Nhưng rất nhanh, họ liền biết tại sao Cảnh Nặc có thể có đãi ngộ như vậy, bởi vì ngay sau khi Giáo sư Hà Bá giải thích xong, ông lại đưa ra một vấn đề suy một ra ba với yêu cầu cao độ, Cảnh Nặc lại suy nghĩ hai giây liền nhanh chóng đưa ra đáp án.

Rất nhiều bạn học thậm chí còn chưa nghe hiểu đề bài.

Hà Bá kết thúc phần hỏi bài trước lớp bằng câu: “Vấn đề này sau khi tan học có thể một mình đến văn phòng tôi tiếp tục giao lưu, tôi sẽ giảng giải tỉ mỉ cho em.”

Thần sắc ông lúc này giống như mang theo cảm giác thỏa mãn sau khi giao lưu với đồng loại có chỉ số thông minh ngang bằng.

Nhưng giây tiếp theo khi đối mặt với những người khác, đặc biệt là những bạn học còn đang bị phạt đứng, Hà Bá giống như đang đối mặt với một đám vượn người, bất đắc dĩ lại thống khổ bắt đầu chương trình học hôm nay.

Mẹ kiếp! Tên học bá chết tiệt!

Tâm lý khó chịu của nhiều người còn chưa duy trì được nửa tiết, liền phát hiện có lợi ích khi có Cảnh Nặc ở đây — Ông lão Hà Bá hoàn toàn không thèm hỏi bài người khác nữa. Cảnh Nặc mỗi lần đều có thể nhanh chóng và chính xác không sai trả lời câu hỏi của ông, sắc mặt ông lão Hà Bá khi lên lớp ngày càng tốt, thậm chí sắp treo nụ cười, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên hiền hòa hơn.

Trời ơi! Những học sinh năm ngoái bị tra tấn một năm còn bị bắt học lại sắp khóc!

Wayne mặc dù ngồi bên cạnh Cảnh Nặc, nhưng rốt cuộc không dám lén lút nói chuyện với cậu, sợ Hà Bá xem hắn là rác rưởi ảnh hưởng đến học tập của hạt giống học bá bảo bối của ông mà ném ra ngoài.


Nhờ sự thiên vị rõ ràng của các giáo sư và năng lực cá nhân xuất sắc của Cảnh Nặc, rất nhanh trong trường đã biết năm nay có một siêu cấp đại học bá trong số tân sinh, cưng chiều của các giáo sư. Chỉ là không ai nghe được thành tích và xếp hạng thi tuyển sinh của cậu.

Đương nhiên tin tức cũng truyền đến tai Nguyễn Như Đường.

Hắn quả thực muốn phát điên vì tức giận. Mỗi lần nghe tin Cảnh Nặc đều vừa hận vừa sợ, sợ bí mật của mình bị vạch trần.

Các lãnh đạo giáo dục biết nội tình, một mặt xuất phát từ sự thiên vị, mặt khác sợ hãi thế lực đằng sau hai nhà Cảnh Nặc và Nguyễn Như Đường, nên cố tình tách rời hai người trong thời khóa biểu, tuyệt đối không có bất kỳ tiết học nào trùng hợp.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ không gặp nhau trong khuôn viên trường.

Cảnh Nặc ôm tài liệu học tập lấy từ Giáo sư Hà Bá chuẩn bị đi đến phòng học tiếp theo, bên cạnh còn có Wayne theo đuôi như hình với bóng.

“Thì ra cậu tên là Cảnh Nặc, trời ơi, cậu nổi tiếng quá, tôi lại là người cuối cùng biết tên cậu. Không đúng, kỳ thật tôi đã nghe qua tên cậu, chỉ là vừa mới đối chiếu được tên cậu với người thôi, cậu sẽ không trách tôi chứ? Không đúng, cái này phải nói là duyên phận của chúng ta.”

Cảnh Nặc không cắt đuôi được Alpha ồn ào này, trong tay lại ôm sách, ngay cả tai cũng không thể bịt lại, khinh thường đảo mắt hết lần này đến lần khác.

Sau đó liền đụng phải Nguyễn Như Đường đối diện.

Nguyễn Như Đường không đi một mình, bên cạnh còn có O mật của hắn. Nguyễn Như Đường sợ Cảnh Nặc nói thêm gì trước mặt bạn bè, nhưng muốn tìm cậu gây chuyện buông lời hung ác cũng nghẹn lại, hắn chỉ trừng mắt nhìn Cảnh Nặc một cái rồi muốn đi.

“Ê, khoan đã.” Cảnh Nặc gọi hắn lại.

Hôm nay tâm trạng cậu không tốt, cũng không tính toán buông tha Nguyễn Như Đường. Cậu biết Nguyễn Như Đường sợ gì, liền vui vẻ thưởng thức dáng vẻ vừa kinh vừa sợ của hắn.

“Nguyễn thiếu gia sao không trò chuyện với tôi nhiều chút nha? Trước kia mỗi lần gặp mặt không phải đều nói rất nhiều sao?”

O mật nghi hoặc nhìn hai người, hỏi: “Đường Đường cậu quen người này sao?”

Nguyễn Như Đường ánh mắt trốn tránh: “Không, không quen.”

“Sao lại không quen?” Cảnh Nặc đi đến trước mặt hắn, chọc thẳng vào chỗ đau của hắn: “Chúng ta là tình giao hảo khi thi tuyển sinh mà, quên rồi sao? Tôi nhắc cậu một chút nhé?”

Wayne vừa nghe thi tuyển sinh liền hăng hái: “Cái gì? Lúc đó cậu cũng ở đó? Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Wayne, lúc đó ngồi ngay bên cạnh Cảnh Nặc, các cậu quen nhau kiểu gì? Sao tôi không có ấn tượng gì về cậu? Cậu là trường thi của chúng tôi sao? Số báo danh bao nhiêu?”

Nguyễn Như Đường cắn môi, tức giận đến run rẩy. Hắn chỉ cần nói thêm một chữ đều có thể bại lộ chuyện hắn thi hộ. Tên tiện nhân này, cứ phải nhắc đến trước mặt người khác.

Cảnh Nặc khiêu khích nhìn hắn cười, như thể đang nói: Dám tranh luận, tôi liền nói chuyện của cậu ra ngoài.

Wayne phát hiện hai người này không giống có giao tình, mà là có thù oán, thế là cùng Cảnh Nặc cùng chung kẻ địch mà coi thường.

Hai người cà lơ phất phơ đứng cùng nhau, cực kỳ giống vai ác.

Nguyễn thiếu gia xuất thân quý tộc, từ trước đến nay đều là hắn uy hiếp người khác, khi nào bị người khác uy hiếp bao giờ?

Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, cười nhạo một tiếng, hỏi: “Cảnh Nặc, cậu nghĩ cậu có thể làm gì tôi?”

Cảnh Nặc không nói chuyện.

“Kỳ thật cậu cũng không thể làm gì tôi.” Nguyễn Như Đường chậm rãi cười rộ lên, như là đoạt lại quyền chủ động: “Cậu có thể vào Học Viện Hoàng Gia, cậu có năng lực, tôi biết. Nhưng nếu năng lực cậu đủ lớn, thì đã sớm nên thu thập tôi rồi.”

Hắn ngạo mạn nâng cằm lên, bễ nghễ chúng sinh: “Cậu không làm được, bằng không cũng sẽ không ở đây khiêu khích tôi.”

Cảnh Nặc lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên cũng nở nụ cười: “Nhưng đến bây giờ cậu không phải cũng không thể làm tôi biến mất sao?”

“Cậu đối với tôi cũng hết cách.”

“Đã như vậy, vậy không bằng xem xem, hai ta ai có thể cười đến cuối cùng.”

Nguyễn Như Đường oán hận nói: “Tôi không thể thu thập cậu là vì tôi không nói cho…” Cậu Tô Mang.

Hắn không thể để cậu Tô Mang ra mặt, cuối cùng làm to chuyện lưỡng bại câu thương, chính hắn cũng không có quả ngọt để ăn.

O mật nghe bọn họ đánh đố, suy nghĩ đặt dấu chấm hỏi: “Các cậu rốt cuộc đang nói cái gì vậy?”

“Không có gì.” Nguyễn Như Đường lại nhắc đến một chuyện khác, đầy mặt đắc ý nói với Cảnh Nặc: “Cậu còn chưa biết đi, Giáo sư Lư bảo tôi làm trợ thủ của anh ấy, anh ấy không chọn cậu, có phải thất vọng lắm không?”

O mật biết Nguyễn Như Đường gần đây bị Giáo sư Lư mê hoặc, liền hiểu tình huống trước mặt là fan cuồng của Giáo sư Lư cố ý gây chuyện. Lập tức bắt đầu hát đệm cho Nguyễn Như Đường: “Đúng đó đúng đó, Giáo sư Lư thích Đường Đường chúng ta lắm, có người vẫn nên có tự mình hiểu lấy, Giáo sư Lư không phải học sinh nào cũng có thể coi trọng.”

Cảnh Nặc mơ hồ nghĩ: Liên quan gì tôi?

Trợ thủ và trợ lý có cùng ý nghĩa không? Hắn làm trợ thủ này chẳng lẽ phải ngủ với Giáo sư Lư sao? Cho nên mới đắc ý như vậy?

Oa dựa ai thèm!

Cảnh Nặc ghét bỏ lùi về sau một bước.

“Giáo sư Lư?” Wayne lẩm bẩm: “Giáo sư Lư nếu muốn làm thí nghiệm, hẳn là sẽ đi Phòng thí nghiệm mới đi.” Tư duy hắn rất phát tán, lập tức xoay chủ đề: “Phòng thí nghiệm mới tôi còn chưa đi qua đâu, Cảnh Nặc, lần sau chúng ta cùng đi phòng thí nghiệm mới làm thí nghiệm đi. Nghe nói lần này còn tăng thêm một đống tòa nhà thí nghiệm cơ giáp, sau này chúng ta đi ra ngoài cũng là văn võ song toàn!”

O mật kéo Nguyễn Như Đường nói: “Đường Đường, nghe nói Phòng thí nghiệm mới là do Quản lý Danh dự mới quyên tặng, hơn nữa tiêu chuẩn đối chiếu đều là cấp bậc Viện nghiên cứu Đế quốc, ra tay thật xa hoa. Cậu về hỏi thăm xem là ai nha, nếu là bạn bè của Bá tước…” Hắn cố ý liếc Cảnh Nặc bọn họ một cái: “Dứt khoát để lại phòng thí nghiệm cho cậu, sau này cũng không cần cùng những người khác chen chúc phòng thí nghiệm không đủ chia nữa. Vừa hay, đừng để người lung tung rối loạn nào đi vào, kéo thấp cấp bậc phòng thí nghiệm.”

Cảnh Nặc vừa nghe là Quản lý Danh dự mới quyên tặng, vậy chẳng phải là Cố Thừa Nghiên?

Hừ, vậy nói không chừng cả trường duy nhất cậu không được vào đâu.

Đối mặt với sự châm chọc của đối phương, Cảnh Nặc đáp lại bằng một nụ cười ngọt ngào, khiến đối phương tức chết đi được.


Buổi chiều trên đường về nhà, Cảnh Nặc luôn trộm nhìn Cố Thừa Nghiên. Cố Thừa Nghiên đã nhận ra, nhưng mỗi lần anh nhìn về phía Cảnh Nặc, Cảnh Nặc liền giả vờ như không có gì mà dời tầm mắt đi.

Cố Thừa Nghiên không hỏi nhiều, chỉ xoa xoa đầu cậu, chờ cậu tự mình mở lời.

Một lát sau, Cảnh Nặc rầu rĩ nói: “Hôm nay tôi ở trường học giao phong.”

Cố Thừa Nghiên hỏi: “Cậu cũng thách đấu hả?”

Cảnh Nặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Ngài biết rồi?”

Cố Thừa Nghiên cười nhạo: “Chúng ta đều ở trường học, mà lại hoàn toàn không biết gì về những chuyện này, thì tôi không cần đến.”

Cảnh Nặc chu miệng lên.

“Cậu có thể trực tiếp đánh hắn một trận nếu cậu muốn. Đương nhiên, đừng đánh chết, chết một lần quá tiện cho hắn. Muốn tra tấn người thì phải treo hắn một hơi, mỗi khi hắn nghĩ sắp kết thúc thì lại cho một đòn nghiêm trọng.”

Cảnh Nặc nói: “Tôi không muốn đánh hắn, đánh hắn tay tôi đánh cũng đau.”

Cảnh Nặc lại hỏi: “Tôi thực sự làm gì hắn cũng không sao? Ngài và Bá tước kia ai lợi hại hơn?”

Cố Thừa Nghiên cho cậu một ánh mắt, bảo cậu tự mình cảm nhận.

Cảnh Nặc nghĩ thầm: Mặc dù anh ta nói cho mình làm gì cũng được, nhưng chưa bao giờ nói sẽ thay mình thu thập Nguyễn Như Đường, có thể thấy chuyện này Cố Thừa Nghiên không tiện ra mặt. Quả nhiên dựa người không bằng dựa vào chính mình, Nguyễn Như Đường vẫn phải tự mình thu thập.

Ý của Cố Thừa Nghiên kỳ thật là Tô Mang đương nhiên không bằng anh, chẳng qua anh hiện tại quả thật không tiện thu thập cậu cháu này.

Bá tước Tô Mang còn có một thân phận khác, chính là Thứ trưởng Bộ Giáo dục. Cố Thừa Nghiên nghi ngờ nghiêm trọng hắn có liên hệ với cái quang não học tập lừa người kia, hiện tại đã điều tra được một số manh mối. Nếu lần theo dấu vết tra đến Học Viện Hoàng Gia, thì không thể dễ dàng đánh rắn động cỏ.

Giống như hiện tại, Viện trưởng Siddeley vẫn chưa chính thức công bố và đăng báo chuyện Cố Thừa Nghiên trở thành Quản lý Danh dự.

“Cậu muốn làm gì thì làm đó, tôi chống lưng cho cậu, yên tâm. Cậu nếu không ở lại đây đủ bốn năm, chỉ có một khả năng ——” Cố Thừa Nghiên dừng lại, Cảnh Nặc quả nhiên căng thẳng nhìn anh.

“Đó chính là tốt nghiệp trước thời hạn.”

“……”

Cố Thừa Nghiên kéo kéo má Cảnh Nặc: “Cười một cái đi, từ giữa trưa bắt đầu đã không vui rồi, tôi còn ăn cơm thừa lạnh ngắt của cậu cũng chưa nói gì đâu.”

Cảnh Nặc lườm anh một cái, nhỏ giọng nói: “Ngài đáng đời.”

Cố Thừa Nghiên cười ha hả.

Cảnh Nặc thực sự không muốn phát sinh những chuyện này với Cố Thừa Nghiên ở trường học, nhưng tránh được mùng một không thoát được ngày rằm. Cố Thừa Nghiên thật sự đè lại cậu muốn làm, cậu cũng không thể từ chối.

Căn cơ tầng dưới cùng trong mối quan hệ của hai người họ chính là trợ lý tư nhân cao cấp mười vạn Tệ Ngân Hà một tháng, tục xưng tiểu mật (tình nhân).

Nhưng ở trường học thì không được. Nơi này đối với Cảnh Nặc quá thần thánh. Cậu chưa từng cảm thấy việc phát sinh những chuyện này với Cố Thừa Nghiên là chuyện dơ bẩn, nhưng ở trường học, cậu thực sự rất buồn khổ. Cậu cảm thấy mình đã làm bẩn ngôi trường cao quý, cậu cảm thấy mình rất dơ.

Cậu thậm chí còn chưa từng có ý niệm rằng xuất thân của mình không xứng với Học Viện Hoàng Gia.


Buổi tối về đến nhà, Cố Thừa Nghiên tặng cậu trọn bộ công cụ thông minh mới nhất, bao gồm quang não, thiết bị đầu cuối, notebook, thậm chí còn có cả máy nghe nhạc cá nhân mà nhiều người đã không cần dùng nữa. Mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, anh đều tặng Cảnh Nặc một bộ.

Cảnh Nặc biểu hiện ra vẻ rất kinh ngạc vui mừng, trên thực tế không mấy hứng thú. Vài ngày sau Cố Thừa Nghiên mới chú ý thấy Cảnh Nặc còn chưa kích hoạt bất cứ cái nào.

Mấy ngày nay anh cũng rất bận, vội vàng đấu trí đấu dũng với quý tộc, thỉnh thoảng còn phải xử lý đấu tranh văn phòng và tranh chấp Hệ Ngân Hà, đồng thời phải âm thầm điều tra Bá tước Tô Mang và quang não học tập.

Thời gian duy nhất có thể thả lỏng chính là khi ôm Cảnh Nặc.

Cảnh Nặc ban ngày phải đi học, buổi tối Cố Thừa Nghiên đã lâu không chạm vào cậu, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tinh lực ban ngày của cậu, chỉ là đơn thuần ôm cậu ngủ.

Tiếp theo chính là giữa trưa có thể kéo cậu qua hôn một lát ôm một lát. Cảnh Nặc tuy không có tin tức tố, nhưng Cố Thừa Nghiên chỉ cần ôm cậu, ngửi mùi cơ thể nhàn nhạt trên người cậu, đều có thể cảm thấy vô cùng bình tĩnh.

Anh còn thích trêu chọc cậu.

Cố ý làm Cảnh Nặc xù lông, anh cảm thấy rất thú vị.

Sau lần đó, giữa trưa Cảnh Nặc liền không muốn đến văn phòng Cố Thừa Nghiên, chỉ là Cố Thừa Nghiên luôn có thể có cách lừa cậu đến. Cảnh Nặc cũng luôn ngây ngốc mắc bẫy bị lừa. Đầu tiên là nói một vị giáo sư nào đó nhờ anh đưa cho Cảnh Nặc một thứ, sau đó nói Cảnh Nặc có thứ gì đó để quên chỗ anh, giáo sư tiết buổi chiều nói nhất định phải mang, rồi sau đó lại nói phải cho Cảnh Nặc một cái học bổng.

Nhìn thấy Cảnh Nặc lần lượt tin là thật mà xuất hiện ở cửa văn phòng, Cố Thừa Nghiên đều phải nghi ngờ cậu có phải đang chơi lạt mềm buộc chặt không.

Cố Thừa Nghiên ngồi, Cảnh Nặc đứng, anh ôm cậu vào lòng, cách quần áo gặm cắn da thịt cậu. Cảnh Nặc đẩy vai và đầu anh, vô cùng kháng cự: “Không cần… Dừng lại.”

“Đừng dừng lại? Thật là thỉnh cầu hiếm thấy.” Cố Thừa Nghiên buồn cười xuyên tạc lời cậu.

“Ngài đừng…”

“Đừng cái gì? Tôi không phải đang nói chuyện chính sự với cậu sao?”

“Ngài còn không biết xấu hổ mà nói! Ngài toàn lừa người! Nào có chuyện chính sự gì, ngài chính là lừa tôi đến làm cái này.”

“Lừa cậu cái gì? Tôi nói phải cho cậu một phần học bổng, cũng không phải lừa cậu.”

Học bổng, từ này có sự cám dỗ quá lớn đối với Cảnh Nặc. Trong sự hiểu biết của cậu, đây chỉ là vinh dự mà học sinh giỏi nhất trong số những học sinh giỏi, toàn diện phát triển, mới có cơ hội đạt được.

Nhưng Cố Thừa Nghiên nói với cậu: “Nhưng cậu phải nghe lời, để tôi ôm, tôi liền cho cậu học bổng. Không nghe lời… vậy không có cách nào.”

Cố Thừa Nghiên tương đương ác liệt mà đi theo kịch bản của mình: “Tôi biết cậu rất muốn, vậy cậu có muốn nghe lời không?”

Cảnh Nặc càng đáng thương, Cố Thừa Nghiên càng hưng phấn. Học bổng chỉ là một cái cớ. Anh đã sớm nhờ Hoàng đế thiết lập riêng cho Cảnh Nặc một cái học bổng, hơn nữa là thông qua Hiệu trưởng và một loạt giáo sư tán thành, duy nhất vô nhị trong toàn trường, thậm chí nói là toàn Đế quốc, học bổng cao cấp nhất, dùng để ca ngợi sự thông tuệ và xuất sắc của cậu.

Sau này chờ cậu tốt nghiệp, hoặc là hoàn toàn phá vỡ ngưỡng cửa cao ngạo của Học Viện Hoàng Gia, làm cho càng nhiều học sinh ưu tú xuất thân tầng lớp thấp có cơ hội vào đây, học bổng này cũng sẽ trở thành sự khích lệ độc nhất đối với họ.

Những điều này Cảnh Nặc đều không biết. Cậu chỉ biết học bổng vô cùng cao thượng trong lòng cậu vào khoảnh khắc này cũng biến thành giao dịch tình dục. Cậu khóc rất khổ sở, Cố Thừa Nghiên lại hưng phấn hôn nước mắt cậu, trong đầu toàn là hình ảnh về việc lãnh đạo giáo dục đẹp trai làm sao ức hiếp học sinh giỏi nghèo khổ sau giờ học một cách không thể miêu tả.

Hai người ôm chặt nhau, tâm tư khác nhau.

back top