Chương 32
Mười lăm phút sau, Cố Thừa Nghiên buông cổ tay áo từ đầu hẻm ra tới, vừa đi vừa căn dặn Vệ Hải: “Đem người cùng vừa mới thu thập được tình báo chỉnh lý lại một chút cho Bệ hạ đưa đi, còn có cái mũ giáp mẫu kia, nói cho Bệ hạ tiếp tục tra cấp trên của bọn chúng.”
Vệ Hải theo tiếng vâng lời, phía sau hẻm nhỏ chỉ còn lại tiếng rên rỉ yếu ớt. Vệ Lộ còn đứng tại chỗ, căn dặn cấp dưới làm việc, dưới chân mấy người nằm liệt thành một đống thịt nát, tên ria mép kia gần như không còn thành hình người.
Vệ Lộ tấm tắc bảo lạ: “Đối phó loại người như các ngươi, cư nhiên có thể làm phiền Thượng tướng tự mình động thủ, không thể không nói... cũng là vinh hạnh cả đời của các ngươi.”
Vệ Hải đi theo Cố Thừa Nghiên, vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu thật sự dựa theo những gì bọn họ vừa khai, thứ này trước mắt còn chỉ là sản phẩm thử nghiệm, bọn chúng khắp nơi lùng sục đám người tham gia thí nghiệm, còn nhắm vào nhóm học sinh gia đình trung sản, trong đó khẳng định có bí mật không thể cho ai biết. Huống chi phàm là người đã từng dùng qua loại đồ vật này, cơ bản không phải điên khùng thì cũng là ngu dại...”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên cạnh phi hành khí. Cảnh Nặc ngồi ở bên trong, đang chống cửa sổ mắt ba mắt nhìn về hướng họ đi tới.
Cố Thừa Nghiên giơ tay ý bảo Vệ Hải đừng nói nữa, Vệ Hải nhanh chóng im lặng.
“Đang làm gì?”
Hắn không trực tiếp tiến vào phi hành khí, mà đứng ở ngoài cửa sổ hỏi Cảnh Nặc.
Phi hành khí chuyên dụng của hắn lớn hơn cái của Cảnh Nặc không ít, ít nhất đứng trên mặt đất hắn cần phải hơi ngẩng đầu mới có thể đối diện với Cảnh Nặc bên trong.
Cảnh Nặc nghiêng đầu: “Vâng... Đang đợi ngài.”
“Miệng lưỡi trơn tru,” Cố Thừa Nghiên nói, thần sắc nghiêm túc lại thả lỏng không ít. Trước khi xoay người lên phi hành khí, hắn làm một động tác: nâng cổ tay áo, lơ đãng ngửi nhẹ ở chóp mũi. Ở đầu hẻm, hắn đã rất xảo diệu để không bị dính hơi máu, nhưng giờ phút này hắn vẫn cố ý xác nhận lại một lần.
Vào phi hành khí, hắn kéo Cảnh Nặc đến vị trí bên kia tương đối rộng rãi, bảo cậu ngồi bên cạnh mình.
Cảnh Nặc quyết định giành quyền lên tiếng trước khi Cố Thừa Nghiên thẩm vấn cậu về việc không trở về đúng hạn, vì thế không tiếc lời nịnh bợ Cố Thừa Nghiên.
“Sao có thể gọi là miệng lưỡi trơn tru được, đây là lời thật lòng!”
Cố Thừa Nghiên cúi đầu lặng lẽ nhìn cậu, không nói gì. Cảnh Nặc cười hì hì ghé sát vào bên cạnh hắn, khoa trương nói: “Oa, Thượng tướng ngài không biết đâu, đường phố hạ thành nội vừa hẹp vừa khó đi, nhưng khoảnh khắc ngài đột nhiên xuất hiện, tôi cảm thấy trời đất đều rộng mở, ngài cứ như... như thiên thần giáng thế vậy! Xua đuổi bóng tối hạ thành nội, vâng... chiếu sáng con đường về nhà của tôi!”
Cảnh Nặc nói xong còn ra vẻ rất hài lòng với bài văn nịnh bợ nhỏ của mình.
Cố Thừa Nghiên: “... Cảm ơn, trời còn chưa tối đâu.”
Hắn bất đắc dĩ lại buồn cười nắm lấy gáy cổ Cảnh Nặc quăng cậu trở lại chỗ ngồi, tiện tay thắt dây an toàn, thầm nghĩ: Ngươi còn biết ngươi đối mặt chính là bóng tối hạ thành nội sao, suýt chút nữa bị người ta lừa cũng không biết à?
Cảnh Nặc ngoan ngoãn ngồi thẳng, tay chống lên ghế, hai chân qua lại đung đưa: “Thượng tướng, ngài làm sao lại ở đây?”
Cố Thừa Nghiên liếc cậu một cái: “Không phải tới chiếu sáng con đường về nhà cho người nào đó sao?”
“...”
Cảnh Nặc cười ha hả, đầu vặn ra ngoài cửa sổ, lại bị Cố Thừa Nghiên bẻ cổ vặn trở về, giống như gà con, rụt cổ cười hắc hắc.
Cố Thừa Nghiên nâng cánh tay lên, lộ ra đồng hồ: “Ngày hôm qua nói thế nào? Trước bữa tối trở về, ngươi tự mình xem, bây giờ là mấy giờ?”
Cảnh Nặc liếc mắt một cái, thành thật đọc ra: “6 giờ... kém hai phút.”
“Ngươi là muốn nhấn mạnh vẫn chưa tới giờ ăn tối sao?”
“Không phải.” Cảnh Nặc cụp mi rủ mắt, nhỏ giọng nói: “Chỉ là muốn hỏi một chút ngài, phi hành khí này về đến nhà cần bao lâu.”
Cố Thừa Nghiên nhìn cậu, hỏi: “Đói bụng?”
Cảnh Nặc cẩn thận ngẩng mắt nhìn hắn, phát hiện đối phương ra vẻ lặng lẽ xem cậu bịa chuyện, mình đã bị nhìn thấu, dù có cố làm ra vẻ huyền bí cũng vô ích.
Cậu lập tức ngồi thẳng người, không màng trái phải mà khai thật.
“Tôi... Phi hành khí gặp trục trặc, sau đó gặp được người gặp khó khăn, tôi thích giúp đỡ mọi người, liền đưa bọn họ tới bên này.” Cảnh Nặc giải thích trong vài câu, sợ Cố Thừa Nghiên không tin, lần sau không bao giờ cho cậu ra ngoài nữa, lấy lòng ôm lấy cánh tay Cố Thừa Nghiên: “Tôi không cố ý không trở về đúng hạn, cũng không muốn chạy, nhưng mà, nhưng mà, phi hành khí hư rồi, tôi lại không biết dinh thự của Thượng tướng ở đâu...”
“Ngươi ra ngoài không phải có mang quang não sao, vì sao không gọi điện thoại cho ta?”
Biểu cảm Cảnh Nặc trống rỗng một khoảnh khắc, bừng tỉnh lẩm bẩm: “Ấy chết tôi làm sao lại quên mất!”
Cố Thừa Nghiên: “...”
Fran: “…………”
Cố Thừa Nghiên đỡ trán.
Thật không hiểu cậu là ngốc thật hay giả ngu, lúc trao đổi cách thức liên hệ với Hi Lạc điện hạ thì sao lại nhớ lấy quang não ra?
Quá xấu hổ, Cảnh Nặc buông cánh tay Cố Thừa Nghiên, ngồi trở lại vị trí, không muốn nói chuyện.
Không được, không nói gì càng làm mình trông ngu hơn, nhất định phải nói gì đó.
Cảnh Nặc cứng nhắc đánh trống lảng: “Thượng tướng, ngài biết không, hiện tại có một loại kỹ thuật đặc biệt lợi hại, có thể giống như quang não vỡ lòng truyền thụ kiến thức cao cấp vào đầu người, ngài nói nếu kỹ thuật này đại chúng hóa, chẳng phải mỗi người đều có thể trở thành thiên tài sao?”
“Ngươi cảm thấy trên thế giới sẽ có chuyện dễ dàng như vậy?”
Cảnh Nặc nột nột nghĩ, đương nhiên không dễ dàng, cần mười vạn Ngân Hà tệ cơ mà.
Cậu thăm dò hỏi: “Tôi có thể tạm ứng trước một tháng lương không?”
“Có thể, nhưng ngươi muốn lấy đi làm gì?”
Cảnh Nặc đột nhiên ngượng ngùng, đếm trên ngón tay tính, nói muốn lấy tới trả nợ, chữa bệnh cho ba, còn phải cho em trai nhà cậu mợ tiền sinh hoạt, nói nửa ngày cũng chưa nói đến chủ đề chính.
Cố Thừa Nghiên: “Không nói lời thật thì đừng hòng ứng trước.”
“Tôi... Tôi chính là muốn thử cái dụng cụ kia...”
“Đám người vừa rồi nói với ngươi thứ này thần kỳ đến vậy sao?”
Cảnh Nặc gật đầu, có chút tò mò hỏi: “Thượng tướng, ngài vừa rồi tìm bọn họ làm gì?”
Cố Thừa Nghiên không trả lời, mà hỏi Cảnh Nặc một vấn đề khác: “Trước đây ta ở Cuồng Sa tiêu phí, tiền hoa hồng ghi trên đầu ngươi ít nhất cũng có hai mươi vạn Ngân Hà tệ, những tiền đó đâu? Đã tiêu hết?”
“A?” Mặt Cảnh Nặc càng thêm trống rỗng, “A???”
“Cái gì tiền hoa hồng? Cái gì hai mươi vạn?” Cảnh Nặc không thể tin nổi nâng cao giọng nói: “Tôi vốn dĩ có thể có hai mươi vạn Ngân Hà tệ sao?!”
Cố Thừa Nghiên ngạc nhiên: “Bì Khắc Tư chưa nói cho ngươi? Vậy hắn cho ngươi bao nhiêu?”
Cảnh Nặc hỏng mất nói: “Hắn một phân cũng chưa cho tôi a!”
“Một phân cũng chưa cho ngươi? Ngươi làm không công cho hắn?”
“Tôi là bị lừa gạt đi mà!” Máy hát Cảnh Nặc một khi đã mở thì không thể dừng lại: “Nói tốt lương tạm hai vạn Ngân Hà tệ, trên thực tế chẳng là cái thá gì! Hơn nữa hắn tuyển tôi vào là muốn giết chết tôi, ngay cả lương tạm cũng không tính toán cho tôi! Nếu không phải tôi cơ trí, thật muốn chết trong tay hắn!”
“Từ đầu đến cuối trong tay tôi cũng chỉ có hơn hai trăm tờ Ngân Hà tệ tiền boa mà ngài cho!”
Cố Thừa Nghiên nhăn mày lại, trước đây hắn điều tra được gia cảnh Cảnh Nặc quả thực như lời cậu nói, lại nợ nần lại cha bệnh nặng, quả thật là thân thế của một gia đình nghèo khổ bình thường, liền cho rằng cậu là vì tiền mới bán mạng cho Bì Khắc Tư, do đó trước sau vẫn giữ một phần đề phòng.
Nhưng hắn hiện tại nói mình không lấy được tiền?
“Hai mươi vạn Ngân Hà tệ, hai mươi vạn Ngân Hà tệ...” Cảnh Nặc lẩm bẩm, mặt mày ngơ ngẩn vươn ngón tay bẻ tính, tính đến đầu muốn bốc khói.
Cậu bi phẫn đan xen: “Tôi muốn liều mạng với hắn!!!”
Nếu không phải dây an toàn khóa chặt hành động của cậu, Cảnh Nặc có lẽ đã muốn nhảy dựng tại chỗ bay lên.
Cố Thừa Nghiên vội vàng trấn an hắn: “Bì Khắc Tư đã chết.”
Cảnh Nặc gào thét nói: “Thi thể ở đâu? Tôi muốn quất xác!!!”
Cố Thừa Nghiên: “...”
“Khoan đã, ngươi nói hắn muốn giết chết ngươi lại là chuyện gì?”
“Bởi vì...” Cảnh Nặc nói hai chữ liền mắc kẹt, không dám nói tiếp.
Cậu ý thức được nếu nói là bị thiếu gia quý tộc trả thù, thì không thể không nhắc đến chuyện cậu thi hộ cho người ta. Vạn nhất truy cứu xuống, vị thiếu gia Nguyễn kia có lẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng cậu thì không nhất định có quả ngọt để ăn.
Cố Thừa Nghiên hôm nay vì sao đột nhiên xuất hiện ở hạ thành nội?
Đầu óc Cảnh Nặc linh hoạt lên, cậu không tự luyến đến mức cho rằng đối phương chủ yếu tới tìm mình.
Cố Thừa Nghiên bảo cậu tránh đi, nói chuyện riêng với đám người kia.
Nói chuyện gì?
Bọn người kia không phải nói dùng cái quang não này có thể thi đậu Học viện Hoàng gia sao? Chắc chắn chính là tới điều tra cái này!
“Vì sao?” Cố Thừa Nghiên truy vấn.
Cảnh Nặc bình tĩnh lại, rụt cổ không dám hé răng.
Cố Thừa Nghiên ngạc nhiên nói: “Ngươi bị hắn bắt được nhược điểm? Hắn đã chết rồi ngươi còn sợ cái gì. Có gì mà không thể nói?”
Cảnh Nặc thận trọng nói: “Vạn nhất là chuyện rất nghiêm trọng thì sao?”
Cố Thừa Nghiên đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen: “Ngươi giết người?”
“Không không không,” Cảnh Nặc liên thanh phủ nhận: “Cái đó không có.”
“Thế còn có cái gì coi là nghiêm trọng?” Thái độ Cố Thừa Nghiên kiêu ngạo ngang tàng, quả thực là tự cao tự đại: “Ngươi đang lo lắng cái gì? Có ta ở đây, ai có thể làm gì được ngươi?”
Cảnh Nặc nhỏ giọng lầm bầm: “Vạn nhất chính là ngài muốn bắt tôi thì sao...”
Cố Thừa Nghiên không nghe rõ: “Cái gì?”
“Không có gì.”
Cố Thừa Nghiên hết kiên nhẫn, ngữ khí nặng hơn chút: “Ngươi nói hay không?”
Cảnh Nặc há miệng, không biết nên bắt đầu từ đâu, ngược lại bi từ trong mà ra, sao lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này? Lần sau thà không nói, câm miệng cho xong.
Không đúng, mình còn có cơ hội nói chuyện lần sau sao?
Chưa kịp nghĩ xong cách mở lời, giây tiếp theo Cố Thừa Nghiên lại làm dịu giọng, “Ngươi nói rõ ràng, ta cũng sẽ không làm gì ngươi.”
Tai Cảnh Nặc giật giật, ngẩng đầu: “Thật sao?”
Cố Thừa Nghiên nhẫn nại nói: “Thật.”
Vẻ dễ nói chuyện này quá quỷ dị, quả thực là viết bốn chữ “Mời quân vào rọ” trên mặt, hai chân Cảnh Nặc run rẩy, càng không dám nói.
Cố Thừa Nghiên không nhịn được “Sách” một tiếng. Hắn vừa nói lời nặng, Cảnh Nặc liền ra vẻ sắp khóc. Sợ làm cậu sợ hãi, hắn cố ý nói nhẹ giọng, kết quả Cảnh Nặc càng sợ hơn.
Tức đến Cố Thừa Nghiên nhéo lỗ tai cậu: “Ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì? Ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi chọc thủng trời, ta cũng có thể dẹp yên cho ngươi, có cái gì mà sợ!” Giọng nói trầm ổn từ tính nhắm thẳng vào tai, lại mang đến sự an tâm khó tả.
Cảnh Nặc nhìn xung quanh, căng thẳng hỏi: “Vạn nhất là đại sự lay động nền tảng lập quốc thì sao?”
Cố Thừa Nghiên: “...”
Hắn buông tay, cánh tay đặt lên vai Cảnh Nặc: “Đến đi, ngươi nói, ta nghe thử xem, ngươi từng có năng lực lớn đến mức nào?”
“Vậy, vậy tôi nói, ngài bảo đảm không được bắt tôi vào nhà giam!”
Cố Thừa Nghiên chịu đựng tính tình: “Ta bảo đảm.”
Thế là Cảnh Nặc kể cho Cố Thừa Nghiên nghe chuyện thi hộ cho Nguyễn Như Đường để thông qua Kỳ thi Tuyển sinh Học viện Hoàng gia Đế quốc, sau đó bị đối phương lừa gạt đến câu lạc bộ Cuồng Sa làm việc, suýt chút nữa bị diệt khẩu.
Nói xong lòng còn sợ hãi đồng thời không quên vỗ mông ngựa Cố Thừa Nghiên: “Nhờ gặp được Thượng tướng Cố, trong lúc nguy cấp đã cứu mạng chó của tôi.”
Không có ngài tôi đã chạy lâu rồi.
Ánh mắt Cố Thừa Nghiên nhìn về phía cậu từ kinh ngạc đến kinh ngạc rồi lại đến kinh ngạc, đã vô phương diễn tả bằng lời. Sau một lúc lâu, hắn lẩm bẩm: “Ta thật đúng là coi thường ngươi...”
Cảnh Nặc vô tội chớp chớp mắt, ý đồ dùng ánh mắt nói cho hắn: “Ngài xem, tôi đã nói rồi, tôi là Beta trong sạch.”
“Ngươi vì sao trước đây không nói cho ta?”
“Tôi nói mà, tôi đã sớm nói, ngài không tin.”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc một chút, hỏi: “Ngươi nói khi nào?”
Cảnh Nặc bị hắn hỏi đến cũng sửng sốt, hồi ức sau một lúc lâu, không xác định nói: “Tôi, tôi hình như lần đầu tiên đã nói với ngài, tôi không phải làm cái này...” Nói lời này còn có chút uất ức.
Yên tĩnh.
Cậu nói cụ thể là khi nào?
Là lúc Cố Thừa Nghiên lần đầu tiên lột sạch cậu chuẩn bị đề thương lên ngựa.
“Lúc đó ngươi nói...” Cố Thừa Nghiên nghẹn lời, hạ giọng từ kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Lúc đó ngươi nói, ai sẽ " làm" thật chứ?”
Cảnh Nặc uất ức lại vô tội.
Trách mình ư?
Lầm bầm nhỏ giọng: “Thế mà lời sau này tôi nói ngài cũng không tin.”
Cố Thừa Nghiên nhéo nhéo giữa mày, suy nghĩ có chút hỗn loạn.
Cảnh Nặc quan sát thần sắc hắn, dường như không có ý muốn tìm mình tính sổ, nhẹ nhàng thở ra đồng thời không khỏi cảm thán một tiếng bóng tối của đế quốc: Gian lận Kỳ thi Tuyển sinh Học viện Hoàng gia cũng không ai truy cứu, sớm muộn gì cũng xong.
Nếu Cố Thừa Nghiên không phải tới nhằm vào đám người kia và cái quang não tri thức thần kỳ đó, thì Cảnh Nặc cảm thấy mình còn có thể giãy giụa một chút.
“Thượng tướng ngài xem, nếu tôi dùng cái dụng cụ kia, dự trữ kiến thức nhiều hơn một chút, cũng có thể tốt hơn cho ngài làm trợ lý tư nhân có phải không? Một trợ lý tư nhân ưu tú, phải trên biết thiên văn dưới biết địa lý, thập bát ban võ nghệ mọi thứ tinh thông,” Cảnh Nặc liếc mắt Cố Thừa Nghiên, tiện thể tô vàng cho chính mình: “Ngài xem tôi cầu tiến biết bao.”
Cố Thừa Nghiên buông giữa mày ra, như suy tư gì nhìn cậu: “Dùng cái này sẽ làm ngươi trở nên thông minh hơn chút sao?”
Ngài mới ngốc.
Cảnh Nặc nén giận nói: “Điều đó tất nhiên sẽ.”
“Ta sẽ suy xét.” Cố Thừa Nghiên không nói dứt khoát.
Cũng được, nói suy xét không chừng sẽ bị hấp dẫn đấy.
Phi hành khí cất cánh, Cảnh Nặc chợt nhớ ra gì đó: “Ai nha, cái phi hành khí bị hỏng kia vẫn còn đậu ở Đại lộ Hòa bình Thứ ba đấy.”
“Tiện đường đi bên đó thu về một chút là được.”
Tới Đại lộ Hòa bình Thứ ba, Vệ Lộ đi kiểm tra chiếc phi hành khí đó, Cảnh Nặc liền bám vào bệ cửa sổ, tròng mắt di chuyển theo bóng dáng hắn.
Fran rất muốn nhắc nhở Vệ Lộ: Cảnh Nặc giờ phút này mặt đầy chữ “Ta đang giấu đồ hư”, nhưng hình thái hiện tại của nó hiển nhiên không nên biết nhiều như vậy, đành phải bi tráng nhìn theo.
Thế là, khi Vệ Lộ trầm mặc nhìn chiếc cần điều khiển bị gãy đôi trong tay, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu kinh ngạc làm ra vẻ của Cảnh Nặc: “Trời ơi, tiên sinh Vệ Lộ làm sao lại không cẩn thận như vậy, thế mà làm gãy cần điều khiển?!”
Vệ Lộ: “...”
Fran: “...”
Vệ Hải không hiểu chuyện gì thò đầu ra cửa sổ: “Cái gì? Cái đồ chơi này cũng có thể gãy, ngươi dùng sức lớn như vậy làm gì?”
Cố Thừa Nghiên chụp một cái lên đầu Cảnh Nặc, nhẹ mắng: “Đánh chết ngươi.”
Vu oan thất bại, Cảnh Nặc che đầu quay lại, sợ Cố Thừa Nghiên hỏi cậu làm sao hư, lại trừ lương cậu, muốn kéo đề tài nhưng nhất thời lại không biết nói gì, muốn hối lộ Thượng tướng Cố nhưng thân vô vật dư thừa, cuối cùng chỉ có thể hiến vật quý như lấy ra túi bánh mì đất đen kia, cười hắc hắc với Cố Thừa Nghiên nói: “Thượng tướng ngài xem, đây là đặc sản quê hương chúng tôi, lần này tôi quay về cố ý mang cho ngài.”
Fran muốn gào lớn: Kẻ lừa đảo! Hắn chính là kẻ lừa đảo! Đừng tin hắn!
Đáng tiếc Cố Thừa Nghiên không nghe thấy một chữ, cau mày nhận lấy, mở ra nhìn, rồi niêm phong lại. Biểu cảm rất khó nói, dường như có rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng nói ra lại là một câu: “Cố ý mang cho ta?”
Cảnh Nặc gật đầu điên cuồng.
Thượng tướng Cố thế mà thật sự nhận lấy, cũng không nhắc lại chuyện phi hành khí trục trặc nữa.
Về đến nhà, Cảnh Nặc cảm thấy ở bên cạnh Cố Thừa Nghiên thêm một giây liền thêm một phần khả năng bị lôi chuyện cũ, cậu tìm cớ đi trước vào nhà xem bữa tối ăn gì.
Cảnh Nặc ba bước cũng làm hai bước chạy vào nhà, Cố Thừa Nghiên chậm rãi đi ở phía sau, nhìn bóng dáng cậu nhảy nhót, thẳng đến khi Cảnh Nặc đi xa, mới quay đầu đối Vệ Hải Vệ Lộ hạ lệnh, giọng điệu thong thả nhưng giấu giếm sát khí.
“Các hành tinh khác ta mặc kệ, nhưng bất kỳ góc nào trên Đế Tinh đều không được phép xuất hiện lại loại quang não hại người này, thanh trừ toàn diện cho ta.”
“Rõ!”
Vệ Lộ khó hiểu hỏi: “Thượng tướng, vì sao không trực tiếp nói cho Cảnh Nặc thứ này nguy hiểm đến mức nào?”
Cố Thừa Nghiên quay đầu lại với ánh mắt kinh ngạc, như nghe được chuyện vô nghĩa:
“Hắn lá gan nhỏ như vậy, đừng làm hắn sợ.”
Sau đó xách theo túi bánh mì đất đen kia lập tức vào nhà.
“...??”
Khóe miệng Vệ Lộ co giật, đứng nghiêm nói: “Đã rõ.”
Tối hôm đó chỉ có Cảnh Nặc cùng Cố Thừa Nghiên cùng nhau dùng cơm. Vệ Lộ Vệ Hải bận xong liền về quân bộ. Bữa tối người hầu dọn thức ăn, món chính của Cảnh Nặc là cơm, bên tay trái Cố Thừa Nghiên lại bày túi bánh mì đất đen kia.
Thế là Cảnh Nặc liền trơ mắt nhìn Cố Thừa Nghiên mặt không biểu cảm ăn xong một khối bánh mì đất đen, tiếp theo lại cầm lấy khối thứ hai.
“Ngài, ngài thật ăn ạ?”
Cố Thừa Nghiên nhíu mày nhìn cậu, có chút không hiểu được: “Vậy ta giả ăn?”
Cảnh Nặc cười gượng: “Tôi không phải ý đó...”
Cố Thừa Nghiên buông khối bánh mì đất đen thứ hai mới vừa cầm lên, “Không phải ngươi cố ý mang đến đặc sản quê hương cho ta sao? Sao, lại tiếc cho ta?”
“Không có không có không có.” Cảnh Nặc lắc đầu như trống bỏi, sợ Cố Thừa Nghiên giây tiếp theo lại nhường cho cậu ăn.
Sau đó cậu liền nhìn Cố Thừa Nghiên ba bốn miếng lại giải quyết xong một khối bánh mì đất đen.
Trời ơi, ngài không có vị giác sao?
Cảnh Nặc có chút ngượng ngùng, cậu chỉ là trong lúc khẩn cấp tùy tay lấy tới để chặn miệng Cố Thừa Nghiên, không ngờ đối phương lại ăn thật.
“Ngài không cảm thấy khó ăn sao?” Cảnh Nặc lo sợ hỏi: “Nếu cảm thấy khó ăn, thì đừng miễn cưỡng, tôi, quê hương chúng tôi còn có thứ khác ngon, lần sau mang cho ngài...”
Cố Thừa Nghiên cười khẽ, nhưng không nói chuyện.
Trình độ này tính là gì? Bọn họ trước đây thường xuyên thân ở hoàn cảnh cực đoan, chỉ cần là thức ăn thì không có chuyện khó nuốt. Có khi không phải đồ ăn, vì sinh tồn cũng cần phải nuốt vào.
Bất quá bây giờ tốt hơn nhiều.
“Ta nhớ rõ quê hương ngươi là hành tinh Hermann, bánh mì đất đen là đặc sản từ chỗ các ngươi?” Cố Thừa Nghiên thuận miệng nói chuyện phiếm. Hắn dường như lần đầu tiên đối với những chuyện khác của Cảnh Nặc sinh ra hứng thú.
“Chắc là... đúng vậy.” Lời Cảnh Nặc mơ hồ, chột dạ mà gắp cơm, ý đồ lướt qua chủ đề này.
Nhưng Cố Thừa Nghiên càng không buông tha cậu, càng truy vấn: “Vậy trước đây ngươi có phải thường xuyên dựa vào cái này để no bụng?”
Cố Thừa Nghiên đương nhiên cho rằng, loại thức ăn này đối với Alpha như hắn không là gì, nhưng lại không nên là thức ăn trưởng thành của Cảnh Nặc.
Cho nên mới gầy yếu như vậy sao?
Một lời nói dối ra đời cần ngàn vạn lời nói dối để bao biện.
“Vâng...” Trán Cảnh Nặc đổ mồ hôi, ánh mắt tự do, chột dạ nhưng kiên định trả lời: “Vâng!”
Cố Thừa Nghiên trầm mặc một lát, trong lòng có loại cảm giác khó tả, nhưng hắn rất nhanh dùng một câu nói đùa che giấu đi, khẽ lắc đầu cảm khái: “Chúng ta đi đánh trận đều không mấy khi ăn thứ này.”
Kể từ khi hắn mỗi ngày trở về cùng Cảnh Nặc ăn cơm, Cố Thừa Nghiên liền phát hiện một chuyện: Cảnh Nặc là người có thể chịu khổ, nhưng cũng rất dễ dàng thích nghi với ngày sung sướng.
Không có sự lựa chọn, củ cải trắng cũng có thể gặm sống; có sự lựa chọn, cậu lại rất kén chọn.
Cố Thừa Nghiên phát hiện rất nhiều lần, trên bàn cơm bày đầy các món ăn, rất nhiều món Cảnh Nặc đều không rõ là làm từ nguyên liệu gì, đương nhiên cũng không phân biệt được đắt rẻ sang hèn, nhưng món cậu ăn nhiều nhất, hợp khẩu vị nhất, thường lại là những món sang quý khó tìm.
Miệng cũng rất ngậm.
Cố Thừa Nghiên dịch một đĩa tôm biển sâu Grana xào dầu tới trước mặt Cảnh Nặc: “Mấy ngày trước thấy ngươi ăn tôm này ăn nhiều nhất, hôm nay chuyên môn bảo phòng bếp làm lại một đĩa lớn, ăn nhiều một chút.”
Cảnh Nặc thụ sủng nhược kinh!
Sao thế này?
Ăn Tết à?
Hay là mình sắp bị tống ra chuồng gà rồi?
Bình thường khi ăn cơm Cố Thừa Nghiên không mấy khi nói chuyện, hôm nay lời nói lại rất nhiều, vẫn luôn câu được câu không nói chuyện phiếm với Cảnh Nặc.
Là một tướng lĩnh ưu tú, trình độ thẩm vấn của Cố Thừa Nghiên khá lợi hại. Cho dù không dùng cực hình, rất nhiều phạm nhân hoặc tù binh rơi vào tay hắn cũng không cần bao lâu là có thể nhổ ra toàn bộ thông tin cần thiết.
Cho nên, khi hắn dùng chút kỹ thuật giao tiếp, tâm bình khí hòa nói chuyện phiếm với Cảnh Nặc, rất nhanh liền hỏi rõ ràng mọi chuyện trước sau của Cảnh Nặc ở câu lạc bộ.
Cảnh Nặc đối với điều này không hề phát hiện, thỉnh thoảng trong đầu chợt lóe lên một chút không ổn, giây tiếp theo đã bị chuyện Cố Thừa Nghiên lại lại lại tự mình gắp thức ăn cho cậu làm cho kinh hãi, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ chuyện khác.
Nhưng điều thông minh duy nhất của cậu là, dưới tình huống như vậy, vẫn ba câu không quên vỗ mông ngựa của ông chủ kiêm cha mẹ cơm áo hiện tại – Cố Thừa Nghiên.
Nào là nhờ có hắn cậu mới sống sót, nhờ có hắn cậu mới bình an thoát khỏi câu lạc bộ, nhờ có hắn cậu mới có được một công việc tốt lương cao (nhưng mông đau)... Tuy rằng hiện tại còn chưa nhận được tiền lương.
Cảnh Nặc nột nột nghĩ: Không biết chỗ Thượng tướng Cố này có giống những nơi làm việc lâu dài khác không, giữ một tháng lương, mỗi lần đều phải chờ tháng sau mới phát lương tháng này.
Như vậy mệt quá, không bằng đi làm thêm.
Bất quá Cảnh Nặc tin tưởng vững chắc, vỗ mông ngựa kêu vang, lương sẽ phát sớm.
Nịnh bợ ông chủ thối tha nên trở thành ký ức cơ bắp của trâu ngựa.
Cố Thừa Nghiên ngay cả bánh mì đất đen cũng có thể ăn vào, còn có cái mông ngựa nào mà không vỗ vang trên người hắn đâu?
Một bữa cơm kết thúc, Cố Thừa Nghiên ghi nhớ hai cái tên: một là Nguyễn Như Đường tìm Cảnh Nặc thi hộ, một là Nam tước Percy suýt chút nữa trở thành “kết thúc sinh mệnh” của Cảnh Nặc.
“Cho nên ngươi vẫn luôn cân nhắc làm sao để chạy trốn? Ban đầu ngươi tính thế nào?”
“Chỉ là... làm một cái máy dò tìm,” Cảnh Nặc nhịn không được khoe khoang: “Lợi hại lắm, vừa có thể tránh né điều tra của máy bay tuần tra, lại có thể dò ra bản vẽ mặt phẳng của tất cả kiến trúc và điểm theo dõi.”
“Lợi hại như vậy?” Cố Thừa Nghiên phụ họa khen: “Vậy cái máy dò tìm này nhất định rất lớn đi, ngươi giấu ở đâu?”
“Không có.” Cảnh Nặc hoàn toàn không nhận thấy được vấn đề gì: “Rất nhỏ, chỉ bằng lòng bàn tay, cứ như...”
Cố Thừa Nghiên hỏi: “Cứ như cái gì?”
Cảnh Nặc mắc kẹt.
Cố Thừa Nghiên nói thay cậu: “Cứ như cái hộp xì gà không sai biệt lắm đúng không?”
“A... Ừm... Cái kia...” Cảnh Nặc ho khan hai tiếng, tắt tiếng, nhìn xung quanh ý đồ hạ thấp sự tồn tại của mình.
Ít lâu sau, cậu lén lút quay đầu nhìn trộm Cố Thừa Nghiên, người sau vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu.
“Sợ gì? Ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
Cảnh Nặc rối rắm rất lâu, nhịn đau nói: “Cái hộp xì gà kia của ngài bao nhiêu tiền? Nếu không... Nếu không thì... thì trừ vào tiền lương của tôi đi.”
“Ồ, cái đó không đáng tiền,” Cố Thừa Nghiên nói nhẹ bỗng.
Cảnh Nặc vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe hắn nói:
“Đó là phiên bản sưu tầm giới hạn toàn Ngân Hà của tập đoàn Ayers, giá trị 3 triệu Ngân Hà tệ. Ta nhớ rõ bên trong còn có mấy điếu xì gà đi, đó cũng là phiên bản giới hạn năm nay, một điếu liền phải 30 vạn đấy.” Ngữ khí Cố Thừa Nghiên quá đỗi bình thường, cứ như đang nói một đồng Luke bánh mì đất đen ném thì ném, những con số thiên văn kia trong mắt hắn căn bản không đáng nhắc tới.
“Ngài... ngài cũng rất chạy theo thời thượng ha.” Cảnh Nặc lộ ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, cả người run rẩy như cây sậy, hàm răng cũng va vào nhau. Không phải sợ hãi cũng không phải tức giận, cậu chỉ là chấn động với sinh hoạt của kẻ có tiền – thật nhàm chán!
Hút một điếu thuốc cũng phải làm ra vẻ, làm một điếu to hơn liền gọi là xì gà, giá trị tăng lên gấp mấy lần. Cái này còn sợ không đủ hố tiền, còn phải làm cái gì phiên bản sưu tầm giới hạn. Xì gà giới hạn, hộp cư nhiên cũng là phiên bản giới hạn.
Ngài hút cái xì gà nát gì 30 vạn một điếu? Ngài sao không hút tôi đi? Tôi cũng là bảo bối độc nhất vô nhị trong trời đất này, ngài cũng coi tôi là phiên bản sưu tầm giới hạn đi, được không? Được không a??
Lúc đó hắn cứu mình sẽ không phải là vì tức quá vì mình phá hủy hộp xì gà của hắn đi?
Mình biết ngay không có dễ dàng kiếm tiền như vậy, bước tiếp theo có phải muốn biến cái này thành nợ nần đè lên đầu mình không?
Nói là mười vạn Ngân Hà tệ, tùy tiện chọn mình vài lỗi trừ đi trừ đi, cuối cùng tiền lương tới tay có lẽ phải tính bằng Luke.
Không đúng, cái hộp xì gà phiên bản giới hạn nát này... Hắn sẽ không muốn mình bồi thường theo giá gốc đi?! Nói không chừng còn muốn mình mang ơn đội nghĩa vì hắn không dùng giá thị trường làm khó mình?
Dựa, vậy chẳng phải mình bán không công cho hắn rồi!
Nghĩ vậy, sắc mặt Cảnh Nặc nháy mắt trở nên rất khó coi, có loại cảm giác nhụt chí, cúi đầu dùng đũa khuấy hạt cơm trong chén, gian nan mở miệng: “Ngài... nói đi, cần tôi bồi thường bao nhiêu?”
“Không cần, làm lại một cái ra cho ta xem. Cần vật liệu gì, ta cho người chuẩn bị cho ngươi.”
“Cứ như vậy?” Cảnh Nặc không dám tin: “Đừng bắt tôi bồi? Sẽ không trừ lương của tôi?”
“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Cố Thừa Nghiên luôn không hiểu rõ trong đầu cậu chứa gì. “Đương nhiên cứ như vậy, có đáng bao nhiêu tiền đâu.”
Có, không, đáng, bao, nhiêu, tiền...
Tôi với đám kẻ có tiền các người liều mạng!
Cố Thừa Nghiên hứa hẹn: “Chỉ cần ngươi làm ra một cái nữa, điểm tổn thất này sẽ xóa bỏ toàn bộ.”
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung:
“Ngày sau ta cũng tuyệt đối sẽ không lấy bất kỳ cớ gì để cắt xén tiền lương đã hứa cho ngươi.”
“Như vậy yên tâm chưa?”
Cảnh Nặc an tâm, tâm trạng chợt thả lỏng, nói chuyện nhẹ bẫng, âm cuối đều hướng lên: “Vậy rất đơn giản nha, vật liệu đủ, nhiều nhất hai giờ là có thể làm xong.”
“Có thể nhanh như vậy?” Trong mắt Cố Thừa Nghiên hiện lên một tia kinh ngạc.
“Bởi vì đã làm một lần rồi nha,” Cảnh Nặc đương nhiên nói: “Chỉ phục khắc một lần thôi, lại không cần làm điều chỉnh khác.”
Trình độ máy dò tìm như vậy, cho dù là phục khắc, hoàn thành trong vòng hai giờ cũng là không bình thường. Cố Thừa Nghiên lộ vẻ thưởng thức, tên gia hỏa này quả nhiên năng lực phi phàm, rất thông minh.
Hắn gật đầu, nói cho Cảnh Nặc ngày mai sẽ có người đem đồ vật cậu yêu cầu đưa tới.
Cố Thừa Nghiên chợt nhớ tới ngày đó sau khi đến câu lạc bộ Cuồng Sa, có một đoạn thời gian tín hiệu trở nên tệ, sự chặn lại tưởng như đơn giản lại làm Vệ Không — người am hiểu nhất về mảng này — phải mất mười phút mới giải trừ.
Nếu là ở chiến trường Hệ Ngân Hà, mười phút này đủ để khiến toàn quân bị diệt.
Hắn như vô tình hỏi: “Cái máy dò tìm này cũng có chức năng che chắn tín hiệu sao?”
Cảnh Nặc cũng không giấu giếm, rất trực tiếp nói: “Đương nhiên, chức năng hàng đầu của nó chính là che chắn tín hiệu, bằng không căn bản không thể thuận lợi hoàn thành mệnh lệnh khác trong tình trạng không bị phát hiện.”
Quả nhiên, lúc đó phi thuyền bị che chắn tín hiệu chính là vì Cảnh Nặc sử dụng máy dò tìm này.
Cố Thừa Nghiên nhìn Cảnh Nặc như suy tư gì, thiên phú của người này trên lĩnh vực điện tử máy móc e rằng không hề tầm thường. Đáng tiếc duy nhất là không trải qua học tập hệ thống, rất nhiều kiến thức cơ sở đối với người khác thì Cảnh Nặc lại cần phải trải qua suy luận phức tạp tự thân mới mò ra.
Tuy rằng cậu nói là nhặt được một ít sách giáo khoa bị vứt bỏ ở trạm rác, nhưng Cố Thừa Nghiên – người xuất thân tầng dưới chót – đối với chuyện này quá hiểu rõ.
Xã hội thượng tầng không chỉ độc quyền tiền tài và vật tư, đối với kiến thức cũng sớm đã tăng cường độc quyền. Kiến thức hữu dụng nhất không viết trong sách giáo khoa, mà thông qua giáo viên trực tiếp dạy.
Giáo viên của các giai cấp khác nhau có thể tiếp xúc và truyền thụ kiến thức cũng là có hạn. Một bộ phận nhỏ con cái giai cấp trung sản còn có chút khả năng vươn lên, còn bình dân tầng dưới chót thì hoàn toàn vô vọng bước lên tầng trên, bởi vì xuất thân của họ căn bản không nằm trong phạm vi tuyển sinh của các trường danh tiếng.
Giai cấp Đế quốc đã tương đối cố định.
Như thế, lại càng làm nổi bật sự thông tuệ của Cảnh Nặc, tương đương với việc cậu một mình tự mò từ 0 thành 10000.
Thật sự là nhân tài đáng bồi dưỡng.
Không đi học thật đáng tiếc.
Ăn cơm xong, Cố Thừa Nghiên nói với Cảnh Nặc rằng hắn còn có chút việc cần xử lý, bảo Cảnh Nặc lát nữa tự mình lên lầu ngủ trước.
Cảnh Nặc rốt cuộc kết thúc bữa tối dài dòng này, thật sự có chút mệt mỏi. Bữa cơm này ăn đến khô cả miệng lưỡi, vừa ăn xong liền tiêu hóa hết một nửa, lòng bàn chân thoa dầu, vội vã chuồn đi, trong lòng còn không ngừng cầu nguyện Cố Thừa Nghiên tốt nhất bận rộn muộn một chút, miễn cho còn có tinh lực lăn lộn cậu.
Người này thật sự quá khó hầu hạ.
Bất quá cũng may, cậu sắp có nhà tiếp theo. Không biết Hi Lạc sẽ trả cho cậu bao nhiêu tiền lương, có nhiều hơn mười vạn Ngân Hà tệ không?
Lên lầu, Cảnh Nặc nhớ tới việc trao đổi cách thức liên hệ với Hi Lạc, mở quang não của mình xem có tin tức của đối phương không. Cũng không biết Hi Lạc có thuận lợi chạy thoát không, có tìm hiểu được thông tin cần thiết không.
Kết quả mở quang não ra, phát hiện trong danh bạ liên hệ chỉ có duy nhất Cố Thừa Nghiên một người.
Sao thế này?
Này, không nên a? Cảnh Nặc tắt máy khởi động lại vài lần, lại lăn qua lộn lại đập đập quang não, trên đó trước sau không xuất hiện cách thức liên hệ của Hi Lạc.
Không thêm được? Hay là bị tự động quét sạch?
Đùa cái gì vậy!
Cái quang não nát gì thế này!
Cảnh Nặc tức điên, cậu đương nhiên không biết người liên hệ mới còn cần thông qua xét duyệt từ phía Cố Thừa Nghiên. Cái quang não này giờ phút này trong mắt cậu không khác gì một cục sắt vụn đồng nát, cư nhiên còn có thể xảy ra tình huống thêm người liên hệ thất bại.
Vạn nhất không nhận được thông tin của Hi Lạc thì phải làm sao, liên hệ duy nhất của cậu với Hi Lạc chẳng phải cứ như vậy bị cắt đứt?
Đáng chết quang não rác rưởi, hại nhân duyên của ta!
Cảnh Nặc căm giận không thôi ném cục sắt vô dụng này xuống đất, rúc vào trong chăn đi ngủ.
Chờ mong cùng Hi Lạc gặp nhau trong mộng.
Bên kia, Cố Thừa Nghiên một mình đi vào thư phòng, bảo Fran điều lấy ra toàn bộ hành trình ghi hình Cảnh Nặc hôm nay ở bên ngoài.