Chương 31
Bên kia, Thượng tướng Cố Thừa Nghiên hôm nay tuy rằng sớm bị gọi vào quân bộ, nhưng cũng không tính là quá bận rộn. Sau khi xử lý xong công việc khẩn cấp, hắn sắp xếp đơn giản cho giai đoạn công tác tiếp theo, nghe báo cáo về thành quả huấn luyện dã ngoại của cấp dưới, một buổi sáng vẫn khá nhàn nhã.
Buổi trưa không cần về nhà ăn cơm cùng tiểu gia hỏa nào đó, Cố Thừa Nghiên liền đến Hoàng cung dùng bữa cơm đạm bạc cùng Bệ hạ Moore.
Trong bữa ăn, hắn nghe đối phương kể về một loại hình thức lừa đảo kiểu mới gần đây nổi lên ở khắp nơi: chuyên lừa những gia đình nghèo có con cái đang cầu học.
Bọn chúng vô cùng vô sỉ, lừa gạt những đứa trẻ chưa từng dùng quang não mang lên một loại gọi là mũ giáp quang não, nói rằng nó có thể liên kết với tinh thần thể, truyền kiến thức vào đại não, để bọn nhỏ không cần lo lắng về thi cử. Kết quả là, không ít người dùng xong đều trở nên ngu ngơ.
Cố Thừa Nghiên nghe chuyện một cách câu được câu không như nghe chuyện phiếm, còn nói đùa rằng may mà trong nhà mình không có học sinh.
“Ngươi đúng là tên gia hỏa không có lòng đồng cảm,” Bệ hạ Moore khinh thường hắn.
Thượng tướng Cố chỉ là tâm tư có chút không đặt trên chuyện này. Hắn đã phái Fran đi theo Cảnh Nặc, danh nghĩa là bảo hộ, thực tế là giám thị.
Theo lý mà nói, hắn không nên bỏ lỡ nhất cử nhất động của Cảnh Nặc – kẻ hiếm hoi ra khỏi cửa. Nhưng cho đến giờ, hắn vẫn chưa liên kết với Fran để xem hướng đi của Cảnh Nặc.
Vì sao ư? Dường như không có gì phải lo lắng.
Cố Thừa Nghiên tự nhủ, đây là cơ hội tốt để cho tiểu gia hỏa này chứng minh trong sạch, sự nghi ngờ của hắn đã giảm hơn một nửa rồi, không phải sao?
Nhưng giả sử thật sự từ theo dõi phát hiện ra dấu vết gì thì sao?
Hắn tự hỏi lương tâm, sâu thẳm trong nội tâm có một loại ý niệm bí ẩn, không hy vọng mình nhận thấy bất kỳ manh mối nào không?
Nếu không đi xem, dĩ nhiên sẽ không phát hiện vấn đề.
Loại suy nghĩ chôn giấu dưới đáy lòng này, ai lại nói rõ được đây.
Buổi chiều không có việc gì, hiếm có được sự thanh tĩnh, Cố Thừa Nghiên ngồi trong văn phòng xem một phần tin vắn. Kết quả không bao lâu, sự thanh tĩnh này đã bị phá vỡ, Moore gọi điện thoại tới khóc lóc thảm thiết nói vợ bị người khác cuỗm đi mất rồi.
Cố Thừa Nghiên: “...”
Ngươi nói với ta thì có ích lợi gì?
“Ta biết ngay thằng nhóc đó trở về không có ý tốt, nhưng nó dám bắt cóc Hi Lạc! Đáng chết! Hắn nhất định đã đánh ngất Lạc Lạc rồi mang đi, tiện nhân! Dám làm tổn thương Lạc Lạc, chờ ta bắt được hắn, ta nhất định băm thây vạn đoạn...”
Cố Thừa Nghiên tiếp nhận thông tin tình báo Vệ Hải đưa tới, nói một cách hoàn toàn không nể nang: “Xem video giám sát thì có vẻ Hoàng hậu điện hạ tự mình chủ động đi ra.”
“Tên tiện nhân kia nhất định đã dùng tinh thần khống chế với Lạc Lạc!!!” Moore gào rú suýt chút nữa làm màng nhĩ Cố Thừa Nghiên bị thủng.
Cố Thừa Nghiên xoa bóp giữa mày, lẩm bẩm nói: “Nhận rõ hiện thực đi ngài, căn bản không tồn tại cái gì là vợ ngài bị cuỗm đi, đây rõ ràng là vợ ngài cùng người ta chạy theo...”
“Ta đã cho Cấm vệ quân đuổi theo!”
Bệ hạ Moore đội trên đầu chiếc nón xanh căn bản không nghe thấy bất kỳ lời nào, “Thượng tướng Cố, phái người của ngươi cũng đi.”
Cố Thừa Nghiên vừa định từ chối, thầm nghĩ ngươi làm như vậy trống dong cờ mở mà dùng quân đội tìm kiếm Hoàng hậu là muốn thiên hạ đại loạn sao. Kết quả, trên màn hình xuất hiện một tin tức, là thông báo từ chiếc quang não hắn buộc với Cảnh Nặc.
Click mở ra xem, là một lời xin thêm liên hệ.
Cố Thừa Nghiên cau mày nhìn dãy số quen thuộc, sau khi xác nhận, phát hiện đó thật sự là số điện thoại của Hi Lạc điện hạ mà bọn họ đang thảo luận.
Hi Lạc điện hạ làm sao lại thêm cách thức liên hệ của Cảnh Nặc?
Chưa kịp suy nghĩ, Fran gọi đến bằng một chuỗi cuộc gọi đòi mạng, sau khi kết nối Cố Thừa Nghiên rốt cuộc thấy được tình trạng bên kia.
Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng oanh tạc điên cuồng của Hoàng đế Bệ hạ, Cố Thừa Nghiên ngắt lời Moore nói: “Đừng có gào nữa, ta biết vợ ngài đang ở đâu.”
“Cái... Cái gì?” Moore nghi ngờ mình nghe lầm, “Ngươi làm sao lại biết vợ ta ở đâu?”
“Bởi vì ta... Bởi vì Fran đang giám sát Cảnh Nặc, hắn hiện tại đang ở cùng Hi Lạc điện hạ.”
“Hai người bọn họ vì sao lại ở bên nhau?”
Cố Thừa Nghiên đã không muốn trả lời, hắn đứng dậy ra ám hiệu cho Vệ Hải, Vệ Hải lập tức đi xuống chuẩn bị xuất phát, “Nếu đám phế vật thủ hạ của ngài tiếp tục lượn lờ ở Đại lộ Hòa bình Thứ ba thì vợ ngài liền thật sự muốn cùng gian phu dời đi trận địa.”
Cấm vệ quân của Hoàng đế đã nhận được chỉ thị, nói Hoàng hậu vẫn còn ở Đại lộ Hòa bình Thứ ba, nhưng bọn họ không ngờ Cảnh Nặc có thể điều khiển phi hành khí từ xa, chế tạo ra hai cái bóng người 3D mê hoặc bọn họ. Cấm vệ quân tin tưởng tuyệt đối vào thông tin đã nhận được, trực tiếp đuổi theo về phía bóng người trong làn khói.
Cố Thừa Nghiên thông qua Fran thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh ngạc.
Hắn không ngờ Cảnh Nặc còn có bản lĩnh này. Trước đây quả thật có nghe nói Cảnh Nặc sau khi tới nhà hắn đã giúp người làm sửa xong một chiếc máy bay vận tải, nhưng hắn không để trong lòng.
Giờ phút này nhìn thấy cảnh này, Cố Thừa Nghiên không khỏi nhớ tới ngày đó ở biển lửa nhặt được hộp xì gà mình “đánh rơi”, trên đó lờ mờ có dấu vết từng được lắp đặt gì đó rồi lại bị tháo dỡ.
Xem ra có một số việc, chờ hắn trở về, còn phải hỏi han tỉ mỉ một phen.
Tiểu Beta này có lẽ thần bí hơn trong tưởng tượng, hoặc nói, càng làm cho hắn kinh ngạc.
Cố Thừa Nghiên báo lại với Bệ hạ rằng đám phế vật thủ hạ của ông ta đã đuổi sai hướng, Hi Lạc điện hạ đã chạy tới hạ thành nội. Moore lại vô cùng lo lắng hạ lệnh, bản thân cũng dẫn người hỏa tốc chạy tới đó.
Trong nháy mắt, Cảnh Nặc cùng Hi Lạc đã chia tay ở hạ thành nội. Moore dẫn người chạy tới hạ thành nội lại mừng hụt, quay đầu hỏi Cố Thừa Nghiên người của hắn đâu.
Cố Thừa Nghiên nói không biết.
“Không biết?” Moore kêu to, “Ngươi không phải cho Fran đi theo đó sao?”
“Fran là đi theo tiểu Beta nhà ta, hiện tại hai người bọn họ tách ra rồi,” Cố Thừa Nghiên giải thích một cách hết sức thản nhiên.
Moore nghe xong quả thực tức giận đến muốn dậm chân tại chỗ, “Không phải, vậy ngươi liền không cho Fran chú ý một chút hướng đi của Hi Lạc sao? Cứ để mặc bọn họ chạy ư???”
“Nói một chút đạo lý đi, Bệ hạ, ngươi không cảm thấy hướng đi của tiểu Beta đáng ngờ kia càng quan trọng hơn sao?”
Nếu Moore có thể nhìn thấy biểu cảm của Cố Thừa Nghiên, nhất định phải mắng hắn là đồ mặt dày vô sỉ.
Thượng tướng Cố: “Hôm nay ta cố ý thả hắn ra ngoài, chính là để xem hắn có tiếp xúc với người nào không, có thể tiếp tục tìm ra manh mối của kẻ chủ mưu sau màn không. Nếu vì truy tung Hoàng hậu điện hạ mà để hắn giao tiếp với người nào đó, đó chính là sự đả kích chí mạng đối với Đế quốc.”
Hắn còn chu đáo xin chỉ thị: “Có cần lát nữa ta chỉnh lý lại một phần ghi hình sao chép qua cho ngài không?”
“Cút! Ai muốn xem hình ảnh của tiểu Beta kia, ngươi tự giữ mà làm đi!”
“Không không không,” Thượng tướng Cố chối từ nói: “Hiển nhiên người sắp phòng không gối chiếc là ngài, Bệ hạ. Ý ta là, có cần ta cắt nối biên tập riêng một phần hình ảnh của Hi Lạc điện hạ chia cho ngài không? Thuận tiện cho ngài an ủi trong đêm khuya thanh tĩnh, tiện thể làm chút... vận động cá nhân.”
Hắn cố gắng tìm từ ngữ văn nhã, thậm chí còn tỏ vẻ: “Yên tâm, ta sẽ làm một chút xử lý xóa bỏ hình ảnh của tên gian phu kia, miễn cho ngài mất hứng. Nửa đêm một mình ở Hoàng cung mà khóc lóc thảm thiết thì không hay lắm.”
Âm cuối vui sướng khi người gặp họa hầu như không hề che giấu.
Bệ hạ Hoàng đế tức điên lên, nửa ngày chỉ có thể nghẹn ra một câu: “... Cút đi, không có gian phu! Đó tính cái khỉ gì là gian phu!”
Ít lâu sau, Cố Thừa Nghiên dường như nhìn thấy gì, hai mắt nheo lại, thần sắc nghiêm túc, vội vàng cúp thông tin với Moore, ra lệnh Vệ Hải tăng tốc tối đa đi tới.
Hắn nhìn thấy gì?
Tiểu Cảnh Nặc đáng ngờ dường như thật sự đã tiếp xúc với người nào đó.
Cảnh Nặc sau khi chia tay Hi Lạc ở hạ thành nội, nghĩ rằng đã lỡ tới rồi thì không thể tay trắng rời đi, ít nhất cũng phải hỏi thăm vị trí dinh thự của Thượng tướng Cố, tiện thể tìm người quen, xem có thể xin đi nhờ xe về thành không.
Nhưng hắn suýt nữa quên mất, xưa đâu bằng nay, ngày xưa hắn nhìn vào là một tên nghèo kiết hủ lậu, là một hạ đẳng người vừa bước vào là có thể hòa nhập. Hiện tại mặc bộ áo sơ mi quần tây này, quả thực chính là một túi tiền hình người. Phản ứng đầu tiên của những người nhìn thấy hắn đều là cân nhắc làm sao để vớt chút tiền từ trên người hắn.
Cảnh Nặc đi được nửa con phố dưới những ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, quyết định từ bỏ việc tìm hiểu tin tức ở đây.
Sớm biết vậy vừa rồi hỏi một chút Hi Lạc, hắn nhìn là biết thiếu gia nhà giàu, nói không chừng hắn biết đâu.
Ngay lúc Cảnh Nặc chuẩn bị rời đi, một đám người tiến tới bắt chuyện với hắn.
“Này, bạn hiền, chúng tôi có thứ tốt này, có muốn tìm hiểu một chút không?”
“Không được, cảm ơn, tôi không cần.”
Cảnh Nặc rất cảnh giác, đám người này nhìn qua liền biết bất hảo.
Fran không lộ diện, nhưng vẫn chú ý nhất cử nhất động của Cảnh Nặc, phát trực tiếp cho Cố Thừa Nghiên.
“Chúng tôi còn chưa nói gì mà, làm sao ngươi biết không cần chứ?”
Những người này trên mặt cười ân cần nịnh nọt, trên thực tế từ mọi hướng bao vây Cảnh Nặc, căn bản không cho hắn dễ dàng rời đi.
Thấy cảnh này Cố Thừa Nghiên “Sách” một tiếng, có chút hối hận vì đã để Cảnh Nặc mặc bộ quần áo này quay về.
“Nhanh lên nữa đi,” Hắn hạ lệnh.
Cảnh Nặc thầm nghĩ: Thật coi ta là tên ngốc con cái gì cũng không hiểu sao, ta cũng từng ở đây trải qua tiếp thị rồi.
Cưỡng mua cưỡng bán thì kiếm được tiền.
Bởi vì ta không có tiền.
Hắn bất động thanh sắc hỏi: “Các ngươi có thứ tốt gì?”
Mấy người liếc nhau, cảm thấy Cảnh Nặc đã cắn câu. Người đàn ông có ria mép cầm đầu liền bắt đầu thổi phồng rằng hàng của bọn họ tuyệt vời như thế nào, hot đến mức nào ở thượng thành nội, đặc biệt là những tiểu thiếu gia trẻ tuổi như Cảnh Nặc đều thích dùng.
Cảnh Nặc đầu óc xoay chuyển, vẻ mặt hiểu rõ: “Viagra? Thuốc kéo dài thời gian? Thuốc tăng kích cỡ?”
Đám người kia: “...”
Ria mép cười gượng hai tiếng, trêu ghẹo: “Không ngờ tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ lại rất... trưởng thành sớm.”
Cảnh Nặc suy nghĩ đây là mắng ta tuổi còn nhỏ đã bị liệt dương hay là khen ta trông còn nhỏ nhưng chưa thành niên đây?
“Ta thành niên rồi,” Cảnh Nặc biện minh cho mình.
Không ngờ ánh mắt đám người này nhìn hắn nháy mắt tràn ngập thương xót.
Cảnh Nặc: “...?” Không đúng.
Cố Thừa Nghiên vẫn còn đang trên đường, thần sắc từ một chút căng thẳng biến thành im lặng, lông mày cũng giãn ra không ít, sự lo lắng giảm hơn một nửa, bởi vì hắn nhìn thấy Cảnh Nặc sau khi trò chuyện vài câu với đám người này đã thành công lái chủ đề đi lạc.
Đi lạc không chỉ một giờ rưỡi, Cảnh Nặc không chỉ bắt đầu hỏi thăm tình hình thu nhập của bọn họ, thậm chí bắt đầu phân tích ưu nhược điểm của mô hình tiêu thụ của họ.
Khi đối phương thăm dò hỏi có muốn gia nhập không, Cảnh Nặc cư nhiên ngược lại lừa gạt đối phương đưa cho hắn một khoản tiền, hắn sẽ giúp bọn họ điều chỉnh mô hình kinh doanh, bao dạy bao hiểu, lợi nhuận tăng gấp đôi.
Cố Thừa Nghiên: “...”
Hắn biết Cảnh Nặc khi không có mặt hắn về cơ bản sẽ không để mình bị thiệt, cái đầu nhỏ thật sự rất linh hoạt, còn biết đánh người nữa. Nhưng vẻ mặt thần thái sáng láng giảo hoạt này, làm Cố Thừa Nghiên không nhịn được nhớ tới hôm đó Cảnh Nặc vì muốn trở thành quản gia của Cố trạch tiền nhiệm đã nói một tràng đĩnh đạc.
Lúc ấy Cảnh Nặc cũng như vậy, nghiêm trang, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, một câu “Nhà ta chỗ này cần phải cải tiến, như vậy chúng ta ở mới càng thoải mái.” “Nhà ta chỗ kia không thể giữ nguyên trạng, bằng không sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, cần thiết phải sửa ngay bây giờ. Còn về việc sửa như thế nào, cứ giao cho ta, bảo đảm làm ngài sáng mắt.”
Nói ra vô cùng hợp ý, không biết vì sao, hành vi kiểu đem mình làm người một nhà của Cảnh Nặc lại vô cớ hợp với tâm ý Cố Thừa Nghiên, lời nói quả thực chạm đến tận đáy lòng hắn.
Nhưng nếu so sánh với cảnh tượng hiện tại, thì sẽ phát hiện đây là một loại... phương thức làm quen nhanh chóng và hữu dụng.
Cố Thừa Nghiên nheo mắt lại, miệng lưỡi nhanh nhẹn, quả nhiên rất biết lừa gạt.
Tuy nhiên điều này cũng làm hắn dần dần yên tâm, xem ra đám người này rất khó bẫy được Cảnh Nặc, không bị Cảnh Nặc lừa ngược lại một khoản đã là may mắn. Cố Thừa Nghiên lặng lẽ chống thái dương, xem hắn biểu diễn.
Đến lúc sắp tới đích, đám người đối diện không biết làm sao đột nhiên lấy lại tinh thần, rốt cuộc ý thức được bị lái đi lạc đề, vì thế lại vặn trở lại chủ đề ban đầu.
“Nhưng mà, công hiệu của thứ này của chúng tôi không hề tầm thường đâu.”
“Có thể không tầm thường đến mức nào?”
Đối phương lấy ra một dụng cụ hình dạng mũ giáp, nói với Cảnh Nặc, đây là quang não giáo dục kiểu mới mới được nghiên cứu phát minh ở chợ đen, có thể tăng cường mạnh mẽ trí nhớ của con người.
Cảnh Nặc nhún vai, “Nhưng trí nhớ của tôi khá tốt.”
Ria mép lắc lắc ngón tay, “Cái này ngươi không hiểu rồi. Ta biết tiểu huynh đệ ngươi hồi nhỏ nhất định đã dùng loại quang não vỡ lòng kia. Loại này cùng loại đó, nhưng lại không giống nhau.”
“Cùng là truyền thụ kiến thức vào đại não, quang não vỡ lòng sở dĩ được gọi là ‘quang não vỡ lòng’, chính là vì nội dung mà nó có thể truyền qua tinh thần thể là rất có hạn và nông cạn.”
“Nhưng khoản này của chúng tôi thì khác. Bất kể là kiến thức cấp bậc khó khăn nào, chỉ cần tồn tại trong Hệ Ngân Hà, thì đều có thể dễ dàng truyền vào trong đầu,” Ria mép thổi phồng một cách vô cùng kỳ diệu.
“Nhưng mà, nếu thật sự lợi hại như vậy, chẳng phải toàn bộ Hệ Ngân Hà đều là thiên tài sao?” Cảnh Nặc vẫn không hề bị lay động.
Thần sắc Cố Thừa Nghiên hơi nghiêm lại, hắn từ cuộc đối thoại của họ đã ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, đây chẳng phải là âm mưu mà Bệ hạ Moore đã nhắc tới trong bữa ăn trưa sao?
Nhưng hắn vẫn cảm thấy Cảnh Nặc ít nhất sẽ không bị loại chiêu thức rõ ràng này lừa gạt.
“Đương nhiên không thể toàn Hệ Ngân Hà đều là thiên tài, dù sao không phải ai cũng có thể dùng được loại đồ vật này,” Ria mép xoa ngón cái và ngón trỏ vào nhau, ra ám chỉ, “Có tiêu chuẩn đấy, tiểu huynh đệ.”
Chính là đòi tiền đấy, mà còn là ý không hề rẻ .
“Người bình thường, ta đều không nói cho hắn đâu,” Ria mép nịnh nọt đánh giá Cảnh Nặc từ trên xuống dưới một phen, “Mắt ta tinh lắm, chỉ có thanh niên tài tuấn tuấn tú lịch sự như tiểu huynh đệ mới xứng đáng với thứ này ra tay.”
Cảnh Nặc nghĩ thầm, nếu ngươi là thông qua bộ quần áo này mà phán đoán, vậy mắt ngươi thật sự quá tệ rồi, ngay cả hàng vỉa hè mà ngươi cả ngày trà trộn ở hạ thành nội cũng không nhận ra.
“Cho dù là thất học chưa từng đi học, dùng qua cái này, cũng có thể có được trình độ thi đậu Học viện Hoàng gia Đế quốc. Chẳng lẽ ngươi không muốn dễ dàng thi đậu Học viện Hoàng gia sao?”
“Hả?”
Điều khiến Cố Thừa Nghiên trăm triệu không ngờ là, sau câu nói này, ánh mắt Cảnh Nặc có thể thấy rõ bằng mắt thường đã thay đổi.
Cảnh Nặc bán tín bán nghi: “Thật sự?”
Hỏng rồi.
Thằng nhóc ngốc này đã động lòng.
Câu nghi vấn này đối với bọn lừa đảo kia chính là tín hiệu cá sắp cắn câu. Chỉ cần nói thêm vài câu, đánh tan tạp niệm cùng nghi ngờ của đối phương, phi vụ này liền thành công.
Đám người kia liếc nhau, đè nén sự vui mừng trên mặt, tiếp tục “đúng bệnh hốt thuốc” cho Cảnh Nặc.
“Ngươi biết đấy, 90% học sinh Học viện Hoàng gia đều xuất thân quý tộc. Những gia đình trung lưu bình thường muốn bằng nỗ lực của mình mà thi đậu, hầu như là chuyện không thể.
Cho dù là quý tộc, đôi khi cũng phải dùng một vài thủ đoạn đấy,” Ria mép tràn ngập ám chỉ, “Tiểu huynh đệ tuổi không lớn, mấy năm nay có phải cũng phải chuẩn bị cho kỳ thi học lên không?”
Thần sắc Cảnh Nặc từ do dự chuyển thành ngứa ngáy muốn thử, “Bao nhiêu tiền?”
Ria mép khoanh hai ngón trỏ vào nhau, “Chỉ cần số này.” (Ý chỉ mười vạn)
Cố Thừa Nghiên thầm mắng một tiếng, vừa rồi đầu óc không phải còn rất linh hoạt sao? Sao đột nhiên lại để người ta dắt mũi rồi?
Hắn hỏi Vệ Hải còn bao lâu nữa thì tới.
“Thượng tướng, nhiều nhất hai phút.”
Cố Thừa Nghiên điều khiển Fran từ xa, “Bảo vệ người đó cho ta.”
Fran sẵn sàng chiến đấu, tùy thời cơ chuẩn bị hành động: “Tuân lệnh.”
Lúc Cố Thừa Nghiên đuổi tới, Cảnh Nặc đang cùng ria mép cò kè mặc cả, “Mười vạn Ngân Hà tệ? Ngươi điên rồi hả? Cướp tiền cũng không có kiểu cướp như vậy!”
“Mười vạn Ngân Hà tệ mua một phần tiền đồ vinh quang vô thượng, đây chính là một phi vụ vô cùng có lời đấy.”
Cảnh Nặc thầm nghĩ lão tử mạo hiểm ngồi tù thế thân thi cử cho quý tộc thiếu gia mới kiếm được hai vạn Ngân Hà tệ, cái quang não chó má gì của ngươi mang một cái liền mười vạn... Tưởng tiền tưởng đến điên rồi sao?
“Không được, cái này quá quý, ai mà mua chứ? Hơn nữa thành tích của tôi vốn đã rất tốt, dùng cũng chỉ là thêu hoa trên gấm, cho dù không cần cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, vẫn có thể dựa vào thực lực mà thi đậu.”
Loại người như ria mép rất tinh đời, lập tức nghe ra Cảnh Nặc nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn trả giá với hắn, tự tin mười phần mà tiếp tục tẩy não hắn, “Này tiểu thiếu gia, không thể nghĩ như vậy. Nếu mọi người cùng xuất phát trên một vạch, người khác dùng, ngươi không dùng, chẳng phải bị người khác bỏ lại phía sau? Nếu người ta không bằng ngươi, lại vì dùng bảo bối này mà lập tức vượt qua ngươi... Cuối cùng người không bằng ngươi thi đậu, ngươi không thi đậu, chuyện này phải buồn bực đến mức nào!”
Hắn nói như thật: “Học sinh bây giờ cạnh tranh dữ lắm.”
“Không được không được, vẫn là quá mắc,” Cảnh Nặc liên tục xua tay.
Hắn đích xác động lòng, động lòng vô cùng. Hắn đương nhiên muốn đi học, càng muốn vào Học viện Hoàng gia. Hắn đã có thể giúp Nguyễn Như Đường thông qua Kỳ thi Tuyển sinh, nhưng bản thân lại không có bất kỳ khả năng nào vào Học viện Hoàng gia.
Hắn không có học bạ của bất kỳ giai đoạn trước đó, lại xuất thân bần nông tầng dưới chót, căn bản không nằm trong phạm vi chiêu sinh của Học viện Hoàng gia.
Cảnh Nặc sau này đã hỏi thăm, thành tích hắn thi cho Nguyễn Như Đường xếp hạng trung bình khá, vị trí vừa vặn, không quá đột ngột cũng không lót đáy.
Nhưng lúc ấy còn có một sự việc nhỏ. Kỳ thi Học viện Hoàng gia Đế quốc chia làm tổng hợp Văn và tổng hợp Lý. Cảnh Nặc rất tự tin về tổng hợp Lý, nhưng tổng hợp Văn lại không được, đặc biệt là Lịch sử.
Cho nên lúc ấy hắn vì để bảo đảm vạn vô nhất thất, liền chơi một chút thông minh nhỏ, thương lượng với một thí sinh bên cạnh trông có vẻ ngốc nghếch nhưng có vẻ giỏi Văn, hắn chép tổng hợp Lý cho người đó, người đó chép tổng hợp Văn cho hắn.
Kết quả tổng hợp Văn của người kia lại còn tệ hơn. Cảnh Nặc nộp bài thi xong ra ngoài đối đáp án, đều tròn mắt, không ngờ cuối cùng xếp hạng cũng không tệ, nghĩ là tổng hợp Lý đã giúp gánh không ít điểm.
Đây cũng là nguyên nhân Cảnh Nặc có chút động lòng với cái quang não gian lận này. Nếu bảo hắn bằng bản lĩnh thật sự mà thi một trường hắn có thể đi... Khả năng thật sự sẽ bị tổng hợp Văn kéo điểm mà thi trượt.
Nhưng mà cái này quá mắc, hắn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cho dù thật sự có nhiều tiền như vậy, làm gì mà không tốt? Đi mua cái đồ chơi này...
Cảnh Nặc không ngừng thuyết phục chính mình, không ngừng thuyết phục chính mình. Ngay lúc hắn sắp phỉ nhổ thứ này từ tận đáy lòng, ria mép lại tiếp tục ra giá, tiện thể cho Cảnh Nặc một lối thoát,
“Nếu ngài nhất thời không lấy ra được nhiều tiền như vậy, chúng tôi cũng có thể trả góp. Ta biết mà, gia đình như ngài hẳn là quản lý rất nghiêm, ta cũng lý giải tâm lý ngài không muốn người nhà biết. Không sao, mười vạn Ngân Hà tệ ngài tích cóp mấy tháng tiền tiêu vặt chẳng phải là có sao?”
Chỉ bằng bộ quần áo ưu nhã xa hoa của Cảnh Nặc, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra gia đình không giàu thì sang.
... Cho dù hắn ôm một túi bánh mì đất đen cũng không giả nghèo được!
Ria mép còn cảm khái trong lòng rằng công tử bột như Cảnh Nặc vẫn còn quá trẻ, một thân quý khí làm sao mà giấu được, cho dù có mặc vào bộ quần áo mà hắn tự cho là bình thường nhất, ôm một túi bánh mì đất đen mà ngay cả người nghèo cũng không thèm ăn, cũng đừng hòng ở hạ thành nội toàn người nghèo này mà ngụy trang thành người nghèo.
Cảnh Nặc không biết hắn suy nghĩ gì, nhưng lời của ria mép lại cho hắn linh cảm.
Nếu Cố Thừa Nghiên thật sự mỗi tháng cho hắn mười vạn Ngân Hà tệ, vậy chẳng phải hắn tùy tiện tích cóp một chút liền đủ tiền mua cái này sao? Lại còn không ảnh hưởng đến việc trả nợ và chữa bệnh cho cha.
Dường như thật sự được không chừng.
“Thật sự linh nghiệm như vậy sao?”
“Còn có thể lừa ngươi sao? Nào, cho ngươi xem thành tích thi thử và kỳ thi cuối cùng của khách hàng chúng tôi, cùng với trường học trúng tuyển...”
Bọn lừa đảo diễn trò đương nhiên sẽ làm đủ bộ. Chỉ cần ngươi bắt đầu dao động một chút, bất kỳ ngôn ngữ hay chứng cứ nào bọn họ đưa ra tiếp theo đều không đủ để ngươi cảnh giác, ngược lại sẽ càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.
Ngay lúc Cảnh Nặc thần sắc đã động ý, chuẩn bị cùng ria mép thương lượng phương án trả góp, cùng với là dùng trước trả sau hay trả trước dùng sau, phía sau đột nhiên có người gọi tên hắn.
“Cảnh Nặc.”
Giọng nói trầm thấp xuyên qua đám người và sự ồn ào náo nhiệt của đường phố, thẳng tắp chui vào tai Cảnh Nặc.
Hắn quay đầu, Cố Thừa Nghiên đang đứng cách đó mười bước, hai tay đút túi chậm rãi đi về phía hắn, phía sau đi theo Vệ Hải và Vệ Lộ.
Chỉ trong nháy mắt, Cảnh Nặc còn chưa kịp hoàn hồn, Cố Thừa Nghiên đã đi tới trước mặt hắn, lông mày nghiêm túc thâm trầm nhìn hắn, vô cùng có cảm giác áp bách.
“Tối như vậy không về nhà, lang thang bên ngoài làm gì?” Hoàn toàn là tư thái của một phụ huynh.
Cảnh Nặc rụt cổ lại, khóe môi cong lên một nụ cười ngượng ngùng, còn chưa kịp nghĩ ra phải giải thích như thế nào.
Ria mép tưởng người nhà tới bắt tiểu thiếu gia lẻn trộm đến hạ thành nội. Loại tình huống này thỉnh thoảng cũng gặp, hắn còn rất trượng nghĩa, lập tức muốn hỗ trợ hòa giải.
Ai ngờ Cố Thừa Nghiên một ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía hắn, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ lại xen lẫn sự lạnh thấu xương đến tận xương tủy: “Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?”
Ria mép nhìn trái nhìn phải, cười gượng một chút, “Vậy... Nếu đã như vậy, chúng tôi xin phép đi trước.”
“Ai.”
“Chậm đã.”
Cảnh Nặc muốn ngăn bọn họ lại, vừa mới mở miệng, không ngờ Cố Thừa Nghiên đã gọi lại bọn ria mép trước một bước.
Cố Thừa Nghiên hơi nghiêng đầu, Vệ Lộ lập tức hiểu ý hắn, đi trước mang Cảnh Nặc đi. Cảnh Nặc không muốn đi, Cố Thừa Nghiên nói một cách không cho phép can thiệp: “Lên phi hành khí đợi ta.”
Cảnh Nặc chỉ có thể lưu luyến từng bước mà bị kéo đi.
Chỉ thiếu chút nữa là đã nói xong chuyện trả tiền và thời gian sử dụng rồi nha!
Thượng tướng Cố muốn nói riêng với bọn họ chuyện gì?
Không thể để ta nói xong trước sao?!
Sau khi Cảnh Nặc rời đi, Vệ Hải mới búng tay một cái, thủ hạ ẩn mình trong bóng tối nhanh chóng xuất hiện chặn đám người kia vào một đầu hẻm.
Đám người này lập tức luống cuống, “Ai, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ, chúng tôi cũng chưa làm gì.”
Cố Thừa Nghiên cúi đầu chuyên chú xắn tay áo, nghe thấy lời này thì cười cười, “Ngươi nên may mắn là ngươi chưa làm gì.”
Hắn ngước mắt lên, trong mắt lộ ra ba phần lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng: “Bây giờ, nói cho ta biết, các ngươi lúc đầu tính toán làm gì hắn?”