Chương 26:
Cố trạch chìm trong một trận hỗn loạn.
Người được triệu đến vẫn là vị Bác sĩ cung đình lần trước, Vương Ất. Ba anh em nhà họ Vệ nghe tin cũng vội vàng dẫn người chạy tới.
Bác sĩ Vương quen thuộc đường đi, bước nhanh lên phòng ngủ chính trên lầu hai. Sau khi kiểm tra, ông nói không có gì đáng ngại, chỉ cần truyền cho Cảnh Nặc vài chai dịch dinh dưỡng.
Sắc mặt Cố Thừa Nghiên tối sầm, u ám đến mức như có thể vắt ra nước. Vệ Hải, người tương đối có mắt nhìn, nhanh chóng mở lời trước khi Thượng tướng phát hỏa: “Không phải chuyện lớn, nhưng hẳn phải có nguyên nhân chứ, nếu không sao tự dưng lại ngất xỉu, lần trước kiểm tra chẳng phải vẫn nói rất khỏe mạnh sao?”
Bác sĩ Vương trừng mắt nhìn hắn một cái, không chút kiêng dè.
“Tôi nói không có gì đáng ngại là kết quả khách quan từ góc độ y học và sinh lý của một bác sĩ,” Bác sĩ Vương đưa ánh mắt khiển trách lướt qua từng người trong phòng.
“Nhưng đứng trên quan điểm nhân đạo và thực tế, tôi phải bày tỏ sự khinh thường và khiển trách sâu sắc đối với hành vi ngược đãi của các vị!”
Mọi người: “……”
“Nói rõ ràng ra,” Cố Thừa Nghiên lạnh lùng thốt ra. Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống mười mấy độ.
Bác sĩ Vương lúc này lại có khí chất phản kháng cường quyền. Ông nghĩ mãi không ra: “Cậu bé này rốt cuộc đắc tội gì với các vị? Một đứa trẻ tốt, nhìn cũng chỉ mới vừa thành niên không lâu, nếu kiểm tra tuổi xương có khi còn nhỏ hơn.
Tuần trước tôi tới khám cậu ta còn rất khỏe mạnh, ngay cả sâu răng cũng không có, sao chỉ trong một tuần, lại bị hạ huyết áp và suy dinh dưỡng nhẹ?
“Gần một tuần! Còn hỏi cậu ta ngất vì sao? Đói ngất đi! Các vị không cho cậu ta ăn cơm mỗi ngày sao?”
Cố Thừa Nghiên nheo mắt lại một cách nguy hiểm: “Đói ngất?”
“Chứ còn gì nữa? Xem những chỉ số này!” Bác sĩ Vương không chút khách khí ném cho họ một xấp báo cáo kiểm tra, ỷ vào việc đám người nhà quê này không hiểu, ông tiếp tục chỉ trích: “Còn khuôn mặt nhỏ bé kia nữa, lần trước tới còn tròn trịa, mà giờ gương mặt đã hóp lại rồi, tôi thật không muốn nói thêm…”
Ông hiểu rõ thủ đoạn của những người này. Nếu cậu bé thực sự có vấn đề gì, đã sớm bị kéo vào đại lao quân đội để tra tấn rồi, chứ ai lại giữ trong nhà? Nếu không có tội lớn, dùng thủ đoạn mềm dẻo như vậy để ức hiếp người khác thì thật là quá vô sỉ. Đều là Beta, Bác sĩ Vương thực sự rất đồng cảm với Cảnh Nặc.
Sắc mặt Cố Thừa Nghiên u ám đến đáng sợ. Không cần hắn phân phó, Vệ Hải đã quay lưng ra cửa, lạnh giọng ra lệnh cho người đi theo: “Kiểm tra ngay!”
Bác sĩ Vương giật mình: “À? Không phải các vị làm sao?”
Ông vừa rồi cố ý nói quá lời một chút, vì thấy cậu Beta nhỏ bé này đáng thương, muốn nhân cơ hội khiến Cố Thượng tướng mất mặt trước mọi người, nhưng nhìn phản ứng này...
“Không phải sao? Lại còn có kẻ dám qua mặt các vị để ức hiếp người trong Cố gia à?”
Ông chưa nói hết câu, Vệ Lộ đã kéo ông sang một bên, cẩn thận hỏi han về công tác trị liệu và chăm sóc. Cơn thịnh nộ ngập trời của Cố Thừa Nghiên không còn giấu được, Vệ Lộ tránh ra để khỏi vô tình bảo vệ kẻ gây tội.
Cố Thừa Nghiên ngồi xuống mép giường, chạm nhẹ lên mặt Cảnh Nặc, đáy mắt thâm trầm không rõ.
Rõ ràng vừa vào cửa hắn đã nhận ra cậu gầy đi không ít, nhưng đối diện với cái ôm vồ vập và đôi mắt sáng ngời kia, hắn đã quẳng hết mọi chuyện ra sau đầu.
Một người ở ngay dưới mí mắt hắn, vậy mà lại bị đói đến ngất xỉu, mà hắn lại không hề hay biết.
Bàn tay Cảnh Nặc nhỏ bé, kim truyền dịch dán trên mu bàn tay trông rất lớn, nhìn qua thật đáng thương. Cố Thừa Nghiên nắm lấy tay cậu, thấy hơi lạnh, liền đặt vào lòng bàn tay ủ ấm.
Một lát sau, Vệ Không tinh ý sai người mang tới một chiếc túi sưởi tay. Vài phút sau, Vệ Hải sai người tới mời Cố Thừa Nghiên xuống dưới.
Tất cả người hầu trong nhà đều đã được tập trung ở phòng khách. Quản gia Trương đứng ở hàng đầu, lưng thẳng tắp, nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt Cố Thừa Nghiên.
Thực ra mọi chuyện đã rõ ràng. Trong căn nhà này, người duy nhất có thể không bị cản trở mà bỏ đói Cảnh Nặc, chỉ có một người.
Cố Thừa Nghiên chầm chậm bước tới trước mặt Quản gia Trương, hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta, vì sao ngươi làm như vậy không?”
Khi hắn hỏi câu này, ngữ khí nhẹ nhàng, chậm rãi, ngay cả những người quen thuộc hắn cũng khó lòng nhận ra một chút tức giận nào từ đó. Nhưng Quản gia Trương vẫn bị uy thế vô hình đè nén đến mức không dám ngẩng đầu.
“Cố, Cố Thượng tướng…” Giọng ông ta run rẩy: “Ngài nghe ta giải thích. Ta làm như vậy đều có nguyên nhân. Người này… cậu Beta này…”
“Ta không hỏi ngươi nguyên do,” Cố Thừa Nghiên bình thản ngắt lời ông ta, “Ta hỏi, ai đã cho ngươi cái gan đó?”
Từng chữ từng lời toát ra sự lạnh lùng, sắc bén thấu xương.
Quản gia Trương không cam tâm ngẩng đầu: “Cố Thượng tướng, vì sao ngài lại bận tâm đến cậu Beta này như vậy? Cậu ta thô tục, đê tiện, ngài là Thượng tướng cao quý của Đế quốc.
Ngài mang một người như vậy về nhà, lại còn đặt ở phòng ngủ của ngài, điều này thật sự không phù hợp với thân phận tôn quý của tầng lớp thượng lưu.”
“Ngài đã không còn giống như trước nữa. Hơn nữa, ta cũng chỉ là bỏ đói cậu ta vài bữa thôi.”
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén như chim ưng của Cố Thừa Nghiên, lạnh lẽo thấu xương, lập tức phóng ra uy áp Alpha khủng bố. Dù hắn đã cố kiềm chế rất nhiều, Quản gia Trương vẫn cảm thấy như bị sét đánh xuyên qua cơ thể, không chịu đựng nổi, lập tức quỳ sụp xuống đất.
Những Alpha khác trong phòng cũng bị ảnh hưởng không ít, phải bám vào đồ vật bên cạnh mới đứng vững được. Ngay cả các Beta không cảm nhận được tin tức tố cũng thấy đầu váng mắt hoa trong cơn kinh hãi này.
“Chỉ là bỏ đói vài bữa,” Cố Thừa Nghiên lặp lại, như không thấy phản ứng của ông ta. “Mấy ngày nay cậu ta đã ăn bao nhiêu bữa?”
Quản gia Trương cứng họng.
Cố Thừa Nghiên hỏi tiếp: “Và cậu ta đã ăn những gì?”
Quản gia Trương không thể trả lời.
Cố Thừa Nghiên gật đầu như đã hiểu rõ: “Tức là, ngươi không cho cậu ta ăn một bữa nào.”
“Và cũng không biết cậu ta đã chịu đựng mấy ngày nay bằng cách nào.”
Khi nói những lời này, ngữ khí của hắn có thể dùng từ bình tĩnh để hình dung, thậm chí cuối cùng còn thoáng mang theo ý cười. Lần này Cố Thừa Nghiên không hề phóng thích bất cứ tin tức tố nào, nhưng Quản gia Trương đã sớm mềm nhũn trên mặt đất, run rẩy không ngừng.
Hắn quay đầu lướt qua một vòng, một tay vén ống tay áo lên: “Có ai có thể nói cho ta biết mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Mọi người nhìn nhau, có chút do dự.
Tu Kiệt đứng dậy.
Cậu là người hiểu rõ nhất chuyện này. Những người khác dù có chú ý tới động tĩnh trong trạch viện hay tham gia một chút, cũng không thể nào kể lại toàn bộ quá trình từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ như cậu.
Điều quan trọng hơn, cậu thấy thương Cảnh Nặc, có những lời cần phải lựa chọn để nói, để nhắc nhở những người khác.
Tu Kiệt vẫn rất sợ Cố Thượng tướng, nói năng lắp bắp, chân run lẩy bẩy, nhưng rất nhiều tình tiết đã được những người hầu khác xác nhận ngay tại chỗ.
Nghe cậu nói Cảnh Nặc mấy ngày nay chỉ sống nhờ những thứ cậu trộm được từ nhà bếp như củ cải, khoai lang đỏ, lá cải trắng úa mà ăn sống, sắc mặt Cố Thừa Nghiên đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
Sắc mặt ba anh em nhà họ Vệ cũng thay đổi.
Vừa rồi sau khi Bác sĩ Vương truyền dịch xong và rời đi, Cố Thừa Nghiên đã bảo họ kiểm tra dưới gầm giường có gì.
Mấy người họ không rõ nguyên do, bới ra được một chiếc túi đen, một củ cải ăn dở, cùng với vỏ khoai lang, lá cải úa tàn và một đống bùn đất.
Cố trạch mở hệ thống lọc không khí 24/24, nên không ai ngửi thấy mùi lạ trong phòng.
Càng khiến người ta khó hiểu.
Nhưng giờ phút này, tất cả họ đều biết vì sao dưới gầm giường lại có những thứ đó.
Đặc biệt, những lời này ngay sau đó còn được những người hầu khác hùa theo, kể thêm vào. Chú bếp trưởng mập mạp cũng đứng ra làm chứng, kể về việc ông ta đã cố gắng lén lút giữ cơm cho Cảnh Nặc nhưng bị Quản gia Trương trừng phạt.
Cố Thừa Nghiên nghĩ, tên nhóc này gan to không?
Rất to. Cho một chút ánh mặt trời là rạng rỡ, cho một cái cột là leo lên, thậm chí dám đòi hắn một danh phận.
Dám kéo, dám đẩy hắn, nói những lời bâng quơ không lớn không nhỏ, còn dám trách hắn về nhà muộn, không báo cáo hành trình.
Ngươi nói hắn gan to sao? Lại chẳng to chút nào.
Bị bỏ đói mấy ngày cũng không dám mách, chỉ dám bò xuống gầm giường lén lút ăn những củ cải, lá cải úa.
Cố Thừa Nghiên cảm thấy lòng ngực có một nỗi chua xót không rõ, nhưng hắn có thể xác định, đó chính là sự giận dữ của hắn lúc này.
Đám người trong phòng không dám thở mạnh một tiếng. Cố Thừa Nghiên một lần nữa quay lại nhìn Quản gia Trương.
“Tốt, tốt lắm…” Hắn giận quá hóa cười. Sâu trong đồng tử, ngọn lửa vô danh dường như có thể thiêu rụi bất cứ ai. “Rốt cuộc là ai cho ngươi cái gan đó!”
Quản gia Trương bối rối còn muốn giải thích: “Cái này, đây là… Đúng rồi, là vì cậu ta trộm đồ nên ta mới… Ta chỉ là bỏ đói cậu ta có hai bữa thôi, ai mà biết cậu ta sẽ ngất xỉu.”
“Quản gia Trương,” Cố Thừa Nghiên lạnh giọng ngắt lời ông ta, chất vấn: “Trước khi đi ta quả thật đã dặn ngươi để mắt tới cậu ta, nhưng ta có giao cho ngươi quyền thay ta giáo huấn... người của ta sao?”
“Không, không phải, Thượng tướng, ta…” Quản gia Trương lập tức nhận ra mình lại nói sai. Ông ta đã nói năng lộn xộn đến mức không biết nên giải thích thế nào, chỉ lặp lại: “Cậu ta, cậu ta chỉ là đói bụng vài bữa thôi…”
Trong lúc hoảng hốt, ông ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Cố Thừa Nghiên. Đó là ánh mắt lạnh băng, như nhìn người chết, không, như nhìn một con kiến.
“Ta sẽ báo cáo lên Bệ hạ, tìm cho ngươi một nơi đi mới.” Lời nói ra dường như đang an ủi, nhưng hàng mi Cố Thừa Nghiên khẽ rũ, nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy miệt thị.
Đây là ý muốn sa thải ông ta. Dù không cam lòng, nhưng tận sâu trong lòng Quản gia Trương vẫn nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, chưa kịp đặt cái tâm đang treo ngược trở lại chỗ cũ, giây tiếp theo, Cố Thừa Nghiên túm lấy cổ áo sau của ông ta, hung hăng quật ông ta xuống sàn.
Âm thanh nặng nề va chạm với mặt đất vang lên chói tai. Rất nhiều người đều kinh hãi trước cảnh tượng trước mắt.
Quản gia Trương chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó nằm bệt trên đất, run rẩy không ngừng.
Cố Thừa Nghiên ngồi xổm xuống, kéo tóc ông ta nâng mặt lên. Đôi mắt Quản gia Trương mở không quá lớn, mũi ông ta bị va chạm mạnh khi ngã, máu chảy không ngừng.
Những người hầu đứng gần thấy rõ trên sàn nhà xuất hiện vài vết nứt.
“Rốt cuộc là khi nào ngươi có ảo giác, khiến ngươi cho rằng tính khí của ta rất tốt?” Cố Thừa Nghiên khẽ giọng hỏi.
Trong cổ họng Quản gia Trương phát ra những tiếng “khò khè”, muốn xin tha nhưng không thể nói nên lời.
Đúng lúc này, Cố Thừa Nghiên dùng tay kia nắm lấy cánh tay phải của Quản gia Trương, dùng tốc độ chậm rãi và hung bạo xoay vặn. Tiếng kêu rên kéo dài suốt ba phút sau đó, hắn mới buông tay. Quản gia Trương lại ngã sõng soài trên mặt đất.
Nhận lấy chiếc khăn tay được người bên cạnh đưa, Cố Thừa Nghiên lau tay, rồi thản nhiên phân phó Vệ Lộ: “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, lôi xuống, cấm thực một tuần rồi mới cho chữa trị.”
“Rõ!” Vệ Lộ phất tay, nhanh chóng dẫn người kéo Quản gia Trương đi.
Mọi người đều hiểu rõ, Cố Thượng tướng đang trút giận thay cho Cảnh Nặc. Nhưng mức độ trả thù này mạnh hơn nỗi đau mà Quản gia Trương mang lại cho Cảnh Nặc gấp nhiều lần.
Cho dù là Alpha với thể chất vượt trội, cánh tay bị bẻ gãy, bảy ngày sau mới được chữa trị, cũng không thể nào hồi phục lại như ban đầu được nữa.
Lệnh cấm thực bảy ngày này, tất nhiên sẽ có người giữ cho ông ta một hơi, không để chết đói. Nhưng với một cánh tay như vậy, Quản gia Trương sẽ vĩnh viễn phải nói lời từ biệt với sự nghiệp quản gia danh giá mà ông ta đã gây dựng. Chiếc huy hiệu, giấy chứng nhận vàng trước kia sẽ hóa thành giấy vụn sắt nát.
Gia tộc ông ta đã sớm suy tàn, sau khi rời khỏi đây, ông ta sẽ hoàn toàn trở thành loại người mà ông ta từng khinh bỉ nhất.
Vĩnh viễn không còn ngày tái khởi.
Bởi vì Cố Thượng tướng sẽ không cho phép.
“Hắn chỉ là đói bụng vài bữa…” Cho đến cuối cùng, Quản gia Trương vẫn lẩm bẩm những lời này.
Vệ Lộ kéo ông ta đi, bật cười.
“Chỉ là, đói bụng vài bữa?” Vệ Lộ bất đắc dĩ lắc đầu. “Ngươi vẫn không biết rốt cuộc mình đã sai ở chỗ nào.”
Quản gia Trương nhìn về phía hắn.
Vệ Lộ: “Video giám sát ngày đó ngươi cũng xem cùng chúng ta, lẽ nào còn không rõ sao? Người này vốn nên chết trong đống đổ nát lửa cháy, là Thượng tướng tự mình đi vào ôm cậu ta ra.” Hắn nhấn mạnh hai chữ “tự mình”, “Thậm chí còn không để cậu ta ngã xuống đất.”
“Mang về, đặt trong nhà, mời bác sĩ cung đình kiểm tra. Mấy ngày nay Thượng tướng bận đến tối tăm mặt mũi, nhưng chỉ cần ta vô tình nhắc tới việc Cảnh Nặc tỉnh lại, hắn liền lập tức trở về…” Vệ Lộ cười lên khó tin: “Đừng nói với ta, mọi chuyện đã đến nước này, mà ngươi vẫn không nhìn ra Thượng tướng yêu quý cậu ta đến mức nào?”
“Đúng vậy, Cố Thượng tướng quả thực có chút nghi ngờ cậu ta. Nhưng vì sao không ném cậu ta vào đại lao quân đội tra tấn mấy hiệp, mà lại đặt trong nhà?”
Vệ Lộ hạ giọng ghé sát hơn: “Bởi vì Thượng tướng thích cậu Beta nhỏ bé này! Cho dù nghi ngờ, cũng muốn đặt dưới mí mắt, được cung phụng ăn ngon uống tốt, có thời gian thì trêu chọc cho vui, tiện thể kiểm tra xem sau lưng cậu ta có âm mưu gì không.”
“Thượng tướng đương nhiên sẽ không nói rõ. Vậy ngươi giả vờ không hiểu thì thôi. Nhưng ngươi lại dám bỏ đói cậu ta đến ngất xỉu.”
Hắn thấy Quản gia Trương còn muốn nói gì đó, liền ngăn lại, khinh miệt nói: “Ngươi không cần suy đoán quá nhiều. Dù không nói đến việc cậu ta có cố ý ngất trước mặt Thượng tướng hay không, thì Thượng tướng cũng vui lòng chiều theo cậu ta, hiểu chưa?”
“Kết quả cuối cùng của chuyện này là: ngươi trực tiếp có ý đồ bỏ đói cậu ta đến hôn mê, lại còn ngay trước mặt Thượng tướng… Bác sĩ đã nói, lần trước kiểm tra cậu ta hoàn toàn khỏe mạnh. Mới chỉ gần một tuần, ngươi đã khiến người ta thành ra thế này.”
“Nếu chúng ta trở về trễ hơn một chút, ngươi định bỏ đói cậu ta đến chết sao?”
“Giữ lại cho ngươi một mạng đã là lòng nhân từ đặc biệt của Thượng tướng rồi.”
Kéo người ra khỏi cửa, Vệ Lộ vỗ vỗ tay. “So với những năm đầu, bây giờ Thượng tướng đã khoác lên mình da người rồi. Hắn còn chẳng thèm để ý đến những hành động thường ngày của ngươi… Lần này thật không may, ngươi đã chạm vào vảy ngược của hắn.”
Cụm từ “chạm vào vảy ngược” là một cách nói mới mẻ gần đây, nghe Vệ Lộ nói ra lại có chút buồn cười.
Vệ Lộ bật cười, nhưng đột nhiên nhớ lại chính mình hình như cũng đã từng chạm vào “vảy ngược” này ở Cuồng Sa. Viên bi-a bay tới khoảnh khắc đó đã khai thông những suy nghĩ hỗn loạn của Vệ Lộ bấy lâu nay.
Hắn cân nhắc một chút, Cảnh Nặc hình như cũng chẳng có chút hảo cảm nào với hắn… Hình như chính hắn mới là người cần phải lo lắng cho tiền đồ nhất.
Cảnh Nặc sau khi rời khỏi Cuồng Sa, ăn uống không ngon, nhưng may mắn là nhờ những mũi truyền dịch dinh dưỡng. Bác sĩ Vương đã tới xem một lần, sau đó giao lại cho bác sĩ gia đình Cố trạch tiếp quản. Cảnh Nặc đã có một giấc ngủ ngon lành. Từ khi bước vào Cuồng Sa đến giờ, cậu như bèo dạt mây trôi, đã lâu rồi không ngủ được một giấc trọn vẹn.
Khi tỉnh lại, ánh mặt trời vừa vặn rọi vào, cậu không còn cảm thấy đói, trên môi thậm chí còn vương lại nụ cười từ giấc mộng đẹp.
Vừa định vươn vai lười nhác, Tu Kiệt đã vội vàng bước tới ngăn lại cậu.
“Cẩn thận, đừng động vào kim truyền dịch.”
“Sao lại là ngươi? Ngươi làm gì ở đây? Ta đang ở đâu?”
Cảnh Nặc đưa ra một loạt nghi vấn, ánh mắt mơ màng, rõ ràng là người đã tỉnh nhưng đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh.
“Thượng tướng bảo ta tới chăm sóc ngài,” Tu Kiệt ngồi ở mép giường, đặt tay cậu nằm yên, cẩn thận quan sát xem kim có bị phồng không. “Ngài đang ở phòng Thượng tướng đó.”
“Ta làm sao vậy?” Cảnh Nặc chỉ thấy mắt mình toàn ngôi sao, cả người không còn chút sức lực nào.
“Ngài quên rồi sao? Ngài đói ngất xỉu!”
Nhớ lại mình đã làm gì trước khi ngất, ánh mắt Cảnh Nặc lập tức trở nên tỉnh táo. Đầu cậu đột nhiên linh quang chớp lóe, như có một tiểu kế hoạch bám vào người, cười hắc hắc: “Vậy thì ta ngất xỉu đúng lúc thật.”
Tu Kiệt dùng ngón trỏ chọc chọc má Cảnh Nặc: “Ngài còn cười được. Chúng tôi suýt nữa bị hù chết.”
Tu Kiệt kể cho cậu nghe, Cố Thượng tướng đã giận dữ lôi đình. Cậu làm việc ở đây một năm, chưa từng thấy Cố Thượng tướng nổi trận lôi đình lớn đến thế.
Hỏi những người làm lâu năm, họ cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, mọi người sợ hãi đến mức muốn chết.
“Suýt nữa tưởng phải chôn cùng với ngài,” Tu Kiệt thì thầm.
Cảnh Nặc: “???”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
“Không có gì.” Tu Kiệt nghiêm mặt nói: “Ngài yên tâm, Cố Thượng tướng đã trả thù cho ngài rồi. Quản gia Trương đã bị đuổi đi.”
Cậu không kể lại cảnh Cố Thượng tướng động thủ ngày hôm đó, sợ làm Cảnh Nặc sợ hãi. Nhưng trên thực tế, khả năng chịu đựng của Cảnh Nặc mạnh hơn cậu tưởng nhiều.
“Đuổi đi?” Cảnh Nặc kích động ngồi bật dậy như xác chết sống lại. Tu Kiệt lại cuống quýt đỡ lấy tay cậu.
“Cẩn thận chút, ngài ngồi lui vào trong, ta lấy chỗ tựa lưng cho ngài.”
Cảnh Nặc không bận tâm nhiều như vậy, vội vàng nắm lấy cánh tay Tu Kiệt, phấn khích nói: “Thật sự bị đuổi đi rồi sao?”
“Đương nhiên là thật rồi…”
“Vậy trong nhà chẳng phải là không có quản gia sao?!”
Tu Kiệt: “Ừm… Hả?”
Cậu định giải thích một chút, nhưng Cảnh Nặc đã chìm đắm trong niềm vui của mình, miệng lẩm bẩm: Tu Kiệt cẩn thận lắng nghe, hình như là cái gì: “Ta đã biết trời sẽ không phụ lòng người, đói khổ về thể xác nhất định sẽ có kết quả tốt. Đây quả nhiên là thử thách của ông trời dành cho ta.”
Tu Kiệt: “?”
Cảnh Nặc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên, hỏi: “Cố Thượng tướng… là vì ta mới đuổi Quản gia Trương đi sao?”
Tu Kiệt gật đầu, thầm nghĩ chứ còn gì nữa, chẳng lẽ Cố Thượng tướng nổi cơn thịnh nộ vì không khí sao?
Cảnh Nặc nghĩ không phải chuyện như vậy. Cậu nghĩ, quả nhiên Cố Thượng tướng mang cậu về là để cậu thay thế Quản gia Trương! Cái gọi là thư ký riêng cao cấp, đều là lời nói dối để đánh lừa Quản gia Trương, cố ý tạo điều kiện cho ông ta phạm sai lầm!
Bây giờ Quản gia Trương đi rồi, vị trí quản gia bị bỏ trống. Cảnh Nặc cảm thấy có chút hổ thẹn, dù sao cậu còn chưa thể hiện được hết bản lĩnh thật sự của mình trước mặt Cố Thượng tướng.
Chờ Cố Thượng tướng đề nghị cậu đảm nhiệm chức vụ quản gia, cậu nhất định phải khiêm tốn từ chối một chút trước, ừm… Mấy người làm công tác văn hóa thường làm thế nào nhỉ?
Ôi không được, năng lực của ta không đủ, không thể gánh vác trọng trách này… Đối với công việc quản gia, ta có một bộ nguyên tắc riêng, chẳng hạn như một, hai, ba, bốn… Thôi, không đáng nhắc tới, đó đều là cơ bản nhất… Cái gì? Quản gia khác không thể làm tốt như vậy sao? Ôi trời, nếu nhất thời không tìm được ứng cử viên phù hợp… vậy thì ta cũng có thể tạm thời đảm nhiệm một thời gian.
Đúng, cứ như vậy!
Ít nhất… ít nhất phải để Cố Thượng tướng đề nghị ba lần! Cậu mới chịu miễn cưỡng chấp thuận. Như vậy, địa vị của cậu mới vững chắc, mặc cho trời long đất lở, vị trí Quản gia Cố gia cũng sẽ là của Cảnh Nặc này!
Cảnh Nặc sung sướng chìm đắm trong tưởng tượng. Nếu Tu Kiệt không ở đây, cậu thậm chí đã muốn mô phỏng những cuộc đối thoại có thể xảy ra sau này.
Tu Kiệt thấy cậu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, cho rằng cậu đang thẹn thùng, cũng không nói thêm. Dù sao, không phải ai cũng được hưởng sự thiên vị của Thượng tướng.
Cậu im lặng gấp chiếc chăn nhỏ trên giường lại. Đợi Cảnh Nặc lấy lại tinh thần, cậu nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, ở đây cậu chỉ quen mỗi Tu Kiệt, mà lại chính Tu Kiệt được cử tới chăm sóc cậu?
“Lúc ta ngất xỉu, có phải ngươi đã nói đỡ cho ta rất nhiều không?” Cảnh Nặc tự hỏi tự đáp: “Chắc chắn rồi.”
“Nhờ cả vào ngươi!” Cảnh Nặc chân thành nắm lấy tay Tu Kiệt. “Ngươi yên tâm, sau này khi ta phát đạt, nhất định sẽ báo đáp ngươi thật hậu hĩnh!”
Tu Kiệt chớp chớp mắt, có chút thẹn thùng. Cậu cũng không làm gì nhiều, chỉ là kể lại tình hình thực tế mà thôi. Nhưng nhìn Cảnh Nặc chân thành như vậy, cậu cũng có chút kích động.
Cảnh Nặc nghĩ, sau này khi cậu làm quản gia ở đây, nhất định sẽ trả lương cao nhất cho Tu Kiệt, và sắp xếp cho cậu ta công việc nhẹ nhàng nhất.
Tu Kiệt nghĩ, sau này khi Cảnh Nặc trở thành chủ nhân khác của căn nhà này, cậu ta chẳng phải sẽ là người hầu thân cận bên cạnh Phu nhân Thượng tướng sao? Thật là vinh quang quá! Về nhà nhất định phải khoe khoang thật nhiều.
Trong cơn kích động, Tu Kiệt không nhịn được khoe công, kể lại cho Cảnh Nặc nghe từ đầu đến cuối những gì cậu đã thấy, đã nghe, và những lời cậu đã nói với Cố Thượng tướng.
Cảnh Nặc càng nghe càng thấy không đúng: “Ngươi không kể cả việc ta đã ké cơm của ngươi và mọi người sao?”
Chỉ dựa vào mấy củ cải lá cải kia, cậu không chỉ ngất xỉu thôi đâu, phải quy tiên luôn rồi chứ!
Tu Kiệt kiên định lắc đầu: “Không có!”
Cậu ta tự hào nói: “Cố Thượng tướng nghe xong đau lòng gần chết!”
Cảnh Nặc: “À?”
Hắn? Đau lòng cho mình?
Hình như có gì đó không đúng lắm.
“À, đúng rồi, tin tức ngài tỉnh lại vẫn chưa báo cho Cố Thượng tướng. Ngài đợi một chút, ta đi gọi Thượng tướng tới.”
“Khoan, đợi đã! Ngươi gọi hắn làm gì? Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!” Cảnh Nặc không thể xuống giường, chỉ có thể vươn dài cánh tay cố gắng giữ lại.
Lỡ như Cố Thượng tướng bây giờ liền đề nghị cậu làm quản gia thì sao? Cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách từ chối khéo mà!
Tu Kiệt chỉ cho rằng cậu đang thẹn thùng, vừa đi ra ngoài, vừa quay lại giơ tay ra dấu cố lên với cậu.
Cảnh Nặc: “Hả???”
Tu Kiệt đi chưa được bao lâu, lại có tiếng cửa mở. Cảnh Nặc tưởng Cố Thừa Nghiên tới, liền nín thở chờ đợi.
Nhưng người bước vào không phải Cố Thừa Nghiên, mà là một Alpha trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách thân sĩ cổ điển.
Hắn bưng một chiếc khay bước vào. Trên khay có chiếc khăn lông nóng và một ly nước trong, mỉm cười nói: “Cảnh thiếu gia, nghe nói ngài đã tỉnh, có muốn uống chút nước ấm không?”
Vị thân sĩ cổ điển đặt khay lên tủ đầu giường, cầm khăn lông nóng lên định lau mặt cho Cảnh Nặc. Cảnh Nặc chưa bao giờ được hầu hạ như vậy, vội vàng né tránh, kêu lên: “Không cần!”
Ôi trời, trước khi yết kiến Cố Thượng tướng còn có nghi thức này sao? Bộ dạng mình bây giờ thảm hại lắm sao?
Còn nữa, tại sao lại gọi cậu là “Cảnh thiếu gia”?
Cảnh Nặc đầy một bụng nghi vấn, xoay đi xoay lại không biết hỏi câu nào trước. Cậu nhận lấy chiếc ly đối phương đưa, nhấp từng ngụm nhỏ, không dấu vết nghiêng đầu đánh giá vị thân sĩ cổ điển trước mặt.
Uống xong nước, vị thân sĩ cổ điển cầm ly đi. Cảnh Nặc hỏi ra nghi vấn đầu tiên: “Ngươi là ai?”
Vị thân sĩ cổ điển nhẹ giọng nói: “À, tôi quên tự giới thiệu.”
Sau đó, hắn cung kính cúi người về phía Cảnh Nặc: “Cảnh thiếu gia ngài khỏe. Tôi là Quản gia mới của Cố trạch, họ Trần, ngài có thể gọi tôi là Quản gia Trần.”
Cảnh Nặc chớp chớp mắt, tưởng chừng mình bị ảo giác: “Ai? Lặp lại lần nữa, ngươi là ai?!”
Vị thân sĩ cổ điển vẫn mỉm cười, cung cung kính kính: “Quản gia Trần mới đến Cố trạch.”
Ngươi là Quản gia mới của Cố trạch, vậy ta là ai?
Ta là ai???
Trong mắt Cảnh Nặc dường như muốn bốc hỏa, ngực dồn dập phập phồng.
……
Hai giây sau, vị quản gia mới kinh hoàng chạy ra cửa: “Bác sĩ! Bác sĩ mau đến xem! Cảnh thiếu gia vừa tỉnh lại lại ngất xỉu rồi!!”
Ở góc hành lang, Tu Kiệt hít vào một hơi lạnh, hận không thể hét lên tại chỗ: “Chuyện gì vậy? Cố Thượng tướng, ta thề cậu ấy vừa rồi còn rất khỏe! Không—” Nói xong, cậu ta cũng chẳng bận tâm đến sắc mặt Cố Thượng tướng, quay đầu chạy xuống lầu gọi bác sĩ, tốc độ cực nhanh khiến người ta tưởng rằng cậu ta sợ giây tiếp theo sẽ bị lôi đi chôn cùng.
“Sao người lại đột nhiên không xong rồi? Bác sĩ! Bác sĩ!”
Tân quản gia nghe thấy tiếng la đó, vội vàng chạy đến góc hành lang, phản bác: “Không có không xong, không có không xong!”
Kết quả đối diện với Cố Thừa Nghiên đang đứng đó, hắn cuống quýt giải thích: “Thượng tướng, không phải tôi! Tôi không làm gì cả!”
Cố Thừa Nghiên: “…………”
Lần ngất xỉu này của Cảnh Nặc rất ngắn. Khi cậu tỉnh lại lần nữa, Cố Thừa Nghiên đang tự mình ngồi ở mép giường canh giữ.
“Tỉnh rồi?” Cố Thừa Nghiên đưa tay chạm nhẹ lên má cậu, rồi kiểm tra trán. Trong giọng nói của hắn không thể ngờ lại có vài tia ôn nhu hiếm thấy.
Điều này khiến Cảnh Nặc cảm thấy như trở về thời thơ ấu, khi cha cậu cũng luôn ôn hòa xoa trán cho cậu như vậy.
Cậu có chút nhớ cha mình. Không biết hiệu quả của khoang chữa bệnh trước đó thế nào rồi, mấy đứa em có ngoan ngoãn ở nhà cậu không, cậu đã ra khỏi nhà bao lâu rồi? Mọi thứ trong nhà vẫn ổn chứ? Dù không thể về, ít nhất cũng phải tìm cách gửi tiền về nhà chứ…
Nhắc đến tiền, Cảnh Nặc lại nghĩ đến cái bát cơm sắt của mình đã tuột khỏi tay, càng thêm tủi thân.
Cảnh Nặc chớp chớp mắt, không nhịn được mà mếu máo, nước mắt cứ thế chảy dài.
Cậu vừa khóc, Cố Thừa Nghiên lập tức nhíu mày, thần sắc có vẻ căng thẳng: “Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào à?”
Cảnh Nặc lắc đầu. Những giọt nước mắt to như hạt đậu chảy dài từ khóe mắt, nhìn thật đáng thương.
Cậu khóc gần như không phát ra âm thanh, cứ thế lặng lẽ rơi lệ. Cố Thừa Nghiên lại cảm thấy như có mười vạn cây kim cùng lúc đâm vào tim.
Ngón cái của Cố Thừa Nghiên lau nhẹ qua khóe mắt cậu. Cảm giác thô ráp khiến Cảnh Nặc nhịn không được lùi tránh.
Hắn cố thả mềm giọng: “Ngoan, đừng khóc. Là ta đã quản lý hạ nhân không tốt… Xin lỗi.”
Cảnh Nặc bướng bỉnh quay mặt đi. Cái cậu bận tâm căn bản không phải chuyện này.
Thấy cậu vẫn còn sức giận dỗi với mình, Cố Thừa Nghiên thoáng yên lòng. Hắn hỏi: “Đói không? Muốn ăn gì không?”
Cảnh Nặc không nói. Thực ra cậu không đói lắm, lúc hôn mê đã truyền vài chai dịch dinh dưỡng, căn bản không còn cảm giác đói… Nghĩ là vậy, nhưng ngay sau đó cậu đã ngửi thấy mùi cơm.
Cảnh Nặc vốn đang quay mặt ra hướng ngược lại với cửa, đột nhiên ngửi thấy mùi thơm, chiếc mũi liền theo bản năng tìm kiếm mùi vị. Ngoe nguẩy, ngoe nguẩy, cậu quay đầu lại. Trước khi đối diện với Cố Thừa Nghiên, cậu đã thấy vị quản gia đang bưng khay.
Đúng, là vị quản gia mới mặc trang phục thân sĩ cổ điển kia.
Cảnh Nặc lập tức nổi trận lôi đình. Sự giận dữ và hận ý trong mắt hiển lộ ra một cách trắng trợn. Cậu quẫy đạp loạn xạ trên giường như một con cá mắc cạn, tay chân cùng lúc phát lực, đập xuống giường tạo ra tiếng động nặng nề.
“Ta không ăn! Ta có đói chết cũng không ăn!”
Cố Thừa Nghiên không hiểu sao cậu đột nhiên lại như vậy, nhíu mày đè cậu lại: “Đừng làm loạn.”
Hắn cũng nhận ra Cảnh Nặc dường như rất có địch ý với quản gia mới. Hắn đỡ Cảnh Nặc ngồi dậy, tự mình nhận lấy bát cháo trên khay, rồi vẫy tay ra hiệu cho Quản gia Trần đứng xa một chút.
“Nghe lời. Ngươi đã nhịn đói mấy ngày, lại mới truyền dịch dinh dưỡng, bây giờ không thể ăn nhiều. Ăn một chút cháo đã.”
Cảnh Nặc nhìn chằm chằm bát cháo nấm đen và hải sản thơm lừng, nuốt nước miếng, nhưng vẫn hung tợn nói: “Ta không ăn!”
Cố Thừa Nghiên lúc này lại bất ngờ rất có kiên nhẫn. Hắn tự mình dùng thìa khuấy trong bát, múc một muỗng, thổi thổi, đưa đến bên miệng Cảnh Nặc. Giọng nói bình thường như đang ra lệnh: “Há miệng.”
Cảnh Nặc theo phản xạ vô điều kiện hé miệng, bị đút đầy một muỗng cháo thơm lừng, ấm áp. Cậu vẫn còn nhớ trừng mắt nhìn Quản gia Trần.
“Nóng không?” Cố Thừa Nghiên hỏi.
Cảnh Nặc vừa trừng mắt vừa thành thật trả lời: “Không nóng, vừa đủ.”
Thế là Cố Thừa Nghiên tiếp tục đút cho cậu. Cảnh Nặc nhấp một muỗng cháo, ánh mắt phẫn hận vẫn quật cường nhìn thẳng Quản gia Trần. Nuốt xong ngụm cháo, cậu lại tiếp tục trừng mắt.
Đến khi ăn được nửa bát cháo xuống bụng, cả người ấm áp và có sức hơn, Cảnh Nặc lại lật lọng kêu gào: “Không ăn nữa!”
Cố Thừa Nghiên lúc này bất ngờ rất kiên nhẫn: “Ăn no rồi sao? Vẫn còn nửa bát, ăn thêm hai muỗng nữa đi.”
Cảnh Nặc bướng bỉnh quay cổ: “Sau này, chỉ cần là hắn bưng tới, ta có đói chết cũng không ăn!”
Cố Thừa Nghiên lập tức hiểu ra điều gì đó. Hắn tiện tay cầm lấy khăn giấy lau miệng cho cậu, thần sắc nghiêm túc, ngữ khí đầy uy nghiêm: “Ta không về, ngươi sẽ không ăn sao?”
Cảnh Nặc: “?”
“Thật là hồ đồ. Ta làm gì có thời gian ngày nào cũng về đút cho ngươi ăn ba bữa?”
Cảnh Nặc: “???”