Chương 25
Trương quản gia vốn xuất thân quý tộc, nhưng là dòng nhánh xa, chỉ mấy thế hệ là sa sút.
Tuy vậy, Trương quản gia không bao giờ cảm thấy mình đã trở thành người thường. Khi còn nhỏ, gia đình hắn từng có một thời gian sống sung túc. Nhưng rồi, do Đại công Jordana dẫn dắt quân đội chống đỡ ba lần ngoại xâm quan trọng, tạo cơ hội vượt giai tầng cho vô số bình dân, sợi dây liên kết cuối cùng của quý tộc sa sút với tầng lớp thượng lưu đã bị cắt đứt.
Lúc đó, Trương quản gia còn nhỏ, chưa ý thức được điều gì. Ngược lại, hắn rất sùng bái Đại công Jordana. Trong khi bậc cha chú chỉ trích Đại công Jordana là kẻ phản bội không thể tha thứ vì thân là quý tộc mà cam tâm làm bàn đạp cho lũ kiến cỏ (bình dân), Trương quản gia lại không nghĩ như vậy.
Hắn cho rằng người cao thượng nhất trên đời không gì hơn là người có địa vị xã hội cao quý nhưng lại sẵn lòng dâng hiến đại nghĩa cho tầng lớp yếu thế và thấp kém, bởi vì những gian nan và trở ngại người đó phải trải qua là điều người thường không thể tưởng tượng. Cuộc đấu tranh của những người thường kia, thực chất chỉ là việc mất mạng trong sự hoảng hốt và vô tri. Lịch sử sẽ không nhớ tên những kẻ ngu muội, nhưng có lẽ, sẽ ghi lại tâm lộ lịch trình của vị quý tộc vương công mang đại nghĩa này.
Đó là một hình tượng anh hùng hoàn mỹ, là anh hùng khiến các quý tộc thượng lưu phải cúi đầu khâm phục, khiến nhân dân tầng lớp dưới cùng reo hò kính yêu.
Trương quản gia mơ ước trở thành người như vậy, và quan trọng nhất, hắn có huyết thống quý tộc, điều này dường như lẽ ra phải là vận mệnh của hắn.
Chỉ tiếc, niềm vui ngắn chẳng tày gang. Không lâu sau, Đại công Jordana qua đời. Tên tuổi hắn dần biến mất trong ký ức mọi người, sự nghiệp to lớn từng có của hắn cũng dần bị lời nói của quý tộc tiêu tan gần hết.
Đại công Jordana không có người nối nghiệp, đứa con duy nhất lại là một Omega.
Omega, Trương quản gia tiếc nuối nghĩ, điều này có nghĩa là sự tồn tại của người đó chỉ nằm trong hậu viện của một Alpha nào đó. Ngay cả Hoàng hậu tôn quý nhất cũng vô dụng.
Không ngờ, sau đó một sát thần tên là Cố Thừa Nghiên xuất hiện, nổi bật giữa trời. Đế quốc không có loạn trong giặc ngoài nào mà hắn không chống đỡ được. Mấy năm sau, hắn thậm chí nhảy vọt trở thành Thượng tướng đế quốc.
Trương quản gia nhìn thấy bóng dáng Đại công Jordana trên người hắn, nhưng dường như lại có chút khác biệt. Chẳng hạn, Thượng tướng Cố dường như không có ý tưởng bác ái như vậy.
"Dù sao cũng là kẻ bò lên từ tầng lớp thấp kém," hắn nghĩ. Nhưng không sao, khí chất cường ngạnh của một quân thống soái đã đủ để Trương quản gia tự thuyết phục. Hắn nguyện ý dốc lòng làm hậu thuẫn và lão sư của hắn.
Mấy năm nay, Trương quản gia dần nhận ra tư chất của mình không thích hợp làm một thống lĩnh. Hắn gần như đã quên giấc mộng thời niên thiếu, nhưng sự xuất hiện của Cố Thừa Nghiên đã khiến hắn cảm nhận được máu nóng cuồn cuộn đã lâu.
Vừa vặn, hắn thuận lợi thông qua kỳ sát hạch của Chìa khóa Vàng Ngân Hà và dẫn đầu trong số các ứng viên cùng khóa. Hoàng đế xem qua tài liệu của mấy người họ, vừa khéo chọn hắn làm quản gia dinh thự của Thượng tướng Cố.
Thật là một khoảnh khắc vinh quang! Đây là sự chỉ dẫn của vận mệnh, thiên mệnh nên như thế.
"Sự nghiệp phụ trợ anh hùng của Quản gia số một Ngân Hà sẽ bắt đầu từ hôm nay. Phải ghi nhớ cảm giác này," Trương quản gia tự nhủ. "Sau này khi viết tự truyện và hồi ký, nhất định phải dùng trọn một chương để ghi lại khoảnh khắc này."
"Anh hùng đế quốc có lẽ sẽ không có tên ta, nhưng ta là Bá Nhạc duy nhất của anh hùng."
Mọi chuyện đều thuận lợi. Thượng tướng Cố toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp, hắn chuyên tâm quản lý tốt dinh thự, tận tâm tận lực phò tá bên cạnh, tận dụng mọi cơ hội dùng những đạo lý thâm minh đại nghĩa để cảm hóa hắn. Trương quản gia rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Sau này chỉ còn chờ Thượng tướng Cố liên hôn với một Omega quý tộc gia cảnh ưu việt, trở thành quý tộc thực sự.
Cho đến khi Thượng tướng Cố ôm về một Beta dơ dáy bẩn thỉu.
Trương quản gia nghĩ, một tên phiền toái đã xuất hiện.
Ngày hôm sau, khi Cảnh Nặc tỉnh lại, cậu đã không còn thấy đói nữa. Đó là kiểu cơ năng cơ thể tự điều tiết sau khi đói quá mức. Rời giường, Cảnh Nặc rõ ràng cảm thấy cơ thể hơi suy nhược. Cậu lo lắng, liệu thể chất có bị Alpha "làm" nhiều mà trở nên yếu ớt như Omega không? Cậu là đại Beta nam tử hán mà!
Xuống lầu vừa vặn gặp Tu Kiệt, Cảnh Nặc vui mừng gọi cậu lại, nhờ cậu giúp mình nhận đường. Tu Kiệt nhiệt tình đồng ý. Trong lúc trò chuyện, Cảnh Nặc biết rằng đã qua giờ ăn sáng của người hầu trong Cố Trạch. Cảnh Nặc kinh hãi: “Cái gì? Đã ăn sáng rồi sao? Tại sao không ai nói cho tôi?”
Tu Kiệt nhất thời nghẹn lời, cậu cứ nghĩ quản gia chắc chắn sẽ sắp xếp người đưa cơm.
Cảnh Nặc kêu rên: “Tôi hôm qua đã nhịn đói cả ngày rồi!”
“Cái gì?” Tu Kiệt cũng kinh hãi, lập tức dẫn Cảnh Nặc đi nhà bếp xem còn gì sót lại không. Kết quả, ngay giây trước khi họ bước vào nhà bếp, đầu bếp đã đổ hết thức ăn thừa vào thùng rác thực phẩm giao cho robot chở đi.
Cảnh Nặc: “……”
Cậu nuốt nước bọt, muốn khóc.
Khi người ta nhận ra mình đang đói, tiếp theo là cơn đói cồn cào không ngừng nghỉ, huống chi cậu đã không ăn gì từ hôm qua.
Cuối cùng, dưới sự yểm trợ của Tu Kiệt, Cảnh Nặc đã trộm được một củ cải chưa rửa trong nhà bếp.
Hai người trốn ở một hành lang mà Trương quản gia ít lui tới. Cảnh Nặc ngồi xổm gặm củ cải, Tu Kiệt ngồi xổm bên cạnh nhìn cậu gặm.
Cảnh Nặc vừa gặm vừa chảy nước mắt. Tu Kiệt luống cuống, tay chân lóng ngóng muốn an ủi cậu, nhưng Cảnh Nặc xua tay, nói: “Không sao, đây là củ cải cay.”
“Nha, cay thật.” Cảnh Nặc lau nước mắt, hít mũi, vô cùng hối hận: “Lúc nãy quá căng thẳng không nhìn rõ, tôi cứ nghĩ lớp bùn dày đó bọc củ khoai lang đỏ cơ, biết thế lấy cái bên cạnh. Ai mà ngờ được lớp bùn dày như vậy lại bọc củ cải chứ.”
Tu Kiệt nói: “Củ cải nhiều nước không no lâu đâu, hay là cậu chờ ở đây, tôi đi lấy trộm một củ khoai lang đỏ ra cho cậu.”
Cảnh Nặc liên tục xua tay, từ chối ý tốt của cậu: “Không sao, lát nữa là đến giữa trưa rồi, tôi ăn cơm trưa nhiều một chút là được.”
Kết quả là buổi trưa cũng không được ăn cơm.
Giữa chừng, Trương quản gia gọi Cảnh Nặc đi. Tu Kiệt lo lắng không thôi, nghĩ rằng chuyện trộm củ cải buổi sáng đã bị phát hiện. Nhưng Trương quản gia còn không thèm liếc cậu một cái, ánh mắt xét nét của hắn quả thực có thể khiến Cảnh Nặc vạn tiễn xuyên tâm.
“Đi theo ta, sắp xếp cho ngươi một ít công việc.” Trương quản gia nói. Nếu hắn một lòng muốn làm người hầu ở Cố Trạch, Thượng tướng cũng đã đồng ý, vậy thì phải ngoan ngoãn nghe lời, siêng năng một chút, tay chân lanh lẹ một chút, không được nhàn rỗi. Rất nhiều công việc không phải máy móc thông minh có thể ôm đồm, lúc cần đến nhân lực thì không thể mơ hồ.
Cảnh Nặc nghe xong “Ồ” một tiếng, sau đó nghĩ không đúng rồi. Cậu không phải là trợ lý tư nhân cao cấp sao? Chúng ta vẫn còn phải chịu sự sai phái của quản gia à?
Cảnh Nặc thành khẩn đặt câu hỏi: Cậu là trợ lý tư nhân, không nên do Thượng tướng Cố trực tiếp quản hạt sao?
Cậu cũng không dám mặt dày thêm hai chữ “Cao cấp”, luôn cảm thấy nói ra sẽ rất ngạo mạn.
Trương quản gia lạnh lùng liếc cậu một cái, vô cùng lạnh lùng: “Vậy ngươi đi nói với Thượng tướng đi.”
Cảnh Nặc: “……”
Hắn chắc chắn đã nắm bắt chính xác việc cậu không có thiết bị liên lạc!
Trương quản gia dẫn cậu rẽ trái rẽ phải đến một nhà kho khác. Chỗ này là nơi cất giữ hàng tiêu hao hàng ngày. Trương quản gia đưa cho cậu một tờ đơn, bảo cậu kiểm kê kho hàng một lần, sau đó dựa theo số liệu trên một bảng khác mà phân loại bổ sung hao hụt cho các phòng.
Khối lượng công việc này thông thường cần ít nhất năm người cùng nhau hoàn thành, nhưng quản gia rõ ràng đang cố ý bắt nạt cậu, bắt cậu làm một mình.
Cảnh Nặc mỉm cười nhìn theo Trương quản gia đi, trong lòng đầy rẫy lời mắng thầm.
"Làm quản gia thật sướng a. Chờ ta lên làm quản gia, cho ta nhận hai vạn Ngân Hà tệ mỗi tháng ta cũng cam lòng."
“À đúng rồi,” Trương quản gia đột nhiên dừng bước, quay đầu lại cười như không cười nói với cậu: “Xe vận chuyển trong nhà kho này bị hỏng rồi, phiền ngươi tự mình vận chuyển đến các phòng đi.”
"Chờ tháng sau ta nhận được mười vạn Ngân Hà tệ, ném vào mặt ngươi!!!"
"Bắt ta làm việc ư? Không thành vấn đề, đương nhiên phải làm. Chờ ta thăm dò rõ từng phân đoạn quản lý trong dinh thự Cố, chính là lúc ngươi bị cuốn gói, đừng tưởng rằng ngươi là Alpha thì ghê gớm. Beta chúng ta trời sinh là thánh thể trâu ngựa, ta nhất định phải làm quản gia Cố Trạch!"
"Không giận không giận, quân tử trả thù mười năm không muộn. Chờ ta sa thải ngươi, ngươi đừng mơ đến tiền đền bù!"
Cảnh Nặc nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa.
Cái gì mà xe vận chuyển hỏng rồi, toàn là cớ. Căn phòng này vốn dĩ không có xe vận chuyển. Nhưng cậu hôm qua vừa mới sửa xong một cái. Cảnh Nặc ôm một ít đồ vật đi tìm cái xe vận chuyển đó, sau đó dùng xe đẩy hàng đến từng phòng. Chở xong lại quay lại nhà kho, số lượng vận chuyển mỗi lần cũng rất nhiều, giúp rút ngắn đáng kể thời gian làm việc. Chờ chuyển hết xong lại đi kiểm kê tồn kho, số lượng cần kiểm kê cũng giảm bớt.
"Ta làm thì không tệ đâu."
Cảnh Nặc vừa vận chuyển đồ vừa ngân nga. Làm việc đương nhiên phải động não, cậu là Beta thông minh mà.
Bất quá dù là như thế, mọi thứ hoàn thành cũng đã đến buổi chiều, hoàn hảo bỏ lỡ giờ ăn trưa.
Cảnh Nặc biết Trương quản gia đang cố ý nhắm vào mình, nhưng cậu hiện tại đói đến mức ngực dán vào lưng, không có sức lực để phân cao thấp với hắn. May mắn là còn một khoảng thời gian nữa mới đến bữa tối. Cậu tìm đến nhà ăn công nhân theo hướng dẫn của Tu Kiệt buổi sáng.
Trương quản gia nói cậu là người mới, phải xếp hàng cuối cùng. Chờ cậu xếp đến lượt, đầu bếp múc cơm vẻ mặt khó xử nói với cậu: “Hôm nay nấu thiếu thức ăn, vừa vặn hết chỗ cậu múc.”
Lúc đó, Trương quản gia đã ăn xong, nhẹ nhàng đi ngang qua bên cạnh, giả bộ giả vịt nói: “Ai da, không khéo vậy sao.”
Cảnh Nặc hít sâu một hơi. Vô pháp vô thiên! Ngay cả Cuồng Sa cũng chưa từng bỏ đói cậu! Cậu hận không thể ném nguyên cái bàn ghế vào đầu Trương quản gia.
May mắn Tu Kiệt tốt bụng, lén nhường cơm của mình cho Cảnh Nặc.
“Không sao, tôi hôm nay làm việc ít.” Tu Kiệt nói nhỏ với cậu: “Tôi thấy cậu buổi trưa không đến là biết cậu chắc chắn lại không được ăn cơm, nên tôi ăn rất nhiều bữa trưa rồi, tối không đói lắm, cậu ăn hết đi.”
Cảnh Nặc không khách khí với cậu, ôm quyền tỏ vẻ “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được”. Ngồi xổm bên cạnh liền bắt đầu vồ vập lùa cơm.
Mấy ngày tiếp theo, Cảnh Nặc và Trương quản gia coi như đối đầu công khai. Hai người thế như nước với lửa. Công việc Trương quản gia sắp xếp, Cảnh Nặc thì không làm theo y nguyên, không chỉ không làm mà cậu còn phải gây khó dễ cho quản gia.
Ví dụ như bôi dầu vào đế giày quản gia xem hắn ngã chó gặm phân; leo lên cây ném hạt đã ăn vào cổ áo quản gia đi ngang qua; đổi nước rửa tay của quản gia thành keo dán nước…
Loại này còn coi là văn nhã một chút. Hơn nữa, cậu rất lương thiện, cố gắng không làm tăng khối lượng công việc cho những người khác, chỉ nhắm vào một mình Trương quản gia.
Trương quản gia bao giờ chịu nổi khuất nhục như vậy? Đáng tiếc biệt thự rất lớn, trang viên còn lớn hơn, Cảnh Nặc lại có thể ra khỏi cửa biệt thự, như con cá chạch trơn tuột, căn bản không thể bắt được. Cuối cùng, hắn chỉ có thể kiên trì chiến lược bỏ đói cậu đến cùng.
Tu Kiệt bị phát hiện cho Cảnh Nặc ăn cũng bị phạt. Cảnh Nặc không đành lòng liên lụy cậu, tự mình mỗi ngày canh nửa đêm đi nhà bếp trộm củ cải, khoai lang đỏ, cải trắng.
Cảnh Nặc đói đến mức ra tay với Trương quản gia cũng không còn lưu tình. Theo thống kê chưa đầy đủ, mấy ngày này Trương quản gia tổng cộng gãy xương năm lần, nứt xương ba lần, lăn xuống cầu thang gãy cung mày hai lần, rớt xuống hồ suýt chết đuối một lần.
Mặc dù mỗi lần những người hầu khác đều hò reo hỏi han quản gia ân cần, nhưng trong lòng họ đều lén lút vui mừng, cảm thấy rất hả dạ. Ngày thường Trương quản gia đâu có coi họ ra gì.
Cảnh Nặc vẫn chưa hết giận. Trương quản gia bị thương nhiều như vậy, nhưng chỉ cần ở trong khoang chữa bệnh vài phút là có thể hồi phục như ban đầu, không đau không ngứa. Chú béo lén lút giữ cơm cho cậu trong nhà bếp nói với cậu, đừng nhìn hắn hồi phục nhanh, việc tái tạo tế bào và xương cốt với tần suất cao nhìn có vẻ hoàn hảo vô sơ, nhưng không nói trước được sẽ giảm thọ hắn mấy năm.
Sau này chú béo cũng bị phát hiện. Trương quản gia yêu cầu sau mỗi bữa ăn phải đổ tất cả cơm thừa canh cặn dưới mí mắt hắn vào thùng rác thực phẩm, không ai được lén lút mang ra khỏi nhà ăn công nhân.
Hắn hiển nhiên coi mình là Hoàng đế Cố gia.
Lần này, Cảnh Nặc lại chỉ còn có nguyên vật liệu để ăn.
Những người hầu khác cũng lén lút đưa đồ ăn vặt cho Cảnh Nặc. Mọi người đều rất cẩn thận, để không bị Trương quản gia phát hiện, Cảnh Nặc cần phải giấu toàn bộ đồ vật đi.
Cố Trạch có một nơi tuyệt đối an toàn, đó chính là phòng ngủ của Cố Thừa Nghiên.
Cảnh Nặc ở trong phòng ngủ chính từ khi vào đây, điểm này ngay cả quản gia cũng không dám tùy tiện can thiệp. Vì vậy, Cảnh Nặc đã giấu đồ vật trộm được và đồ ăn vặt được mọi người hỗ trợ dưới gầm giường.
Gầm giường thật là một sự tồn tại khiến người ta an tâm. Lúc nhét củ cải khoai lang đỏ vào, tiện tay sờ một lượt sao pháp Ngân Hà trong bọc, cảm thấy nhân sinh lại có hy vọng.
Mấy ngày nay bị đói, Cảnh Nặc vừa gặm củ cải sống vừa an ủi mình. Cậu từng đọc, cái gì mà "Trời muốn giao trọng trách lớn cho người nào đó? Không đúng, dù sao người nào đó thì cần phải cái gì đó, cái gì đó, sau đó đói khát về thể xác!"
Đúng, cậu chỉ nhớ được câu đó.
Đói thì đói một chút, sau này cậu muốn làm đại sự, thành nghiệp lớn, bắt đầu từ việc đoạt lấy cái chức vụ quản gia nho nhỏ này.
"Chờ xem, chờ Thượng tướng Cố trở về, ta nhất định phải tống cổ ngươi đi."
Một tuần sau.
Cảnh Nặc đã sống không còn gì luyến tiếc.
Ngay cả lúc nhà cậu nghèo nhất cũng chưa từng gặm củ cải cải trắng sống.
Cậu soi gương, thấy mình trong gương gầy đi một vòng, má hơi hõm vào, cả người mặt xám như tro tàn.
"Ta thảm quá."
"Ta cũng quá mấy lần thảm rồi."
Cố Thừa Nghiên vừa vào nhà, đứng ở cửa vài giây, không thấy được người muốn thấy. Quản gia cung kính đến cởi áo khoác cho hắn. Cố Thừa Nghiên bất động thanh sắc hỏi: “Mấy ngày nay cậu ta ở nhà có nghe lời không?”
Mặt quản gia có một khoảnh khắc vặn vẹo, nhưng hắn dù sao cũng là người tinh ý, phân biệt được một tia bất mãn từ lời Cố Thừa Nghiên, vội vàng đổ thêm dầu vào lửa.
“Mọi chuyện đều ổn, chỉ là…” Hắn nói nửa chừng lại thôi. Cố Thừa Nghiên nhíu mày nhìn về phía hắn, bảo hắn có chuyện nói thẳng.
“Hải, cũng không có gì đâu.” Trương quản gia cười cười, nói mơ hồ: “Cái này… dù sao cũng là người bên ngoài, tính tình quá hoang dã, rất hay gây rối. Chỗ khác thì không thành vấn đề, tôi đi theo thu dọn xử lý là được, chủ yếu là… mấy ngày nay chiếm dụng phòng ngủ của ngài, cũng không cho người dọn dẹp, không biết làm loạn thành cái dạng gì.” Nói xong còn giả vờ thở dài.
Cố Thừa Nghiên nghe những điều này thì hơi ngoài ý muốn.
Hắn đã sớm phát hiện tiểu gia hỏa này còn khá có tính xấu, nhưng không ngờ lại dám làm loạn như vậy.
Ngày thường thì giả vờ cụp mi rũ mắt…
“Cậu ta làm loạn vì sao? Là muốn rời đi? Có nói muốn ra ngoài tìm ai không?”
“Cái này…” Một loạt câu hỏi của Cố Thừa Nghiên khiến quản gia nói dối không kịp trả lời, tròng mắt đảo qua đảo lại, suy đoán Thượng tướng Cố đang nghĩ gì. Là nghe tin cậu ta làm loạn sẽ tức giận, hay là nói không muốn đi sẽ tức giận?
Lúc hắn đang do dự, Cố Thừa Nghiên đã chuẩn bị lên lầu: “Cậu ta ở đâu? Vẫn còn ở phòng ngủ?”
“Đúng vậy.”
Cố Thừa Nghiên lần đầu tiên cảm thấy thời gian có chút dài đằng đẵng, không ngờ đã một tuần không về nhà.
Trước kia đối với tòa dinh thự Thượng tướng này không có chút quyến luyến nào, chỉ là một nơi để ngủ. Bận rộn thì ngủ đâu mà chẳng được?
Cái tuần này, hắn lại lần đầu tiên cảm thấy không kiên nhẫn với công việc nặng nề. Ban đầu hắn nghĩ là do Hoàng đế làm quản lý phủi tay, sau đó hắn nhận ra mình thế mà lại có một loại xúc động muốn nhanh chóng kết thúc công việc về nhà.
Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi khi bản thân lại nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, dường như là vì hôm đó đẩy cửa bước vào, có người mừng rỡ như điên chạy tới, cười khúc khích nói với hắn: “Ngài đã trở lại.”
Trong phút giây nhàn rỗi giữa công việc bận rộn, cảnh tượng này cứ quẩn quanh trong đầu không dứt.
Hoàn thành công việc xong, hắn lập tức chỉ huy Fran sắp xếp lộ tuyến, gần như là gấp gáp không chờ nổi mà trở về nhà.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng trước khi mở cửa quả thực có một chút mong đợi như vậy.
Đáng tiếc, cảnh tượng hắn mong đợi đã không xuất hiện. Thậm chí đến khi hắn đi bộ đến cửa phòng ngủ, người kia vẫn không xuất hiện.
Cố Thừa Nghiên bảo quản gia đi xuống, một mình đẩy cửa bước vào phòng ngủ.
Động tĩnh mở cửa kinh động người trong phòng. Không biết đang làm gì, chỉ nghe thấy một tiếng động nặng, như là đụng phải cái gì, sau đó truyền đến tiếng “Ai da” nho nhỏ. Cố Thừa Nghiên khẽ nhíu mày, bước nhanh hơn vào phòng trong của phòng ngủ chính.
Vừa lúc thấy Cảnh Nặc hoang mang rối loạn bò ra từ gầm giường.
“Ngươi đang làm gì?” Khoảnh khắc nhìn rõ bóng dáng cậu, hàng mày Cố Thừa Nghiên nhăn lại càng sâu. Hắn trầm mặc đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hắn nhạy bén nhận thấy Cảnh Nặc đã gầy đi rất nhiều.
Tại sao lại gầy đi nhiều như vậy? Ở Cố gia còn có thể sống tệ hơn ở câu lạc bộ Cuồng Sa sao? Hay là cậu ta lại nghĩ ra thủ đoạn mới gì… để làm hắn đau lòng?
Cảnh Nặc đứng ở mép giường, rõ ràng có ý đồ che giấu gì đó. Cố Thừa Nghiên tiếp tục truy vấn: “Dưới gầm giường có cái gì?”
“Không có gì cả!” Cậu trả lời không chút do dự.
Vậy chính là có.
Cảnh Nặc hoảng đến muốn mạng, không ai nói với cậu Cố Thừa Nghiên hôm nay trở về cả.
Dưới gầm giường đều là vỏ củ cải, vỏ khoai lang đỏ, bùn đất, còn cả lá cải trắng úng mà cậu chưa kịp thu dọn. Trong ấn tượng của cậu, Cố Thừa Nghiên có chút sạch sẽ quá mức … Không đúng, không có thói ở sạch thì nhìn thấy cái này cũng phải tức giận chứ.
Cố Thừa Nghiên vừa cởi cà vạt vừa đi về phía cậu. Ánh mắt hắn luôn dừng ở gầm giường, dường như muốn tìm tòi đến cùng.
Cảnh Nặc nhanh chóng tiến lên ngăn cản hắn.
Cản đương nhiên là cản không được, nên nói chính xác hơn là Cảnh Nặc đã dứt khoát nhanh nhẹn tiến lên ôm lấy Cố Thừa Nghiên.
Bước chân Thượng tướng Cố quả nhiên dừng lại.
“Ngươi có cái gì muốn giải thích sao?” Mắt kiếm liếc xuống nhẹ nhàng, mang theo uy nghiêm trên cao nhìn xuống.
Hai cánh tay Cảnh Nặc dang ra thậm chí không ôm hết được một vòng Cố Thừa Nghiên. Cậu cảm nhận sâu sắc thế nào là châu chấu đá xe, kiến càng lay cổ thụ.
"Không được, lãnh tụ Beta vĩ đại Cảnh Tiểu Nặc vĩnh viễn không nhận thua!"
“Thật, thật sự không có gì cả.” Vừa mở miệng khí thế đã giảm tám độ, lẩm bẩm đầy chột dạ: “Ngài về sao cũng không nói một tiếng a…”
Cảnh Nặc lén lút ngước mắt, phát hiện Cố Thừa Nghiên cũng đang liếc cậu.
Bộ dạng như đang suy tư, không biết đang nghĩ gì, cậu vội vàng dời tầm mắt đi.
“Ngươi thích nghi với thân phận mới quả thật rất tốt.” Cố Thừa Nghiên đột nhiên thốt ra câu này.
Cảnh Nặc lộ ra ánh mắt mơ hồ.
Gì cơ?
Cố Thừa Nghiên đưa tay nhéo một cái lên mặt cậu, cười như không cười: “Trước đây ở câu lạc bộ chê ta về muộn, hiện tại lại oán ta ra cửa không báo cáo hành trình sao?”
“Nói ngươi nhát gan, nhưng cái gì cũng dám làm, nói ngươi gan lớn…” Hắn hơi cúi người lại gần một chút. Hầu kết Cảnh Nặc giật giật, nín thở.
“Ngươi hiện tại lại đang căng thẳng cái gì?”
Cảnh Nặc lại nuốt một ngụm nước bọt.
Cậu không phải căng thẳng.
Cậu đói.
Hôm nay đấu trí đấu dũng với quản gia cả ngày, ngay cả một ngụm nước cũng không uống được. Trương quản gia có lẽ đoán được cậu đang giấu đồ ăn trong phòng ngủ, một khi chờ cậu xuống lầu là cố ý chặn đường cậu quay lại. Cảnh Nặc cả ngày chưa ăn gì, đói đến mức đầu váng mắt hoa. Vẫn là Tu Kiệt đánh yểm trợ, đi bằng thang máy chuyên dụng của Thượng tướng Cố cậu mới lên được.
Vừa gặm được hai miếng củ cải thì nghe thấy tiếng Cố Thừa Nghiên đẩy cửa vào, đầu còn bị ván giường đụng phải một cái.
Giờ phút này, ánh mắt u oán của cậu trong mắt Cố Thừa Nghiên lại được gọi là căng thẳng.
Bộ dạng “căng thẳng” của Cảnh Nặc quả thật làm người ta ngứa ngáy trong lòng. Cố Thừa Nghiên rất khoan hồng độ lượng quyết định không buông tha cậu.
Hắn sờ sờ vệt đỏ vừa nãy mình nắn trên mặt cậu: “Vậy ngươi nói xem, vừa rồi đang làm gì?”
Tốt rồi, lại quay trở lại.
Tròng mắt nhỏ của Cảnh Nặc quay tít, nói nhỏ: “Đang dọn dẹp vệ sinh.”
Cố Thừa Nghiên rất ngoài ý muốn: “Dọn dẹp gầm giường?”
“Đúng vậy!” Cảnh Nặc như thể cuối cùng cũng tìm được phương hướng, làm ra bộ dạng tự tin mười phần: “Thượng tướng Cố ngài không biết đâu, lúc ngài không ở nhà, quản gia lừa gạt lắm! Hắn sắp xếp một lượng lớn công việc cho những người hầu khác, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, duy chỉ có phòng của ngài là bỏ sót.”
“Tôi ở đây mấy ngày rồi, hắn một lần cũng chưa đến dọn dẹp, cũng không thay khăn trải giường gì cả!” Lời mách lẻo được đánh tráo tương đối có dụng ý.
Cố Thừa Nghiên nghĩ thầm điều này hoàn toàn trái ngược với lời quản gia nói, liền thuận theo cậu: “Vậy ta xem ngươi dọn dẹp thế nào.”
Nói rồi định cúi đầu nhìn gầm giường.
“Ai… Thượng tướng Cố!” Cảnh Nặc vội vàng kéo lấy cánh tay Cố Thừa Nghiên, nói chuyện lộn xộn: “Tại sao cứ nhất thiết phải xem chỗ đó chứ, xem chỗ khác không được sao?”
“Tôi dọn dẹp rất sạch sẽ.” Cảnh Nặc dừng lại: “Chỗ khác ấy.”
Cố Thừa Nghiên nhìn cậu thật sâu một cái.
Cảnh Nặc tưởng rằng bộ dạng “lạy ông tôi ở bụi này” của mình quá rõ ràng, lo lắng bất an tự hỏi làm thế nào để xóa tan nghi ngờ của đối phương.
Trên thực tế, Cố Thừa Nghiên cảm thấy Cảnh Nặc đang làm nũng.
Sợ hắn thực sự phát hiện ra gì đó, muốn phạt cậu.
“Được rồi,” Cố Thừa Nghiên ung dung ôm cánh tay: “Vậy xem ‘chỗ khác’ mà ngươi nói.”
Cảnh Nặc thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nhếch lên không thể áp chế. Cậu không phân trần đẩy Cố Thừa Nghiên về phía cửa: “Đến đây đến đây Thượng tướng Cố, chúng ta xem từ ngoài vào trong.”
Thế muốn tránh xa giường nệm tám vạn dặm!
Cố Thừa Nghiên liếc nhìn gầm giường, rồi nhìn khóe môi Cảnh Nặc, ngầm đồng ý cho cậu làm càn.
Tiếp theo, Cảnh Nặc nhiệt tình triển lãm thành quả lao động của mình cho Cố Thừa Nghiên.
“Xem xem, cái gương này, còn cái bình hoa này nữa, sự bóng loáng không dính một hạt bụi này, Thượng tướng Cố ngài không biết đâu, người thường không làm được đến mức này đâu.” Cảnh Nặc đứng trước chiếc gương lớn ở cửa, chỉ trỏ khoa trương nói, ám chỉ dán vàng cho mình: “Chi tiết quyết định thành bại, người như tôi làm việc luôn chú trọng chi tiết.”
Cố Thừa Nghiên nhìn theo chỗ Cảnh Nặc chỉ. Đó là một chiếc bình hoa bằng Đồng Lam cao nửa cánh tay.
Bình hoa Đồng Lam có nguồn gốc từ hành tinh Denon. Nơi đó dân cư thưa thớt, thường xuyên có thiên thạch rơi xuống, không thích hợp cho con người sinh sống, nhưng ngành khoáng sản lại vô cùng phát triển. Loại vật liệu dùng để chế tác bình hoa Đồng Lam chính là một loại thiên thạch tự do trong hệ Ngân Hà. Sau khi xử lý đặc biệt, tiêu trừ phóng xạ, chúng được làm thành các vật trang trí sang trọng với kiểu dáng đa dạng.
Đặc điểm lớn nhất của nó là: Không bám tro, không dính bụi, không thấm nước.
Nguyên liệu làm chiếc gương mà Cảnh Nặc vừa chỉ thực ra cũng là loại thiên thạch này.
Cố Thừa Nghiên cười như không cười liếc cậu một cái, nhưng không vạch trần. Thay vào đó, hắn hỏi một câu:
“Ngươi biết ‘Thần tượng Paler’ không?”
“À?” Chủ đề thay đổi quá nhanh, Cảnh Nặc chưa kịp phản ứng. Rất nhanh, cậu gật đầu: “Biết chứ.”
“Biết?” Cố Thừa Nghiên nhíu mày nhìn về phía cậu.
“Đúng vậy.” Cảnh Nặc mơ hồ chớp mắt: “Trước đây ở câu lạc bộ… ừm, cái phòng bi-a đó, Piker nói với ngài đó?” Trên mặt hiện lên màu hồng nhạt, giọng nói dần nhỏ lại, tròng mắt cũng liếc sang chỗ khác…
Cố Thừa Nghiên nhớ lại chuyện ngày đó.
Nói đến đây, Cố Thừa Nghiên nhếch khóe môi, nhìn Cảnh Nặc đầy săm soi: “Xong việc ta nghe nói phòng bi-a đó bị rò rỉ nước, rò rỉ điện, suýt chút nữa gây hỏa hoạn.”
“Nhưng trong ấn tượng của ta, động tĩnh ngày đó dường như không lớn đến vậy phải không?”
Lời này nói ra đầy ái muội. Trước mắt Cảnh Nặc chợt hiện lên cảnh tượng ngày đó bị đè trên bàn bi-a, nhưng cậu nhịn xuống, vẻ mặt ngây thơ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải Cuồng Sa nơi nơi năm tháng cũ kỹ thiếu tu sửa sao? Bằng không cũng sẽ không gây ra bi kịch nổ tung cháy nhà chấn động cả nước lần này.”
Cố Thừa Nghiên khẽ cười một tiếng, nắm một bên má còn lại của Cảnh Nặc. Mãi đến khi nghe cậu “Ai da ai da”, trên mặt hiện lên vệt đỏ đối xứng mới buông tay.
Cảnh Nặc ôm lấy nửa bên mặt đó, ánh mắt ai oán.
Nhưng cậu lại không muốn từ bỏ cơ hội tốt này, càng thêm dũng cảm tiến lên kéo cánh tay Cố Thừa Nghiên giới thiệu mình giỏi giang thế nào. “Chỗ cửa ra vào là quan trọng nhất, là ấn tượng đầu tiên khi chủ nhân đẩy cửa vào. Tâm trạng tốt khi về nhà, sự an tâm thư thái khi trở lại phòng ngủ, đều dựa vào cái nhìn đầu tiên này để đặt tông…”
Cố Thừa Nghiên nhớ lại những gì Hoàng đế nói với hắn mấy ngày nay: người dưới quyền đã lật tung tất cả trang viên dưới danh nghĩa Hầu tước Light, căn bản không có cái gọi là “Thần tượng Paler”. Pho tượng này vốn dĩ là hư cấu, không ai biết hình dáng nó ra sao, nhưng không có một chút manh mối nào vẫn khiến người ta nghi ngờ.
Piker không chịu nổi cực hình, điều cuối cùng hắn lẩm bẩm trước khi tắt thở trước sau vẫn là “Thần Paler” này. Cuối cùng, họ vẫn nghi ngờ Hầu tước Light chắc chắn đã giấu đồ vật dùng để đào tạo gián điệp, kiểm soát quan chức cấp cao trong pho tượng này, hoặc ít nhất là vật có liên quan đến nó.
Là nghi phạm số một, Cảnh Nặc, Cố Thừa Nghiên vốn định xem cậu có biết không. Hiện tại xem ra là không biết, nhưng cũng có khả năng là giả ngây ngô…
Cố Thừa Nghiên nghe cái miệng nhỏ của cậu bô bô không ngừng, một chữ cũng không lọt tai. Nhưng cậu ta nói chuyện với mình bằng bộ dạng hưng phấn và chuyên chú như vậy lại khiến hắn có chút dao động, trong lòng có một loại cảm giác ấm ức khó tả.
Hắn chú ý thấy môi Cảnh Nặc mềm mại ướt át. Hắn hồi tưởng lại, hình như từ lúc vào cửa đến giờ đã như vậy rồi.
Cảnh Nặc đang nói được một nửa, mặt Cố Thừa Nghiên đột nhiên phóng đại xuất hiện trước mắt cậu. Hô hấp Cảnh Nặc hụt nửa nhịp, vô thức mím môi liếm một cái.
“Ăn vụng cái gì?” Cố Thừa Nghiên hỏi.
Lông tơ Cảnh Nặc dựng đứng, cắn chết một câu: “Không có.”
“Không có?”
“Thật không có.”
“Không có thì ngươi căng thẳng cái gì?”
“……”
“Gầy đi,” Cố Thừa Nghiên véo cằm Cảnh Nặc, nhìn sang trái phải, bình luận: “Mấy ngày ta không ở nhà không ăn uống đàng hoàng? Vẫn là trẻ con sao, ăn cơm cũng cần người giám sát. Nghe nói ngươi ở trong nhà rất làm loạn, hử?”
Rõ ràng là lời hỏi tội, lại mang theo vài tia hòa hoãn dịu dàng. Điều này thật sự quá hiếm thấy, nhưng Cảnh Nặc hoàn toàn không chú ý đến sự dịu dàng này. Cậu nghĩ thầm, chắc chắn là Trương quản gia đã đổi trắng thay đen! Là cậu không muốn ăn sao?!
Cảnh Nặc lập tức dựng mày dựng mặt định tố cáo, nhưng bộ dạng sinh động này trong mắt Cố Thừa Nghiên, như là trong nháy mắt bị người ta nắm lấy trái tim, sau đó lại dùng lông tơ mềm mại nhất nhẹ nhàng lướt qua, ngứa ngáy. Hắn vươn ngón cái vuốt ve trên môi Cảnh Nặc, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi vừa có thêm sắc máu kia, giọng khàn khàn: “Có gì nói sau, trước thành thật khai báo, vừa rồi ở ăn vụng cái gì?”
Hắn cũng không phải thực sự muốn truy cứu, thực ra còn muốn nghe cái miệng nhỏ của Cảnh Nặc bô bô thêm chút gì đó.
Nhưng hắn lại nghe không lọt tai.
Vậy chi bằng tìm cớ lấp miệng cậu ta đi.
Trước khi Cảnh Nặc mở miệng, Cố Thừa Nghiên đã đi trước một bước hoàn thành thẩm phán——
“Không nói? Vậy ăn chút khác.”
"Ăn chút khác."
Cảnh Nặc cả người cứng tại chỗ, gần như hóa đá. Cậu có bóng ma với mấy chữ này.
Lần trước Cố Thừa Nghiên nói với cậu “ăn chút khác” là lúc…
Trong lúc ngây người, Cố Thừa Nghiên đã ngồi ở mép giường, hai chân tự nhiên hơi mở ra, chính giữa vừa vặn chừa ra không gian cho một người quỳ sát.
Cố Thừa Nghiên tuy ngồi, từ góc độ của hắn, hai mắt thậm chí cần hơi ngước lên mới có thể nhìn chăm chú vào Cảnh Nặc, nhưng ánh mắt thâm thúy lại giống như móng vuốt sắc bén vô hình trói chặt Cảnh Nặc trong lòng bàn tay. Giọng nói trầm thấp ra lệnh không cho phép can thiệp:
“Lại đây.”
Ý nghĩa trong đó đã không cần nói thêm.
Cảnh Nặc theo bản năng bước tới một bước, ngay sau đó phản ứng lại, lại dừng bước chân.
“Không…”
Nhưng một bước lại gần này cũng đủ để Cố Thừa Nghiên kéo cổ tay cậu mạnh mẽ lôi người lại đây. Hai tay kiềm chặt eo, hơi dùng sức, Cảnh Nặc liền hai chân mềm nhũn, bị buộc quỳ gối trên mặt đất.
“Nhanh lên.” Cố Thừa Nghiên co ngón trỏ lại móc cằm cậu, vẫn không sờ được miếng thịt nào, không khỏi nghi ngờ, ngắn ngủi một tuần sao lại gầy nhiều như vậy.
Theo bàn tay lướt dọc theo đường cằm qua hầu kết, cảm nhận được làn da mỏng manh mềm mại cùng mạch máu ẩn ẩn đập, chỉ cần ngón cái thoáng đặt ở chỗ yết hầu, là có thể nghe thấy Cảnh Nặc phát ra tiếng “hừ hừ” khó chịu, không thể khống chế mà thực hiện động tác nuốt, và tất cả những xúc cảm rất nhỏ này đều hiển hiện trong tay Cố Thừa Nghiên.
Sau khi gầy đi, da mỏng thịt mềm. Cho dù là yết hầu gầy gò, cũng có nghĩa là có thể dễ dàng đội ra hình dạng.
Nghĩ đến đây, Cố Thừa Nghiên càng thêm dao động, một chút dục vọng mãnh liệt sắp phá ngực mà ra.
“Khụ khụ, tôi, cái kia…” Cảnh Nặc còn muốn giãy giụa một chút: “Ngài trước đây nói kỹ thuật của tôi kém.”
“Kỹ thuật kém thì luyện.” Thượng tướng Cố hiền từ đưa ra phương án giải quyết. Giọng điệu và phong cách hành xử khi nói chuyện như vậy so với lúc hắn làm việc quả thực khác nhau trời vực, mang theo chút ôn nhu. Hắn giống như một vị sư trưởng dẫn dắt từng bước, dụ dỗ dỗ dành: “Ta dạy cho ngươi.”
"Cảm ơn, nhưng tôi không muốn học."
Tình cảnh trước mắt này hiển nhiên không phải là vấn đề cậu có muốn hay không. Duỗi đầu là một nhát dao, co đầu lại bị thêm một nhát dao. Cảnh Nặc không còn lựa chọn nào khác, cam chịu cởi dây kéo quần.
Cố Thừa Nghiên ở phía trên quả thực đang dạy cậu nên làm như thế nào, từng động tác từng bước đi. Nhưng dù có tỉ mỉ chính xác đến mấy cũng không bằng Cảnh Nặc tai này vào tai kia ra, căn bản không để tâm học. Cậu hoàn toàn tưởng tượng mình đang gặm một khúc xương hầm to . Vừa lơ đễnh, răng nanh khéo léo còn khiến Thượng tướng Cố đột nhiên bị cắn đau.
"Xong rồi, hắn giận rồi, sẽ không muốn đánh mình chứ?" Cảnh Nặc sợ hãi nghĩ.
“… Chắc là sẽ không đâu, mạng căn còn ở trong miệng mình mà, đánh mình thì mình cắn hắn."
Cảnh Nặc không nhịn được lại dùng chóp răng mài hai cái.
À, xương hầm to… Không phải vị đó, cũng không phải mùi đó ô ô ô.
“Ngươi còn dùng răng?!” Phía trên truyền đến Cố Thừa Nghiên gầm nhẹ áp lực và nghiêm khắc.
Lại một chút không làm Cảnh Nặc kinh sợ.
Cảnh Nặc thậm chí suy nghĩ: Kỳ quái, rõ ràng là ngữ khí nghiêm khắc, sao âm thanh lại nhỏ như vậy?
Nghe không đáng sợ chút nào.
Cảnh Nặc xoay chuyển cái đầu nhỏ thông minh của mình cân nhắc một chút, Cố Thừa Nghiên hẳn là cũng không dám quá hung đi, hắc hắc, lỡ mình thình lình cắn hắn một miếng thì sao.
“Ưm!”
Trong giây lát, Cố Thừa Nghiên túm chặt tóc cậu. Tinh thần tự do của Cảnh Nặc trở về, đột nhiên đau điếng, đầu bị buộc ngửa ra sau, cùng “xương hầm to” chia lìa. Khoảnh khắc tách ra còn phát ra tiếng “ba~” khó tả. Cậu ánh mắt mê ly nhìn Cố Thừa Nghiên, miệng còn chưa khép lại.
Đôi môi mềm mại ướt át, đầu lưỡi đỏ tươi. Ánh mắt Cố Thừa Nghiên chợt sâu thẳm, lại lần nữa ấn đầu cậu đè ép xuống dưới.
“Ngô——”
Đầu Cảnh Nặc bị đè chặt, chỉ có thể một lần nữa cố sức lên, suy nghĩ cũng loạn xạ.
"Alpha quả nhiên là động vật lấy nửa thân dưới suy nghĩ, vừa về liền vội vã làm chuyện này… Vừa rồi tố cáo quản gia, nhưng nói được không nhiều lắm, có thể tống cổ hắn đi không… Không thể trưng bày thêm năng lực của mình, tiếc quá, mình rất am hiểu thư tịch, lịch sử… Hắn nói chuyện không thể lớn tiếng hơn được sao, còn nói muốn dạy mình, tinh trùng vừa lên não lời nói đều nói không rõ…"
"Ai, nhân sinh khổ quá, mấy lần càng khổ…"
Cảnh Nặc buồn bã nghĩ.
Khoan đã, mấy lần vì sao khổ?
"Bởi vì hôm nay mình không ăn uống gì, trong miệng không có vị sao?"
"Cũng không đúng đi…"
“Cảnh Nặc, Cảnh Nặc?” Tiếng gọi của Cố Thừa Nghiên mơ hồ truyền đến từ phía trên, lại xa lại gần, nghe không rõ ràng.
Gọi mình làm gì? Đang ăn mà.
“Cảnh Nặc, Cảnh Nặc!”
Tối quá… Trời tối rồi sao, là mình áp sát quá gần hay là mình nhắm mắt?
Mi mắt Cảnh Nặc không ngừng sụp xuống, cả người dần dần rơi vào một trạng thái mất kiểm soát.
Cảm giác có… chút… buồn ngủ…
Cảnh Nặc hôn mê.
Trong miệng còn ngậm, trên tay còn ôm, cứ như vậy ngất lịm đi.