TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 22

Chương 22

Khi bác sĩ cung đình Vương Ất vội vàng đến nơi, ông cứ nghĩ tối nay mình sẽ phải thức trắng. Ban đầu, ông đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc tan ca, nhưng một cú điện thoại từ Hoàng đế yêu cầu ông lập tức, ngay và luôn chạy đến phủ đệ Thượng tướng Cố. Hỏi nguyên do, Hoàng đế đáp “A?” một tiếng, dường như nói đến nửa chừng quên mất mình đang nói gì, sau đó bảo: “À, Thượng tướng Cố trọng thương gần chết, ngươi mau đi đi.”

Lời này khiến ông sợ mất hồn, vội vàng chộp lấy dụng cụ rồi chạy đi. Mặc dù ông rất nghi hoặc rằng tại sao người bị thương gần chết lại cần mang nhiều dụng cụ kiểm tra đến vậy, và tại sao chỉ sắp xếp một mình ông đi. Khi ông thận trọng đề xuất mang theo vài trợ thủ, đầu dây bên kia của Hoàng đế dường như đang bận rộn hơn, “Ừm ừm à à” vài tiếng rồi thuận miệng bác bỏ lời thỉnh cầu, nói: “Ngươi tự đi là được rồi.”

Thế là ông thở hổn hển vác một đống dụng cụ kiểm tra tới, suốt dọc đường không ngừng càu nhàu, nhà ai lại đi làm phẫu thuật mà chỉ có một bác sĩ mổ chính chứ?

Đến Cố Trạch, quản gia – người vốn thích phô trương trước mặt người ngoài – lại không hề ra đón. Bác sĩ Vương thầm nghĩ “Hỏng rồi,” có lẽ sự việc thực sự rất nghiêm trọng. Ông không còn càu nhàu nữa, cảm thấy mình đã hiểu ra mọi chuyện.

Ông là bác sĩ chuyên trách trong cung của Bệ hạ, nghề này thứ nhất cần trung thành, thứ hai cần kín miệng.

Có lẽ chính vì sự việc trọng đại nên mới chỉ gọi một mình ông đến.

Không thể phụ lòng tin tưởng của Bệ hạ Hoàng đế!

Ngay khi bác sĩ Vương cảm thấy trách nhiệm đêm nay của mình vô cùng nặng nề, bước đi với khí thế hào hùng vạn trượng tiến vào Cố Trạch, ông đã liếc thấy quản gia và mấy cấp dưới của Thượng tướng Cố đang lén lút nấp ở góc nhà xem một thứ gì đó, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng “Ôi,” “Chà,” “Nga,” khung cảnh vô cùng bất lịch sự.

Ông tò mò hỏi Thượng tướng ở đâu. Mấy người cấp dưới vội vàng thu lại màn hình. Quản gia quay đầu lại, khuôn mặt còn phảng phất vẻ không tốt, nhưng khi thấy rõ là bác sĩ trong cung tới, lập tức khôi phục thái độ khách sáo thường ngày, cung kính chỉ lên lầu.

Bác sĩ Vương không hiểu mô tê gì bước lên lầu. Chẳng phải nói Thượng tướng Cố bị thương gần chết sao? Sao không thấy ai hoảng hốt, chẳng lẽ đã chết rồi?

Kết quả, khi lên đến lầu, Cố Thừa Nghiên đang hút xì gà ở ngoài hành lang, nguyên vẹn không thiếu sợi tóc nào. Bác sĩ Vương kinh ngạc: “Thượng tướng Cố, nghe nói ngài bị thương?”

Cố Thừa Nghiên nghe tiếng quay đầu lại: “Ta không bị thương.”

“Nhưng Bệ hạ nói ngài trọng thương, gần chết!” Bác sĩ Vương nhìn chằm chằm điếu xì gà trong tay hắn: “Ngài đã dùng khoang chữa bệnh? Dù vậy cũng cần điều trị tiếp theo. Bệnh nhân cấm hút thuốc, cấm rượu! Đừng tưởng rằng đám Alpha các ngài thân cường thể tráng đến mức nào, mau dập thuốc đi, vào phòng nằm xuống, tôi đã mang tất cả dụng cụ kiểm tra đến rồi…”

Ông quay đầu lại: “Dụng cụ của tôi đâu?”

Dụng cụ vẫn còn nằm dưới lầu chưa được dọn lên.

Bác sĩ Vương không thể tin nổi nhìn xuống lầu: “Không phải, tự tôi vác lên đã đành, giờ còn bắt tôi tự mình dọn đống dụng cụ đó lên sao? Hạ nhân nhà các người làm sao thế?”

Quản gia dường như vừa chịu một cú sốc lớn, lúc này mới phản ứng lại mình đã thất trách, vội vàng gọi hạ nhân đến dọn đồ. Vệ Hải và vài người cũng nhanh chóng làm việc riêng của mình.

Bác sĩ Vương đánh giá Cố Thừa Nghiên từ trên xuống dưới, không thấy có bất kỳ ngoại thương nào, quần áo cũng lành lặn: “Ghi chép sử dụng khoang chữa bệnh của ngài đâu? Trước khi điều trị tôi cần biết tình trạng của ngài.”

Cố Thừa Nghiên mặt không biểu cảm: “Thực ra người sắp chết là Bệ hạ Hoàng đế, ông có thể về mà chú ý một chút, chuyện chỉ trong hai ngày này thôi.”

Bác sĩ Vương kinh hãi: “Cái gì? Thật sao? Nhưng tôi mới kiểm tra cho Bệ hạ hai hôm trước, ngài ấy còn chưa đến lúc thiên niên giai lão mà!” Ông cho rằng mình đã nghe lén được bí mật kinh thiên, nhìn quanh quất, hỏi nhỏ: “Chẳng lẽ hai ngày nữa có ám sát?”

Cố Thừa Nghiên suy nghĩ một chút: “Không nhất định, với tính cách của Hoàng hậu, có lẽ sẽ giết Hoàng đế ngay trước mặt mọi người cũng nên.”

Bác sĩ Vương lộ vẻ kinh hãi, một lát sau mới phản ứng lại mình hình như đã bị cả Hoàng đế và Thượng tướng trêu đùa.

Ông giận dữ nói: “Thượng tướng Cố, dù ngài là Thượng tướng thì cũng xin tôn trọng tôi, một bác sĩ! Không phải tất cả thương tật đều có thể giải quyết bằng khoang chữa bệnh! Ngài luôn có lúc cần đến tôi!”

“Đây chẳng phải đang cần đến rồi sao?” Cố Thừa Nghiên cười khẽ: “Còn về những lời lúc nãy, ông về nói với Bệ hạ đi.”

Bác sĩ Vương tức giận tìm trong đống dụng cụ vừa dọn lên chiếc hộp phẫu thuật của mình: “Rốt cuộc là phải chữa trị cho ai?”

Cố Thừa Nghiên chỉ vào chiếc giường trong phòng ngủ: “Người ở bên trong…”

Lời chưa dứt, bác sĩ Vương đã lao vào: “Không nói sớm, chậm trễ lâu như vậy người còn mạng không? Phẫu thuật cần môi trường vô trùng, đã chuẩn bị trước chưa?”

Nếu không phải Thượng tướng Cố bị thương nặng không trị được, thì chính là người bên trong này bị thương nặng không trị được. Việc thần bí như vậy mà chỉ gọi một mình ông đến thì chắc chắn vẫn cần bảo mật nghiêm ngặt.

Nhưng không sao! Chỉ cần không phải chữa trị vết trầy xước cho người tình nhỏ nào đó rồi bị câu “Chữa không khỏi thì ngươi chôn cùng hắn!” thì mọi chuyện đều dễ nói.

Phòng ngủ chính rất lớn. Bác sĩ Vương rẽ hai góc mới tìm thấy giường. Đứng trước giường, ông hít sâu một hơi, lại một lần nữa chuẩn bị tinh thần thức trắng đêm nay.

Sau đó, ông nhìn chăm chú.

Thiếu niên trên giường trông không lớn tuổi, hô hấp rất nhẹ, mặt mày xám xịt, nhưng nhìn ra da rất trắng, cũng có thể là do mất máu quá nhiều. Bác sĩ Vương run sợ vén chăn lên, lo lắng bên dưới ít nhất là mất nửa người. Nếu vậy thì một mình ông thực sự không dễ chữa trị.

Nhìn kỹ lại, tay chân đều còn, trên quần áo không có vết xuất huyết lớn rõ ràng. Sau khi cắt quần áo ra, ông xem xét kỹ lưỡng nhiều lần, thậm chí đi vòng quanh giường lặp lại ba lần soi đồng tử, cuối cùng chỉ phát hiện một vết trầy da ở cằm, cùng với một vết bỏng rộp nhỏ ở cổ tay do lửa.

Bác sĩ Vương: “……”

Ông sợ hãi quay đầu lại. Cố Thừa Nghiên đang khoanh tay đứng cách đó không xa, nhíu mày, ánh mắt băn khoăn giữa người trên giường và bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng chửi ầm, “Chết tiệt!” Ông vừa nói cái gì cơ chứ!

Lại là chữa trị vết trầy xước cho người tình nhỏ và ánh mắt “chữa không khỏi thì ngươi chôn cùng hắn!”

Nước mắt cay đắng trào ra, ông hiểu rồi, ông quá hiểu rồi!

“Ông đang làm gì?” Cố Thừa Nghiên cau mày hỏi.

Bác sĩ Vương mặt xám như tro tàn. Mặc dù ông xuất thân từ gia đình y học hoàng gia, từ đời ông cố tổ đã bắt đầu chữa bệnh cho hậu duệ quý tộc, và chuyến công tác ngoài giờ hôm nay là do Bệ hạ đích thân chỉ định, nhưng ông vừa xúc động cởi hết quần áo người tình nhỏ của Thượng tướng Cố.

Nếu đối phương bị trọng thương thì còn dễ nói, nhưng đối phương không có! Chỉ có một vết trầy xước khó thấy và một vết bỏng rộp nhỏ!

Lại còn đều ở vị trí lộ ra ngoài quần áo!

Thượng tướng Cố có tha cho ông không?

“Mạng ta xong rồi…” Bác sĩ Vương đau đớn nhắm mắt lại.

“Ông rốt cuộc đang chờ cái gì?” Cố Thừa Nghiên tăng thêm ngữ khí: “Dụng cụ đã dọn lên cho ông rồi, bắt đầu kiểm tra đi.”

Bác sĩ Vương giật mình, đột nhiên mở mắt, lắp bắp nhìn qua nhìn lại hai lần: “A, a? Kiểm, kiểm tra sao?”

“Không phải làm phẫu thuật sao?”

Sắc mặt Thượng tướng Cố hiển nhiên là lười trả lời ông.

Bác sĩ Vương im lặng dọn dụng cụ ra, rửa sạch sơ qua khuôn mặt nhỏ đang xám xịt của người trên giường, lập tức trở nên trắng trẻo. Nhìn vậy thì quả thực là một thiếu niên tuấn tú. Ông thấy trên cổ cậu có một mặt dây chuyền lọ thủy tinh nhỏ, cảm thấy không ảnh hưởng đến việc kiểm tra nên không tháo ra.

Giọng nói lạnh lùng, cứng rắn của Thượng tướng Cố truyền đến từ phía sau: “Kiểm tra toàn diện cho cậu ta, máu, gien, da thịt, xương cốt… ngay cả sợi tóc cũng không được bỏ sót. Cả giới tính của cậu ta, xác minh xem rốt cuộc có phải là Beta hay không. Kiểm tra xong nói cho ta kết quả.”

Hắn dừng lại một chút, nhấn mạnh: “Không cần bỏ qua bất kỳ dị thường nào.”

Thấy Thượng tướng Cố thần sắc rất nghiêm túc, bác sĩ Vương lập tức thận trọng. Vừa nãy là ông đã hiểu lầm, bây giờ thì không. Người này hiển nhiên không phải người tình nhỏ của Thượng tướng Cố, mà là một gián điệp nào đó ôm lòng ý xấu, trên người giấu vô số bí mật. Quả nhiên, quả nhiên là việc trọng đại, cho nên mới cần tìm người đáng tin cậy, nghiêm túc và được Hoàng đế tín nhiệm như ông tới.

“Tốt!” Bác sĩ Vương hùng dũng, khí phách ngất trời tiến hành kiểm tra toàn diện cho Beta trên giường, ngay cả kẽ móng tay cũng không buông tha.

Nửa giờ sau…

Bác sĩ Vương cầm bản báo cáo kiểm tra, muốn nói lại thôi.

“Không phải, Thượng tướng Cố, rốt cuộc ngài muốn tôi tra cái gì a?”

Cố Thừa Nghiên, đang khoanh tay ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha, đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn. Nghe vậy, hắn nhấc mí mắt: “Có gì thì nói nấy.”

“……” Bác sĩ Vương thành thật nói: “Không có gì.”

Cố Thừa Nghiên ngước mắt nhìn ông.

“Ngài có nhìn tôi như vậy cũng vô dụng thôi,” bác sĩ Vương xòe hai tay: “Không có gì chính là không có gì. Đứa nhỏ này trên người không có bất kỳ dị thường nào. Tôi biết ngài muốn tôi tra cái gì, không có, cái gì cũng không có. Gien không bị bóp méo, máu cũng sạch sẽ tuyệt đối, không giống chút nào với Omega đã mê hoặc cựu Giám đốc Ngân hàng. À, trừ dư lượng thuốc mê, vừa nãy ngài cũng nói là ngài bắn… Không phải tôi nói chứ, ngài cũng quá tàn nhẫn rồi, dù là Beta cũng không thể bắn liều lượng thuốc đó. Liều đó có thể bắn gục cả voi, ngài dùng đi bắn Beta, cậu ta ít nhất phải ngủ ba ngày… Khụ, tóm lại là không có bất kỳ thứ lung tung rối loạn nào, cậu ta thậm chí chưa từng dùng thuốc phiện.”

“Nói tóm lại, về mặt lý thuyết sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào cho ngài.”

Bác sĩ Vương cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Cố Thừa Nghiên: “Các ngài sẽ không bắt nhầm người rồi đấy chứ?”

Cố Thừa Nghiên nhìn ông một cái, bác sĩ Vương cúi đầu im bặt.

Cố Thừa Nghiên lật xem báo cáo kiểm tra, vẻ mặt vẫn có chút không yên tâm: “Cậu ta thật là Beta? Không phải Omega dùng thuốc ức chế?”

“Ngài xem phim truyền hình nhiều quá rồi đấy, Thượng tướng Cố?” Bác sĩ Vương kêu lên một tiếng kỳ quái. Bị trừng mắt một cái, ông lập tức rụt lại, nghiêm túc nói: “Chuyện này đâu có dễ dàng như vậy. Dù cậu ta dùng thuốc ức chế để che giấu tin tức tố, cũng không thoát khỏi kiểm tra máy móc được. Cậu ta tuy trông nhỏ nhắn thanh tú, nhưng điểm quan trọng nhất — cậu ta không có tuyến thể.”

“Không có tuyến thể thì không thể phân bố tin tức tố, không có tin tức tố chính là Beta: không có kỳ động dục, không ngửi thấy tin tức tố, cũng sẽ không bị đánh dấu.”

Bác sĩ Vương nắm được cơ hội vênh váo một lát, tỏ vẻ khinh thường: “Khóa sinh sản giới tính ABO của ngài học kiểu gì vậy?” nhưng ông quên mất Cố Thừa Nghiên không xuất thân quý tộc, người dân tầng lớp dưới cùng không có cơ hội học những thứ này.

“Yên tâm đi, cậu ta là một Beta thật 100%.”

Cố Thừa Nghiên nhìn Cảnh Nặc, trầm tư.

Một lát sau, Cố Thừa Nghiên mở miệng: “Vậy ông tiện thể chữa trị cho cậu ta một chút đi.”

Chữa trị? Bác sĩ Vương chớp mắt, chữa cái gì? Trị cái gì?

Ông gào lên: “Ngài cho người sát chút cồn i-ốt không xong việc sao? Vô dụng hơn thì ném cậu ta vào khoang trị liệu ngủ một đêm, ngày mai da dẻ sẽ láng mịn mượt mà… Ngài có trừng tôi cũng vô dụng, lão tử ít nhiều gì cũng là bác sĩ cung đình gia truyền, vết thương này không cần đến tôi ra tay!”

Cố Thừa Nghiên đi tới, nhéo cằm Cảnh Nặc nhìn vào vết trầy xước kỳ lạ kia, cũng không hiểu sao lại bị thương ở vị trí đó, hỏi: “Có phải cần tiêm uốn ván không?”

Bác sĩ Vương nước mắt lưng tròng: “Ngài căn bản không nghe tôi nói gì phải không? Hả?”

Cố Thừa Nghiên: “Tiêm một mũi đi.”

Bác sĩ Vương: “……”

Ông đành nhận mệnh tìm thuốc uốn ván trong hộp.

Lúc hút thuốc vào ống tiêm, bác sĩ Vương không nhịn được nhiều chuyện: “Thượng tướng Cố, tiểu gia hỏa này là ai vậy? Ài, tôi không muốn dò hỏi gì đâu, chỉ muốn nói người không giòn như ngài nghĩ đâu. Đương nhiên, người quan trọng thì cẩn thận một chút cũng không xấu, nhưng người ta là Beta mà, không cần đại kinh tiểu quái, không chết được đâu, cơ thể cậu ta rất cường tráng.”

Cố Thừa Nghiên lạnh lùng nói: “Ai nói với ông cậu ta là người quan trọng?”

Bác sĩ Vương: “……” Đại ca, đây là trọng điểm sao?

Cố Thừa Nghiên nhìn cơ thể nhỏ bé, tay chân mảnh khảnh của Cảnh Nặc, nghĩ tới điều gì đó, hỏi: “Cậu ta tính là suy dinh dưỡng sao?”

“Đã nói cậu ta rất cường tráng.” Bác sĩ Vương bất lực than thở: “Không hề suy dinh dưỡng!”

Cố Thừa Nghiên: “Vậy sao cậu ta lùn thế.”

“…………” Bác sĩ Vương cảm thấy bị xúc phạm, chính ông cũng chỉ cao hơn Cảnh Nặc có năm centimet: “Thượng tướng Cố, xin ngài đừng có sự kỳ thị giới tính như vậy đối với Beta chúng tôi.”

Lúc này không hiểu sao, cảm xúc của Thượng tướng Cố đã tốt hơn nhiều so với vừa rồi, đột nhiên như có tâm sự không thể dứt, truy vấn: “Tuổi này tiêm thuốc tăng trưởng còn phát dục được không?”

Bác sĩ Vương trợn trắng mắt: “Người ta phát triển rất tốt, không cần dục tốc bất đạt. Cơ thể cũng rất khỏe mạnh, cậu ta ngay cả sâu răng cũng không có. Đừng lo vô ích được không Thượng tướng Cố, người ta không phải búp bê của ngài.”

Cố Thừa Nghiên liếc nhìn phía dưới của Cảnh Nặc, ẩn ý khó tả.

Chỗ này thì không giống phát triển rất tốt cho lắm.

Sau khi tăng ca không công mấy tiếng đồng hồ, bác sĩ Vương bị vô tình đuổi đi. Thượng tướng Cố cũng không rảnh rỗi xử lý Cảnh Nặc, họ còn rất nhiều việc phải bận tiếp theo, có lẽ sẽ mất nhiều ngày không kịp về nhà, nên hắn quyết định giữ cậu ta lại Cố Trạch, dặn dò quản gia chăm sóc.

Trước khi đi, Thượng tướng Cố căn dặn: chờ Cảnh Nặc tỉnh lại không cần quá gò bó cậu ta, nhưng phải giám sát mọi hành động, tạm thời không được để cậu ta rời khỏi Cố Trạch.

Quản gia gật đầu vâng lời, đáy mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.


Cảnh Nặc quả nhiên như lời bác sĩ Vương nói, dưới tác dụng của thuốc mê, ba ngày sau mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh vẫn còn hơi trì độn. Cảnh Nặc theo bản năng sờ lên mặt dây chuyền trên cổ, động tác kéo theo dây truyền dịch khiến cậu nhìn thấy kim tiêm trên mu bàn tay, mới ý thức được mình vẫn còn tồn tại.

Trời ơi, cậu còn sống!

Cố Thừa Nghiên không giết cậu.

Vậy cậu đang ở đâu?

Không kịp vui sướng vì sống sót sau tai nạn, Cảnh Nặc nhìn quanh giường. Mặc dù có truyền dịch, nơi này không giống phòng bệnh. Cách bài trí rất xa hoa, còn sang trọng hơn cả phòng riêng của Cố Thừa Nghiên ở câu lạc bộ Cuồng Sa.

Vật lộn đứng dậy, sau khoảnh khắc choáng váng vì gắng sức, Cảnh Nặc tự rút kim tiêm ra. Máu và thuốc truyền dịch vương vãi trên sàn cũng không kịp lo, loạng choạng chạy đến bên cửa sổ.

Cảnh tượng trang viên rộng lớn nhìn không thấy điểm cuối khiến cậu có cảm giác mình vẫn đang ở Cuồng Sa.

Nhưng hiển nhiên đây là hai khung cảnh hoàn toàn khác biệt với Cuồng Sa.

Cảnh Nặc đứng bên cửa sổ, đầu óc ong ong.

Nếu trên bầu trời lúc này xuất hiện một âm thanh nhắc nhở trò chơi: “Leng keng, phó bản đã được cập nhật, Trang viên 2 đã mở khóa, mời cố gắng chạy thoát nha~” cậu cũng sẽ không thấy kỳ lạ.

Quỷ ông trời, ngươi đang đùa ta đấy à?

Lại nhốt ta ở đâu nữa đây?

Cảnh Nặc đã nằm trên giường ba ngày. Dù được tiêm dịch dinh dưỡng, nhưng toàn thân vẫn rệu rã, còn yếu hơn cả sau đêm bị Cố Thừa Nghiên “làm”. Chân tay mềm nhũn, cậu mò mẫm tới cửa, vừa định mở cửa thì cửa bật mở.

Vệ Lộ đứng ngoài cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu: “Nga, cậu thật sự tỉnh rồi, bác sĩ kia nói cũng khá chuẩn đấy chứ.”

Không biết là do yếu ớt đứng không vững hay vì sợ hãi, Cảnh Nặc loạng choạng lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch, nhìn như bị hắn dọa sợ.

Vệ Lộ giơ hai tay lên về phía Cảnh Nặc, ý bảo mình không có ác ý: “Cậu đừng sợ, tôi chỉ về giúp lấy chút đồ vật.”

Hắn nhìn ra sau lưng Cảnh Nặc, một chuỗi vết máu kéo lê trên sàn, nhìn kỹ lại, mu bàn tay phải của Cảnh Nặc vẫn đang rỉ máu. Kinh hãi, hắn vội vàng kéo cậu vào phòng: “Sao cậu có thể tự rút kim tiêm chứ, chảy nhiều máu thế này.” Hắn luống cuống giúp cậu băng bó, ấn giữ mạch máu lại.

Cảnh Nặc có chút không quen, muốn rút tay về: “Tôi không sao.”

Vừa mở miệng, giọng nói của cậu như khô cạn mấy vạn năm, nói chuyện vô cùng khó khăn. Uống nửa cốc nước, cổ họng thanh được một lúc lâu mới có thể nói chuyện bình thường.

“Cảm ơn.” Cảnh Nặc hỏi Vệ Lộ: “Tôi đang ở đâu?”

“Cậu đang ở Cố Trạch, đây là phủ đệ của Thượng tướng.”

“Tại sao tôi lại ở đây?” Cảnh Nặc càng muốn hỏi: Tại sao Thượng tướng Cố không giết cậu?

“Ừm,” Vệ Lộ gãi cằm, cười mỉa hai tiếng, nháy mắt ám muội với cậu: “Chỉ là… như vậy thôi.”

“?” Cảnh Nặc có chút bực bội.

Mấy người quyền quý oai phong này quả nhiên rất đáng ghét, nói chuyện không thể thẳng thắn một chút sao. Giờ ai còn tâm trạng chơi trò đoán chữ với hắn.

Vệ Lộ chỉ là tạm thời trở về lấy đồ vật, tiện đường ghé qua xem Cảnh Nặc một cái. Lấy xong đồ, hắn còn phải chạy về. Vừa đi ra ngoài, hắn vừa nói với Cảnh Nặc: “Thượng tướng có lẽ phải vài ngày nữa mới về, cậu cứ ở đây đợi, có yêu cầu gì thì nói với quản gia.”

Nói đoạn, hắn ghé đầu xuống lầu hô lớn: “Quản gia! Người tỉnh rồi, ông đến chăm sóc một chút.”

Sau đó quay lại nói với Cảnh Nặc: “Lát nữa cậu nhận mặt người ta, tôi có việc phải đi trước đây.”

“Khoan đã!” Cảnh Nặc vội vàng kéo tay Vệ Lộ lại: “Đồ của tôi đâu?”

“Thứ gì?”

“Cái bọc đen, lúc đó tôi ôm theo.” Cảnh Nặc khoa tay múa chân với hắn. Vệ Lộ suy nghĩ một chút, hắn không có ấn tượng lắm: “Không biết, lát nữa cậu hỏi quản gia đi, tôi thực sự phải đi rồi.”

Nói xong, hắn ba bước làm hai bước liền biến mất ở khúc quanh. Cảnh Nặc một bụng nghi vấn nhưng không hỏi được gì.

Quản gia đi lên lầu, khách khí tự giới thiệu mình họ Trương, sau đó thì hết.

Hai người im lặng đối diện nhau.

Cảnh Nặc nhạy bén cảm nhận được câu “Có yêu cầu gì thì nói với quản gia” của Vệ Lộ chỉ là nói dối.

Vị quản gia họ Trương trước mặt này hiển nhiên không có chút thiện cảm nào với cậu, ánh mắt nhìn cậu vô cùng khác lạ.

Quản gia Trương không thèm nhìn thẳng Cảnh Nặc, liếc xéo đánh giá cậu từ trên xuống dưới, trong lòng thầm mắng cậu hạ tiện.

Thật không hiểu người này có chỗ nào đáng khen.

Hôm đó hắn xem đoạn ghi hình Vệ Không lén lưu lại, sau khi Thượng tướng Cố bắn thuốc mê vào Cảnh Nặc, dù ở xa như vậy, Thượng tướng Cố lại lập tức vượt qua biển lửa để đỡ cậu ta.

Cái Beta đê tiện này, cậu ta dựa vào cái gì?

Lúc đó xung quanh người này tuy hỗn loạn, nhưng dù có té ngã cũng không chết được, càng không bị ngã vào đống sắt nung đỏ nào.

Cứ để cậu ta ngã xuống sàn thì sao chứ? Thượng tướng Cố lại còn tốt bụng đi đỡ lấy cậu ta.

À, hắn nghĩ ra rồi.

Thượng tướng Cố ra tay trước, người này đã khóc.

Beta đầy tâm cơ!

Cảnh Nặc lười quản diễn biến tâm lý trong lòng hắn, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Xin hỏi có thấy bọc của tôi không?”

Quản gia hơi nâng cằm, ánh mắt khinh miệt ý bảo vào trong phòng: “Ở tủ thấp cạnh giường, là cái bọc đen rách nát đó phải không? Trong phòng không có đồ vật nào khác của cậu, đừng có chạm vào lung tung.” Sau đó trừng mắt nhìn cậu một cái, xoay người rời đi.

Cảnh Nặc khó hiểu đứng tại chỗ.

Làm gì mà cứ tỏ vẻ khinh thường tôi vậy?

Cảnh Nặc dùng bộ não thông minh nhỏ bé của mình cân nhắc một chút. Người này nếu biết cái bọc đen của cậu, vậy chắc cũng biết cậu có tiền.

Hắn không phải là đang dùng thủ đoạn này để chọc tức tôi, sau đó bắt tôi móc tiền ra trả tiền ở, tiền ăn, tiền chữa bệnh đấy chứ?

Nếu vậy thì không được. Tôi không có cốt khí, bị khinh thường thì cứ bị khinh thường đi.

Cảnh Nặc nhún vai, quay lại phòng ngủ tìm bọc, đếm tiền.

May quá, không thiếu một đồng nào.

Lúc này, Cảnh Nặc mới hơi chút cảm thấy vui sướng vì sống sót sau tai nạn, nhưng cứ đợi ở đây cũng không phải là cách. Ai biết Thượng tướng Cố trở về có thể sẽ làm gì cậu.

Cậu xách theo bọc đi xuống lầu, kéo một người hầu đang dọn dẹp vệ sinh lại, muốn hỏi cổng chính ở đâu. Ai ngờ đối phương hoảng sợ rút tay ra rồi chạy xa.

Cảnh Nặc: “……”

Làm gì vậy làm gì vậy? Tôi là ma sao?

Cậu lại đi tìm vị quản gia vừa nãy, muốn hỏi xem có thể rời đi không, đỡ phải cả hai nhìn nhau đều thấy chán ghét. Có lẽ đối phương cũng không muốn cậu ở lại đây. Kết quả là đi vòng quanh phòng khách hai vòng không tìm thấy người, mệt đến thở hồng hộc ngồi xuống ghế sô pha.

Vừa hay trên bàn trà có mấy tờ báo của mấy ngày gần đây. Cảnh Nặc tùy tiện lấy ra xem, mới biết được ba ngày nay bên ngoài đã náo loạn trời đất.

Tờ báo đầu tiên đập vào mắt là tờ 《Ngân Hà Nhật Báo》 hai ngày trước. Tin tức trang nhất chiếm trọn cả trang:

Câu lạc bộ Cuồng Sa bốc cháy nổ lớn đêm khuya

Quý tộc có mặt tại hiện trường toàn bộ gặp nạn

Cảnh Nặc hít một hơi lạnh.

Cậu đọc xuống dưới, nội dung viết hiện trường vẫn đang được cứu hộ hết sức, chưa phát hiện người sống sót, nhưng có thể xác định, 37 quý tộc có mặt ngày hôm đó đã toàn bộ gặp nạn.

Số người tử vong là nhân viên công tác không được đề cập, có lẽ là không xứng được đứng ngang hàng với quý tộc.

Mấy người Hà Phi muốn ra tay với cậu bị cậu nhốt trong nhà trệt, không biết có may mắn thoát nạn không. Có lẽ khi vụ nổ xảy ra, họ căn bản không có cơ hội chạy ra ngoài, bị chết ngạt, chết cháy bên trong cũng nên.

Cảnh Nặc không có chút áy náy nào, dù sao nhóm người này ngay từ đầu cũng không tính chừa cho cậu một đường sống.

Tự gieo nhân gặt quả xấu thôi.

Vậy… cậu không phải là người sống sót duy nhất đấy chứ?

Cảnh Nặc không khỏi rùng mình sợ hãi. Theo lý mà nói, tình hình ngày hôm đó, dựa vào sức cậu căn bản không thể trốn thoát. Thiếu chút nữa cậu cũng trở thành một thi thể không được tính vào số người tử vong.

Người nhà cậu căn bản không biết cậu làm việc ở đâu. Xảy ra chuyện cũng sẽ không có ai báo tin về nhà, chỉ là từ nay về sau họ sẽ không còn nhận được tin tức của cậu.

Thiếu chút nữa thôi, cậu đã thực sự lặng lẽ biến mất khỏi thế giới này.

Nói như vậy, Thượng tướng Cố không phải muốn giết cậu, mà còn cứu cậu?

Cậu lại lật xem tờ 《Ngân Hà Nhật Báo》 của hai ngày sau đó, không có tin tức gì khác, các chuyên mục đều dài dòng ca ngợi các quý tộc không may qua đời, tán dương những đóng góp xã hội của họ, than thở “trời đố kỵ anh tài.”

Cảnh Nặc bĩu môi, làm gì có thứ tốt, lột bỏ lớp da người ra đều là một lũ cầm thú.

Chờ đã.

Cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lật mấy tờ báo kêu sột soạt.

Không có, thực sự không có.

Người sống sót ngày hôm đó không chỉ có một mình cậu, ít nhất còn có cả Thượng tướng Cố và thuộc hạ của hắn, nhưng trong những bài đưa tin này hoàn toàn không đề cập đến Cố Thừa Nghiên nửa chữ nào.

Sao có thể? Địa vị xã hội của Thượng tướng Cố sẽ không bị xem nhẹ như vậy. Hoạt động quan trọng nhất ở Câu lạc bộ Cuồng Sa ngày hôm đó cũng là tiệc chào mừng dành cho hắn.

Từ ngày Cố Thừa Nghiên đến Cuồng Sa cho đến ngày xảy ra chuyện, mọi thứ đều xoay quanh sự hợp tác không thể tiết lộ của họ. Cho dù thế nào, Cố Thừa Nghiên cũng phải là nhân vật chính lớn nhất.

Sao bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện, Thượng tướng Cố lại rút mình ra sạch sẽ?

Cảnh Nặc ngửi thấy một mùi âm mưu từ giữa chuyện này.

Cậu nhớ lại Hà Phi đã nói với cậu rằng cậu chỉ là món khai vị, là bia đỡ đạn ban đầu, Cuồng Sa còn có âm mưu sâu hơn.

Chẳng lẽ đã bị phát hiện? Nên Cố Thừa Nghiên đã trực tiếp tiêu diệt bọn họ?

Vậy chẳng phải tôi đã vô cớ bị cuốn vào một cuộc đấu tranh chính trị đáng sợ nào đó sao?

Nếu gia đình đám quý tộc kia biết còn có một người sống sót như cậu, họ sẽ phản ứng thế nào?

Cảnh Nặc rùng mình, một tia linh quang đột nhiên lóe lên trong đầu —

Hắn tại sao lại cứu tôi?

Tôi đâu có biết gì!

Cậu bối rối lật lại báo chí một lần nữa.

Nguyên nhân gây cháy là gì?

Giữ lại cái mạng nhỏ này của tôi không phải là để dùng tôi đổ tội sao?

Cảnh Nặc không quá nhạy cảm với chữ viết, lần này cậu đọc từng câu từng chữ, lặp lại xác nhận nguyên nhân gây cháy nổ: Do mạch điện phòng máy tính bị lão hóa, dẫn đến cháy đường dây, lửa lan dọc theo đường dây đốt cháy toàn bộ tòa nhà.

Cảnh Nặc thở phào nhẹ nhõm. Không phải vì cậu đã đốt máy hủy giấy.

Chuyện này chắc chắn không đổ lên đầu cậu được rồi.

back top