TRỐN KHỎI TƯỚNG QUÂN ALPHA TÀN BẠO, BETA BẤT NGỜ PHÁT HIỆN CÓ THAI

chap 21

Chương 21

Một giờ trước.

“Thượng tướng Cố, ngài đã trên đường đến chưa? Hôm nay ngài là nhân vật chính của buổi tiệc, mọi người đang chờ ngài đấy!” Giọng Bì Khắc Tư nịnh hót truyền đến từ thiết bị liên lạc, chỉ nghe thôi cũng đủ hình dung dáng vẻ xun xoe của hắn.

Đã đến giờ hẹn, nhưng Cố Thừa Nghiên vẫn chưa tới. Nhân vật chính thì luôn thong thả đến muộn. Sở dĩ Bì Khắc Tư dám thúc giục, hiển nhiên là vì những kẻ sau lưng hắn đã mất kiên nhẫn.

Cố Thừa Nghiên hờ hững, đáp lại qua loa một tiếng “Ừm,”: “Đã trên đường.”

“Được rồi, được rồi, lão già này sẽ đợi ở đây.”

Khoảnh khắc cắt đứt liên lạc, hai bên đồng thời triển khai những kế hoạch cuối cùng nhằm vào nhau.

Phía Bì Khắc Tư, hắn thu lại nụ cười nịnh hót, đáy mắt mang theo ba phần trào phúng lạnh lẽo. Quay sang một người khác, hắn lại nở nụ cười tươi rói: “Tiểu thiếu gia Light, ngài yên tâm. Hôm nay nhất định sẽ thành công. Rất nhanh Cố Thừa Nghiên sẽ trở thành con dao tiện dụng nhất của chúng ta.”

Tiểu thiếu gia Light có nét mặt cực kỳ giống Hầu tước Light, nhưng hắn không phải con trai, mà là cháu trai của Hầu tước. Tuy tuổi còn trẻ nhưng lại là một kẻ có thủ đoạn lợi hại. Hiện tại, tước vị gia tộc Light gần như chắc chắn sẽ thuộc về người thanh niên này.

Việc lôi kéo Cố Thừa Nghiên ngay từ đầu cũng chính là đề nghị của hắn.

Các khách quý đang chờ ở đây tỏ ra rất bất mãn vì Cố Thừa Nghiên đến trễ, lời nói ra vào đều là sự khinh miệt đối với “tên lính quèn” xuất thân từ xã hội hạ đẳng.

“Chư vị, khoan hãy nóng nảy.” Tiểu Light nâng ly champagne, giơ cao: “Việc lớn thường gian nan. Chúng ta đã đợi bấy lâu, thì thêm một lát nữa có là gì?” Hắn xoay người chỉ vào một chai rượu chưa khui phía sau, trông cực kỳ quý giá: “Hôm nay chúng ta tụ họp ở đây, chính là để Cố Thừa Nghiên nếm thử rượu ngon đích thực của xã hội thượng lưu. Ngày sau, hắn sẽ là đồng minh tốt nhất, là đồng đội trung thành nhất của chúng ta. Đã như vậy, sao không rộng lượng hơn một chút?”

Lời nói ẩn ý này làm những quý tộc tụ tập ở đây hơi động lòng, trong lòng mỗi người đã tính toán leng keng.

Nếu bệ hạ Moore có mặt ở đây, có lẽ ngài sẽ nhận ra những người này về cơ bản có vài phần tương đồng với đám quý tộc đã đến mách lẻo với ngài hôm đó. Nhưng hầu như không có gương mặt nào ngài đã từng gặp, điều này cho thấy nhóm người này đều là quý tộc, nhưng lại là dòng bên, chi thứ, thậm chí không có tư cách vào cung diện kiến Hoàng đế.

Ánh đèn rực rỡ nhuộm cả phòng yến hội kim bích huy hoàng trở nên xa hoa lãng phí và cao quý hơn, chói mắt khiến người ta không thể mở to. Dưới vẻ ngoài xa hoa truỵ lạc là sóng gió mãnh liệt ẩn giấu. Các quý tộc đứng trong phòng yến hội nói năng tao nhã, nhưng tâm tư trong lúc ăn uống linh đình lại hướng về nơi xa.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là bóng đêm vô tận.

Vài km bên ngoài, phi thuyền của Cố Thừa Nghiên từ từ bay qua trên không thành phố. Dưới màn đêm bao phủ, mấy chiếc cơ giáp tàng hình đen nhánh như hình với bóng theo sát hai bên.

Thượng tướng Cố tựa đầu, tùy ý nghịch một chiếc bật lửa trong tay.

Hộp xì gà của hắn sau lần cho mượn quần áo hôm đó đã “không cánh mà bay”. Hắn không nói cho bất cứ ai, nên hiện tại chưa có ai biết hộp xì gà đã mất, đương nhiên cũng không có hộp mới được chuẩn bị.

Hắn luôn là người lướt qua mọi thứ rồi dừng lại, nhưng không dừng lại với khói thuốc.

Vệ Không đưa lên một bản báo cáo: “Thượng tướng, tính đến hiện tại, đã xác nhận có 542 thường dân tử vong ở hậu viện của quý tộc, 321 người không thể xác định danh tính, được giải cứu… năm người.” Hắn trầm mặc một lát, vì con số này còn chưa phải kết quả cuối cùng.

Điều này có nghĩa là danh sách tử vong có lẽ sẽ còn tiếp tục tăng lên.

Cố Thừa Nghiên nhíu chặt mày, thần sắc u ám: “Thường dân của Đế quốc vẫn là quá nhiều.”

Cách đó không xa, trên màn hình trước mặt Vệ Lộ đang hiển thị bản đồ địa hình của câu lạc bộ Cuồng Sa. Một vài địa điểm được đánh dấu màu đỏ, và một vài địa điểm được đánh dấu màu xanh lục.

Hắn quay đầu lại: “Thượng tướng, đã xác nhận xong.”

Cố Thừa Nghiên: “Còn bao xa?”

“Cây số cuối cùng.”

“Tốt.” Cố Thừa Nghiên gật đầu: “Nói cho bọn họ, chúng ta đến rồi.

Nửa giờ trước.

Phi thuyền Cực Dạ Hào đột nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, cường độ xuyên thấu có thể đạt tới mấy ngàn mét. Gần như ngay lập tức, mọi người trong phòng yến hội nhận ra Cố Thừa Nghiên đã đến.

Đúng là chờ lâu rồi.

Họ đồng loạt nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng chói mắt khiến họ không dám nhìn thẳng, nhưng điều đó không che giấu được sự kích động trong mắt họ, sự hưng phấn tàn nhẫn đầy dã tâm, nụ cười không thể kiềm chế thậm chí mang vài phần dữ tợn.

Tiểu Light đứng trước cửa sổ sát đất, ánh sáng khiến hắn phải nheo nửa mắt, nhưng hắn vẫn hướng về phía phi thuyền đang xuyên qua bóng tối mà tiến đến, giơ cao ly rượu, lẩm bẩm cười nói: “Chào mừng ngài, Thượng tướng Cố.”

Buổi tiệc này chỉ là một âm mưu được chuẩn bị kỹ lưỡng. Họ giả vờ nhiệt tình, lương thiện chào đón Cố Thừa Nghiên, dùng “thuốc chích” đủ để khiến Alpha sa vào, cho hắn nếm thử món ăn tươi.

Nghe nói đó là một Beta.

Đương nhiên đó không đủ để khiến hắn thỏa mãn, chỉ làm hắn cảm thấy cồn cào, trống rỗng. Đến lúc đó họ sẽ dâng lên món quà đích thực. Hắn sẽ cảm thấy mình gặp được tình yêu đích thực, từ đó ý chí không còn là của chính mình. Thượng tướng Cố Thừa Nghiên lừng lẫy sẽ phải vâng lời họ.

“— Kẻ trung thành nhất của chúng ta sau này…”

“Con chó.”

Vừa dứt lời, mấy luồng ánh sáng hình cung rơi xuống tòa nhà. Những luồng sáng này mờ hơn nhiều so với ánh sáng từ phi thuyền, khiến mọi người vẫn chưa nhận ra ý nghĩa của chúng là gì.

Một trong số đó thẳng tắp nhằm về phía phòng yến hội. Khi nó đến gần cửa sổ sát đất trước mặt Tiểu Light, hắn mới nhìn rõ đó là cái gì.

Hình dạng của quả tên lửa mini phản chiếu trong mắt hắn. Khoảnh khắc sợ hãi lan khắp khuôn mặt, Tiểu Light chỉ kịp quay đầu hét lên một tiếng “Nằm xuống!”. Trong chớp mắt điện quang thạch hỏa, tên lửa đã phá tan cửa sổ sát đất, rơi thẳng vào phòng yến hội.

“Oanh!”

Những tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, khói bụi và lửa như những con rồng sương mù khổng lồ bay lên, luồn lách qua các tầng lầu.

Tiểu Light tránh không kịp, nửa người đầy máu. Cơn đau khiến hắn tê liệt, nhất thời không phân biệt được mình bị thương ở đâu.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, gào thét: “Phản đồ! Giết hắn! Cố Thừa Nghiên con chó này phản bội chúng ta!”

Đáng tiếc không ai đáp lại hắn. Các quý tộc trong phòng yến hội bị sóng xung kích làm nằm la liệt một mảnh, những người còn đứng dậy được đều loạng choạng tru lên chạy ra ngoài.

“Chưa bao giờ đạt thành đồng minh, làm sao gọi là phản bội?”

“Ôi chao, đây chẳng phải Tiểu thiếu gia Light sao?” Một bóng người trang bị đầy đủ bước vào từ cửa chính, liếc mắt một cái đã khóa chặt Tiểu Light đang thoi thóp. Hắn đi tới, cúi xuống, vén lớp mặt nạ bảo hộ bên ngoài lên. Bên trong còn một lớp mặt nạ trong suốt nữa để bảo hộ kép, nhưng vậy là đủ để Tiểu Light nhìn rõ diện mạo hắn.

“Còn nhớ ta không? Chúng ta từng gặp nhau ở lễ tang của Hầu tước Light.”

Tiểu Light “phì” ra một búng máu: “Con rệp hạ đẳng, Cố Thừa Nghiên mang theo đám chó không nhận rõ chủ nhân này của các ngươi, dám ra tay với chúng ta, có biết hậu quả…”

“Ôi, không thể nói như vậy,” Vệ Lộ đứng thẳng dậy, thong thả nói: “Sao có thể nói chúng ta là chó được? Nếu nhất định phải ví von như vậy, chúng ta cũng phải là loài linh cẩu chứ.”

“Rất hung tàn, phải không?” Vệ Lộ cười tủm tỉm, cứ như thực sự chỉ đang trò chuyện với hắn. Ngay sau đó, hắn đổi giọng: “Nếu nhất định phải nói về hậu quả… Lễ đầu thất của Hầu tước Light đã qua rồi, ngươi thấy hậu quả gì chưa?”

Hắn cười vô cùng đáng ghét, bổ sung: “Ta chẳng phải vẫn nghênh ngang đi vào đại diện cho Thượng tướng chúng ta phúng viếng đó sao?”

Tiểu Light lại phun ra một búng máu nữa.

“Đế quốc, Bệ hạ, toàn bộ giai cấp quý tộc, sẽ không tha cho các ngươi… Đám cặn bã này!”

“Thật sao? Xét về số lượng, số lượng dân chúng tầng lớp dưới cùng thực sự đông hơn rất nhiều so với quý tộc trên đỉnh kim tự tháp. Tục ngữ nói nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền. Sự hưng vong của vương triều luôn không thể thiếu sự phản kháng của những dân chúng bị áp bức. À, ngươi nói trấn áp ư?” Vệ Lộ nhún vai: “Ta cũng rất mong chờ, đáng tiếc ngươi sẽ không được nhìn thấy.”

Hắn búng tay, mấy cỗ máy ầm ầm tiến vào, bắt đầu dọn dẹp chiến trường.

“Yên tâm, chư vị!” Vệ Lộ đứng giữa phòng yến hội, dẫm lên một mảnh đá vỡ, giang hai tay, lớn tiếng hô: “Sau hôm nay, chúng ta sẽ lần lượt đến từng gia trạch của chư vị để gửi thiệp báo tang!” Giọng điệu cao vút, nghe có vẻ hơi bệnh hoạn, rất giống một vai ác chính hiệu.

Những người vốn đã gần chết nghe câu này xong càng hoàn toàn mất hết ý chí sống.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Tiểu Light bị thương nặng thế mà vẫn còn sức lực bò lại đây, gắng gượng nâng nửa thân trên lên, túm lấy mắt cá chân Vệ Lộ. Hắn lúc này gần như chỉ còn hơi tàn.

“Cứu ta… Cứu ta!” Cho dù như vậy, lời Tiểu Light nói ra vẫn như thể đang ra lệnh.

Vệ Lộ rũ mí mắt nhìn xuống, thậm chí không cúi đầu, im lặng không nói.

Tiểu Light có chút mất sức, bàn tay nắm mắt cá chân Vệ Lộ buông ra trong chốc lát, ngay sau đó lại túm chặt lấy ống quần hắn.

“Cứu ta, các ngươi muốn điều tra cái gì, ta nói cho các ngươi, trong tay ta có tất cả những gì các ngươi muốn!”

Ánh mắt Tiểu Light đã tan rã, nhưng hắn vẫn chắc chắn Vệ Lộ sẽ cứu hắn. Đừng nhìn hắn bị thương đến nửa sống nửa chết như thế này, chỉ cần vào khoang chữa bệnh, chưa đến năm phút là có thể hồi phục nguyên trạng.

Đúng vậy, trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại đã đạt đến mức này, nhưng, đương nhiên, loại công nghệ này chỉ phục vụ cho quý tộc.

Vệ Lộ không nhịn được bật cười.

“Ngươi biết không, Tiểu thiếu gia Light,” hắn thu lại nụ cười, thần sắc lạnh lẽo đáng sợ: “Loại cặn bã hạ tầng như chúng ta đây, điều không thể chịu đựng nhất chính là sau khi hao hết trăm cay ngàn đắng, chỉ còn cách thành công một bước, lại bị một câu nói của các ngươi mà khiến ‘kiếm củi ba năm thiêu một giờ’.”

“Đừng có mơ. Nghĩ theo một góc độ khác, các ngươi chết cũng không ảnh hưởng đến việc điều tra của chúng ta, nói không chừng còn có thể giúp chúng ta thoải mái ra tay hơn.” Vệ Lộ nhấc chân, đạp Tiểu Light trở lại, cực kỳ ghét bỏ liếc nhìn vết máu trên ống quần.

“Biết không? Số quý tộc sắp bỏ mạng ở đây hôm nay chỉ có 37 người, đồng lõa thường dân 62 người. Nhưng con số này dù có tính thế nào, cũng không đền bù được hơn một ngàn sinh mạng vô tội đã chết trong hậu viện quý tộc của các ngươi!”

“Cẩn thận một chút.” Vệ Lộ nghiêm túc nói với mấy cỗ máy dọn dẹp: “Không được cuộn chi thể và hài cốt vào ống hút, phải dùng kẹp gắp vào thùng thu hồi, nếu không rất khó làm sạch, biết chưa?”

Máy móc: “……”

Hắn nhìn quanh một vòng, Bì Khắc Tư không biết đã biến mất từ lúc nào.

Cùng lúc đó, mấy chiếc cơ giáp loại nhỏ xuyên qua khói đặc, đáp xuống các địa điểm được đánh dấu xanh lục đã định trước. Khoảnh khắc chạm đất, chúng lập tức mở ra màng bảo hộ. Khu vực bên trong không chịu ảnh hưởng bởi bất kỳ vụ nổ nào, cơ giáp phân giải thành vô số cánh tay máy bắt đầu thu thập vật chứng.

Vệ Hải đi theo một trong số đó tiến vào căn nhà trệt phía sau tòa nhà câu lạc bộ. Trên cửa treo một ổ khóa kiểu cũ. Vệ Hải thu lại quả bom mini, gõ nhẹ một cái đã cạy tung nó.

Khi cánh cửa mở ra, cảnh tượng đập vào mắt thực sự khiến hắn sững sờ một lát.

Đầu tiên là một mùi hương Omega ngọt ngào nồng nặc. Mấy cô hầu bàn Omega mặt mũi bầm dập run rẩy nép vào góc tường, nhưng khuôn mặt lại ửng hồng. Cách đó không xa, một Omega gần như trần truồng đang lăn lộn dưới đất, trong mắt đầy vẻ mê loạn, nhưng lại không phải trạng thái động dục thông thường.

Triệu chứng này rất quen thuộc, cực kỳ giống với năm người sống sót mà họ đã giải cứu.

Nó còn khiến mấy Omega bên cạnh gần như bị kích thích động dục theo.

Vệ Hải vẫy vẫy không khí trước mặt. May mắn là trước khi đến, mỗi người đều được tiêm một ống thuốc ức chế chuyên dụng đề phòng tình huống đặc thù. Hắn không quan tâm đến mấy người này, bước vào trong, cẩn thận quan sát hàng loạt máy móc bên trong.

Chiếc cơ giáp loại nhỏ phát ra tiếng “tích tích” bên cạnh máy móc. Vệ Hải đi đến xem, nhặt lên một viên thuốc con nhộng bên cạnh chiếc máy đang im lìm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Nga nha, Thượng tướng, xem ta tìm thấy gì này?”

Mười lăm phút trước.

Phi thuyền Cực Dạ Hào đứng yên giữa không trung. Cố Thừa Nghiên tọa trấn bên trong, thông qua màn hình lớn nhìn xuống mọi góc của Cuồng Sa. Vụ nổ chỉ nhằm vào vài địa điểm định hướng, nhưng đủ để toàn bộ tòa nhà câu lạc bộ chìm trong khói lửa. Trong khi đó, các địa điểm quan trọng đã được xác định từ trước thì đều nằm trong sự bảo vệ của mái vòm do cơ giáp mở ra.

Trừ Vệ Không ở lại, hai người còn lại dẫn người đi đến ba địa điểm quan trọng nhất: phòng yến hội, nhà trệt bí ẩn và văn phòng Bì Khắc Tư. Những địa điểm còn lại được giao cho cơ giáp loại nhỏ điều tra thay.

Không lâu sau, Vệ Không báo cáo tình hình tiền tuyến cho Cố Thừa Nghiên. Vệ Lộ nói không tìm thấy Bì Khắc Tư ở phòng yến hội, hiện đang chuẩn bị đến văn phòng đón đầu hắn. Vệ Hải thì phát hiện thuốc dùng để kiểm soát Omega tại nhà trệt bí ẩn, cùng với một “nạn nhân” còn mới. Hắn xin được đóng gói mang về nghiên cứu.

Cố Thừa Nghiên đồng ý yêu cầu của Vệ Hải, sau đó chuyển sang một màn hình giám sát khác, phân phó Vệ Lộ không cần đi văn phòng, trực tiếp cho cơ giáp đến dọn dẹp và mang đi. Còn về Bì Khắc Tư…

Khi chuyển màn hình, Cố Thừa Nghiên dường như nhìn thấy gì đó, lời nói dừng lại giữa chừng trong hai giây.

“Thượng tướng?”

Cố Thừa Nghiên “Ừm” một tiếng nhàn nhạt, không nghe ra bất kỳ điều bất thường nào, tiếp tục nói: “Đi ra sân bay hậu viện đón đầu hắn đi. Tất cả phi thuyền đã bị cơ giáp đi trước vô hiệu hóa rồi, hắn trốn không thoát đâu.”

“Vâng.”

Khoảnh khắc kết thúc liên lạc, tất cả tín hiệu đột nhiên gián đoạn. Vệ Không nhất thời căng thẳng, nhanh chóng ngồi vào đài chỉ huy để khôi phục hệ thống.

Cố Thừa Nghiên nhìn thấy các cơ giáp tuần tra thuộc Cuồng Sa gần đó đồng loạt mất kiểm soát và rơi xuống, đứng dậy đi tới: “Chuyện gì xảy ra?”

Ngón tay Vệ Không không ngừng thao tác, vừa kiểm tra vừa nói: “Có người che chắn toàn bộ hệ thống. May mắn là mã code tương đối đơn giản, rất dễ giải trừ. Hệ thống của chúng ta đã bị ảnh hưởng lây lan trong chốc lát.”

Mười phút trước.

Tín hiệu khôi phục, nhưng hệ thống bên trong Cuồng Sa vẫn chưa khôi phục, vừa hay tạo cơ hội cho Vệ Không xâm nhập vào toàn bộ hệ thống.

Mã code “tương đối đơn giản” đã khiến hắn mất năm phút mới hoàn toàn giải trừ. Trán Vệ Không thấm ra những hạt mồ hôi li ti. Trong quá trình phá giải, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ rơi vào bẫy rập. Hắn ngạc nhiên nói: “Trong thời điểm như thế này, ai có công phu và bản lĩnh đó chứ?”

Đặc biệt là có vẻ nhắm vào hệ thống Cuồng Sa, tín hiệu của họ dường như chỉ bị vạ lây.

Mắt Cố Thừa Nghiên nheo lại, trầm giọng nói: “Bảo Vệ Hải và Vệ Lộ duy trì cảnh giác.”

“Vâng.”

Sau khi khôi phục hệ thống, Vệ Không gọi lại hình ảnh giám sát. Mười sáu ô vuông chia đều khắp màn hình, đây mới chỉ là một phần. Hình ảnh dường như vẫn bình thường, Vệ Không vừa định chuyển sang nhóm màn hình tiếp theo, Cố Thừa Nghiên đột nhiên vươn tay từ phía sau, điều chỉnh lấy hình ảnh một hành lang — nơi không có một bóng người.

Vệ Không vẻ mặt mờ mịt, không biết Thượng tướng Cố đang tìm cái gì. Cố Thừa Nghiên mặt không biểu cảm, ngón tay điểm hai cái, sau đó lại điều chỉnh lấy mấy hình ảnh giám sát gần màn hình đó.

Thông qua số nhà lướt qua, Vệ Không xác nhận đây là các màn hình ở tầng hai. Rất nhanh hắn biết Thượng tướng Cố đang tìm ai — hắn thấy được bóng dáng của người phục vụ Beta kia.

Vệ Không cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Cố Thừa Nghiên. Chiến dịch lần này phần lớn là tiêu diệt trực tiếp. Danh sách người sống sót quan trọng được giữ lại cực kỳ hiếm hoi, và không có tên của người phục vụ Beta này.

Hắn đã nghe Vệ Hải nói, Cố Thừa Nghiên không tính toán giữ mạng hắn.

Cố Thừa Nghiên không nói gì thêm, im lặng phóng đại hình ảnh. Khối vuông nhỏ bé ngay lập tức lấp đầy toàn màn hình. Beta gầy yếu trong lòng ngực ôm chặt một thứ gì đó, kinh hoảng thất thố chạy trốn khắp nơi. Màn hình giám sát cực nhỏ như hình với bóng đi theo hắn, nhưng vẫn chưa bị phát hiện. Cho dù nhìn kỹ cũng chỉ nghĩ là bụi bay lên trong đám cháy lớn. Trong lúc hoảng loạn chạy trốn, càng không bị phát hiện. Nhưng màn hình đã trung thực ghi lại khuôn mặt hoảng sợ bất lực của Cảnh Nặc.

Trông hắn dường như sắp khóc. Vệ Không nghĩ, có lẽ giây tiếp theo hắn sẽ bị biển lửa nuốt chửng.

Tầng hai không có địa điểm được đánh dấu xanh lục, điều này có nghĩa là ngọn lửa ở tầng này là lớn nhất. Trong khói đặc, Beta kia không tìm thấy lối ra, chạy đi đâu cũng như bị quỷ đánh tường. Oxy sẽ ngày càng loãng. Sự việc xảy ra đột ngột, sợ rằng không kịp tìm khăn ướt che miệng mũi. Hắn dường như cũng không hiểu rằng trong hỏa hoạn, tốt nhất nên cúi đầu khom lưng hoặc bò đi, vì khói bụi do đốt cháy sinh ra luôn nổi ở phía trên, hơn nữa không khí càng lên cao càng loãng.

Ngọn lửa lan rộng đã vây hãm hành động của hắn trong khu vực đó.

Vậy, bây giờ Thượng tướng đã thay đổi ý định sao?

Vệ Không cố gắng đoán tâm tư Thượng tướng, đang chuẩn bị mở miệng dò hỏi xem có cần hắn ra ngoài đưa người phục vụ tên Cảnh Nặc này về không, Cố Thừa Nghiên đột nhiên đứng dậy.

“Ta ra ngoài một chút.” Trên mặt hắn vẫn không nhìn ra được cảm xúc gì, khi quay người, hắn nhàn nhạt phân phó: “Fran, đi cùng ta.”

Một phút trước.

Một mình đi vào biển lửa là một việc rất nguy hiểm. Mặc dù Fran đã chuẩn bị phòng hộ nhất định cho Cố Thừa Nghiên, Vệ Không vẫn rất lo lắng. Hắn muốn thực hiện chỉ dẫn từ xa cho Thượng tướng, nhưng người sau đã lạnh lùng tắt thông tin liên lạc.

Trong một biển lửa hỗn độn, Cố Thừa Nghiên nhặt được hộp xì gà mà mình “đánh rơi”.

Nó dường như đã gặp phải tổn thương nặng nề, hoàn toàn biến dạng.

Ngón cái vuốt ve trên bề mặt hai cái. Hắn ngẩng đầu, thấy bóng người đang tìm kiếm ở cách đó không xa.

Sao lại uỷ khuất đến thế?

Còn khóc nữa.

Là hối hận vì đã cùng Bì Khắc Tư làm điều ác sao?

Hắn đang chuẩn bị tiến lên, người gầy yếu bất lực, lung lay sắp đổ trong biển lửa kia lại có vẻ cực kỳ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, dùng tia sức lực cuối cùng hỏi hắn —

“Ngươi… ngươi là đến giết ta sao?”

Bùm bùm, tiếng hoa lửa nổ tung.

Tiếng khóc nức nở run rẩy bỏ qua tất cả tạp âm, thẳng tắp bay vào tai Cố Thừa Nghiên, rõ ràng như thể đang thầm thì bên tai hắn.

Nghe còn hay hơn cả lúc cậu ta khóc ở trên giường.

Cố Thừa Nghiên nghĩ, nếu tiểu gia hỏa này chết ở đây, chỉ sợ hắn đời này sẽ không nghe được âm thanh dễ nghe như vậy nữa.

Không khéo, hắn còn muốn nghe thêm một chút.

“Fran.” Cố Thừa Nghiên khẽ gọi.

Trí năng quang não rất dễ dàng hiểu được ý đồ của chủ nhân, “Ca Ca” biến thành một khẩu súng gây mê.

Cố Thừa Nghiên giơ súng lên, khóe môi mang theo sự thích thú tàn nhẫn nhếch lên, nói: “Đúng vậy.”


Vệ Hải và Vệ Lộ chiến thắng trở về phi thuyền, liền thấy Vệ Không đặt ngón tay lên môi, ra sức ý bảo họ đừng nói chuyện.

Bên trong Cực Dạ Hào tràn ngập sự tĩnh lặng mê muội, Vệ Hải và Vệ Lộ vừa bước vào khoang thuyền, thậm chí cảm thấy không khí loãng đi không ít.

Sau đó họ nhìn thấy Thượng tướng Cố đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc, trong lòng ôm một người.

Người kia được quấn trong chăn, nửa khuôn mặt ẩn sau lớp lông, nhưng họ vẫn nhận ra ngay đó là ai.

Tình hình gì đây? Ánh mắt Vệ Lộ biểu lộ sự nghi hoặc.

Vệ Hải nhướng mày, lắc đầu.

Vệ Không mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Sự nghi ngờ này kéo dài cho đến khi họ trở về dinh thự.

Việc phía sau giao cho cấp dưới xử lý là được. Trên đường về, họ nhận được yêu cầu liên lạc từ Hoàng đế. Hai người kia còn đang do dự chờ phân phó, thì Vệ Hải tròng mắt vừa chuyển, tự chủ trương chuyển cuộc gọi âm thanh cho Thượng tướng, không mở video.

“Ơ? Bên các ngươi sao thế, sao ta không thấy hình ảnh?” Giọng Moore nghi hoặc truyền đến.

“Không có gì.” Cố Thừa Nghiên bình tĩnh mở miệng: “Cứ báo cáo với ngài như vậy đi.”

Vệ Hải “tự chủ trương” quả nhiên là đúng ý. Hắn cao ngạo phe phẩy đuôi cáo, Vệ Lộ và Vệ Không đồng loạt nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.

Cố Thừa Nghiên đơn giản báo cáo kết quả hành động tối nay cho Moore. Thi thể đều để lại trên quảng trường bên ngoài câu lạc bộ Cuồng Sa, đã được Hoàng cung tiếp nhận. Phần còn lại là tập hợp và phân tích tài liệu thu được, tiếp tục điều tra, tìm kiếm người sống sót ở hậu viện quý tộc, và cùng với…

Hắn nhìn thoáng qua Beta đang hôn mê trong lòng. Thuốc gây tê rất hiệu quả. Trong suốt thời gian này, cho dù bên ngoài đánh nhau hắn cũng không tỉnh lại, nhưng dáng vẻ của cậu ta càng giống như đang ngủ say vô tư lự. Cố Thừa Nghiên chính mình cũng không nhận ra hắn đã cố ý hạ giọng.

“Và cùng với cái gì?” Đầu kia liên lạc, Moore không nghe được đoạn sau, tò mò hỏi.

Cố Thừa Nghiên bình thản đáp: “Không có gì.”

“Ngươi cũng quá bình tĩnh đi nhóc con, hôm nay chúng ta làm một vụ lớn như vậy, ngươi không hưng phấn chút nào sao?” Giọng Bệ hạ Moore hưng phấn truyền đến: “Người của ta đang thống kê số quý tộc bị giết… không phải, số quý tộc không may bỏ mạng đêm nay. Ta đã nói với Bộ trưởng Tuyên truyền, lão tử tự mình viết thiệp báo tang! Ngươi biết tại sao ta muốn tự mình viết không?”

“……”

“Ngươi không thấy điều này giống như ta đang tự tay viết xuống một bản danh sách tử vong sao?!”

“……”

“Ê? Người đâu?”

Cố Thừa Nghiên: “Ngài cẩn thận cái đuôi thu không được lại muốn Hoàng hậu phải dọn dẹp cho ngài.”

“!” Moore lóe lên linh quang, nghĩ ra cách làm càn: “Cảm ơn!”

Cố Thừa Nghiên: “…………”

“Vậy ngươi bận đi nhé, ta không quấy rầy…” Moore vội vàng cắt đứt liên lạc. Trước đó, Cố Thừa Nghiên đột nhiên mở miệng: “Gọi một bác sĩ mà ngài tin tưởng đến nhà ta ngay bây giờ, mang theo dụng cụ kiểm tra, có thể làm kiểm tra toàn thân.”

“Ngươi bị thương sao?”

“Không. Có việc khác.”

“Được rồi, ta sẽ cho người qua ngay.” Moore không hỏi thêm gì, kết thúc liên lạc để sắp xếp bác sĩ.

Trở lại dinh thự Thượng tướng, quản gia thấy phi thuyền hạ xuống, vội vàng dẫn người tiến lên cung nghênh. Cố Thừa Nghiên không thích những nghi lễ phiền phức này, nhưng quản gia luôn nói đây là nghi thức cần có của giai cấp quý tộc. Cửa khoang vừa mở, quản gia đang định ca ngợi Thượng tướng hôm nay về sớm, chắc hẳn mọi việc thuận lợi, không ngờ lại thấy Cố Thừa Nghiên ôm một người trong lòng, vừa xuống phi thuyền đã đi thẳng vào trong nhà.

Quản gia vội vàng đuổi theo, dò hỏi có cần thu xếp một phòng khách không.

“Không cần.” Bước chân Cố Thừa Nghiên không dừng lại: “Lát nữa bác sĩ Hoàng cung phái tới, dẫn thẳng ông ta vào phòng ngủ của ta. Các ngươi không cần theo.”

Quản gia trong lòng kinh hãi, ngay sau đó vâng lời.

Cố Thừa Nghiên ôm người lên lầu. Quản gia kinh ngạc nhìn về phía ba người Vệ Hải, Vệ Hải và Vệ Lộ lại nhìn về phía Vệ Không. Vệ Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn không muốn làm nguồn tin đồn, vì thế khuyến khích trí năng nhân tạo tiết lộ bí mật.

Fran rất hưng phấn, nhảy nhót lung tung kêu lên: “Ta biết, ta biết!”

Giọng nó cực lớn, mọi người thầm nghĩ không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo nó đã bị cưỡng chế tắt máy.

“……”

Vì thế họ lại quay đầu nhìn về phía Vệ Không.

Vệ Không: “…………”

back top