Dù ký ức vẫn chưa quay lại, nhưng chuyện chính thì không thiếu.
Từ đảo trở về, trả nhà, chuyển nhà, đến ở biệt thự, tốc độ nhanh đến mức khiến Thẩm Duyên Văn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Danh phận đã có, nhân lúc còn trẻ khỏe đương nhiên là đêm đêm ca hát.
Hôm nay, tôi vừa đặt tay lên cơ bắp n.g.ự.c của Thẩm Duyên Văn: “Để bác sĩ Lâm nghe xem tim anh có đập nhanh không.”
Thẩm Duyên Văn nắm lấy ngón tay tôi hôn một cái: “Ngoan, tối nay ngủ ngoan đi.”
“Em không.”
“Sáng nay ai kêu đau lưng nhỉ?”
Tôi rút tay lại, khiêu khích anh ấy: “Thẩm Duyên Văn, có phải anh yếu rồi không?”
“Yếu rồi?” Anh ấy cười khẽ, một tay ấn tôi xuống giường, “Hôm nay để em xem chồng có yếu không.”
Người là d.a.o thớt, tôi là cá thịt, tôi bị Thẩm Duyên Văn biến thành đủ kiểu tư thế, tận hưởng sự tưới tắm của tình yêu cho đến rạng sáng, rồi mềm nhũn như một vũng bùn.
“Đủ rồi…”
“Chưa đủ.”
“Làm ơn đi…”
“Gọi chồng.”
“…Chồng.”
Thẩm Duyên Văn lật tôi lại: “Gọi chồng cũng không được.”
…