13
Nằm trên giường, trong lòng tôi dâng lên một chút bất an mơ hồ.
Nhưng chuyện thiếu đạo đức đã làm nhiều rồi, cũng không thiếu chuyện này.
Tôi nhắm mắt lại trong sự dằn vặt.
Cả đêm, trong mơ đều là Cố Thừa Vũ.
Tôi mơ thấy cậu ấy nói cậu ấy ghét tôi, mơ thấy cậu ấy muốn tuyệt giao với tôi.
Mơ thấy chúng tôi sống như người dưng, sau này không bao giờ gặp lại nữa.
Khi tỉnh dậy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người mệt mỏi như chưa được nghỉ ngơi.
Tôi sờ điện thoại xem, sáu giờ năm mươi hai phút.
Cửa ký túc xá đã qua giờ giới nghiêm, dù sao cũng không ngủ được, tôi định vệ sinh cá nhân rồi đến phòng tự học.
Vừa xoa thái dương mở cửa phòng, một bóng dáng cao lớn đột nhiên đập vào mắt.
Bất ngờ đối diện với đôi mắt đầy tơ máu, tôi cứng đờ tại chỗ.
Sắc mặt cậu ấy trông rất tệ, dưới mắt là quầng thâm đậm.
Họng tôi khô khốc, do dự lên tiếng: “Thừa Vũ, cậu… dậy rồi à?”
Thực ra tôi muốn hỏi không phải câu này.
Nhưng khả năng đó, tôi không dám nói ra.
Cậu ấy sẽ không… thật sự đứng trước cửa phòng tôi cả đêm đấy chứ?
Lông mày tôi vô thức nhíu lại.
Khi nhận ra, tôi đã đặt tay lên khóe mắt hơi đỏ của cậu ấy.
Lông mi cậu ấy run rẩy hai cái.
Ngay giây sau, cơ thể tôi đột nhiên lơ lửng!
Eo bị nắm chặt, cậu ấy không chút thương xót bạo lực ném tôi trở lại giường, không đợi tôi phản ứng, cúi người đè xuống.
Hơi thở vừa thô vừa nặng, phả lên mặt tôi.
Ngay khi tôi tưởng cậu ấy sẽ nổi giận, cổ tôi bỗng có cảm giác nóng bỏng.
Cố Thừa Vũ vùi đầu xuống, giọng nói run rẩy:
“Ở với tôi đi.”