SAU KHI TRỐN KHỎI MIÊU CƯƠNG, BỤNG TÔI BỖNG TO LÊN

Chương 8

 

Quý Phong không có chỗ nào để đi.

Tôi tạm thời thu nhận cậu ta.

Nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn, lần đầu tiên cậu ta cảm thấy lúng túng.

Chắc là cuối cùng cũng nhận ra khoảng cách giữa chúng tôi lớn đến mức nào.

“Em sẽ tìm cách kiếm tiền nuôi anh và đứa bé.”

“Bây giờ có một cơ hội kiếm tiền.”

Tôi vén vạt áo lên, để lộ cái bụng hơi gồ.

Quý Phong sững sờ một lúc, hai tay sùng kính nâng lấy chân tôi.

Nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi trên đầu gối tôi, trên bụng tôi.

Tôi không hiểu: “Cậu làm gì thế?”

Quý Phong kìm nén: “Không phải anh bảo em làm công cụ giúp anh giải tỏa sao?”

Người mang thai do sinh tử cổ, trong thai kỳ cơ thể thay đổi rất lớn, không thể thiếu đàn ông bên cạnh.

“Chẳng lẽ buổi tối anh chưa bao giờ tiết mật sao?”

Tai tôi nóng bừng, gần đây quả thật mỗi sáng đều phải thay đồ ngủ và ga giường.

Không thể nghĩ kỹ hơn nữa…

“Đây là công việc chính đáng, không cần cậu bán thân!”

Tôi chỉ vào bụng: “Cậu giúp tôi phá bỏ nó, tôi lập tức trả cậu một triệu tệ.”

Phải nhân lúc Quý Phong không biết đây là con của cậu ta, nhanh chóng tống khứ nó đi.

Đúng lúc này, thai nhi trong bụng đột nhiên đá tôi một cái.

Rõ ràng là đang kháng nghị.

Kéo dài nữa, tôi sẽ không nỡ.

Quý Phong lắc đầu: “Không thể phá, sẽ gây tổn thương lớn đến cơ thể anh.”

“Tôi ra lệnh cho cậu phá!”

Quý Phong lại lắc đầu, dịu dàng ôm tôi đặt lên sofa.

Mắt tôi đảo một vòng, lại nảy ra một kế.

Móc lấy cổ Quý Phong, cắn vào dái tai cậu ta.

“Không phá thì không phá, vậy cậu làm việc mà cậu nên làm đi…”

Nửa giờ sau, dục vọng ăn mòn xương tủy không còn quấy nhiễu tôi.

Khóe mắt tôi rỉ ra nước mắt, còn cố ý phát ra tiếng khiêu khích: “Cậu… chưa ăn cơm sao?”

Quý Phong vùi đầu làm mạnh.

Thỉnh thoảng nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Em lợi hại hơn hay cha của đứa con hoang lợi hại hơn?”

“…”

Ghen với chính mình, cậu ta là người đầu tiên.

Sáng sớm hôm sau.

Hy vọng của tôi tan biến, muốn khóc không ra nước mắt.

Đứa bé này quá kiên cường, chịu đựng nhiều “đòn roi” như vậy mà vẫn không sao?!

Tôi mệt mỏi nói: “Đừng ngâm nữa, lấy ra đi.”

Chiêu này không được, phải dùng cách khác.

Quý Phong hừ hừ, môi cọ lên vai tôi: “Vợ, anh thật tốt…”

Tôi vừa định mở miệng mắng.

Cánh cửa bị đẩy ra, bố mẹ tôi đứng ở cửa.

 

back top