“Chát—”
Tôi tát Quý Phong một cái.
Tốt lắm, kẻ ác lại còn đi kiện trước?
“Chẳng phải cậu nói trưởng thôn không cho phép cậu bỏ sinh tử cổ sao? Tại sao tôi lại mang thai?”
Quý Phong ôm mặt, một vệt m.á.u chảy xuống từ trán, lạnh lùng cố chấp nhìn tôi.
“Em không nhớ mình đã gieo giống…”
Trạng thái của cậu ta rõ ràng có gì đó không đúng.
Một giờ sau, bệnh viện.
Quý Phong tối hôm trước đã bị tai nạn xe, chẩn đoán là chấn động não.
Tạm thời mất đi một phần ký ức, không nhớ chúng tôi đã xảy ra quan hệ.
Quý Phong nước mắt lưng tròng nhìn tôi, ủy khuất không chịu nổi: “Anh ơi, đứa con hoang rốt cuộc là của ai?”
Các bác sĩ và y tá trợn mắt há mồm, nhìn cái bụng của tôi.
Tôi đỏ mặt quát: “Câm miệng!”
Đứa trẻ này lúc sinh ra đã có một khởi đầu thảm hại, môi trường giáo dục thai kỳ tệ hại vô cùng.
Khưu Thu đến thăm, xắn tay áo chuẩn bị bênh vực tôi.
“Hắn ta chính là tên súc sinh khiến mày mang thai sao? Có cần tao giúp mày đánh hắn ta một trận, xả cơn giận không!”
“Tao không thiệt thòi, cậu ta mới 18 tuổi đã đi theo tao rồi…”
Khưu Thu hít một hơi khí lạnh, lập tức quay ngoắt: “A, vậy thì mày mới là súc sinh thật sự!”
Tôi đảo mắt một cái: “Con rắn lớn có hai cái gai nhà mày mới là súc sinh thật sự ấy.”
Hai chúng tôi cứ thế làm tổn thương nhau.
Trong lúc đó, Quý Phong không nói một lời.
Cứ như một người chồng bất tài nhìn thấy vợ mình ngoại tình.
Khưu Thu bị nhìn đến rợn gáy, không chịu nổi mà đi trước một bước.
Tôi muốn ra ngoài trả tiền thuốc.
“Đừng đi, anh Lâm Việt!”
Quý Phong quỳ xuống, túm lấy vạt áo tôi.
Đôi mắt đỏ hoe: “Đừng bỏ em, em có thể nuôi đứa con hoang đó…”
Tôi: “?”
Cậu ta òa lên khóc: “Thật sự không được, thì ngay cả cha của đứa con hoang đó, em cũng nuôi luôn!”
Hóa ra vẻ ngoài lạnh lùng u ám trước đây đều là giả vờ.
Cũng đúng, một tên chó con từ nông thôn ra, dù thỉnh thoảng có nhe răng cũng chỉ là trung thành.
“Tiền tiết kiệm của tôi đủ mua mạng cậu mười lần, cậu lấy gì mà nuôi tôi?”