SAU KHI TỈNH LẠI, GIẢ THIẾU GIA BỊ ÉP CƯỚI VAI ÁC — AI NGỜ LẠI YÊU THẬT

Chap 25

Chương 25: Tắm Rửa

 

“Đúng rồi!” Màn hình trước ngực 0129 sáng lên, “Cậu xem, ngày đó tôi cũng có mặt ở hiện trường.”

Trong màn hình, đoạn ghi hình tối hôm đó đang được phát lại.

Ánh mắt Lâm Hướng Vãn mê ly, một tay ôm lấy cổ Thẩm Hoài Tự, tay còn lại cực kỳ không thành thật sờ loạn trên ngực hắn. Biểu cảm Thẩm Hoài Tự âm lãnh, nhưng lại không có hành động gì khác, mặc kệ Lâm Hướng Vãn làm loạn.

Sờ soạng một hồi lâu, Lâm Hướng Vãn bò vào lòng Thẩm Hoài Tự, hai tay ôm chặt eo hắn.

Cậu hơi ngẩng đầu, dùng cằm cọ loạn, giọng điệu như làm nũng nói: “Thẩm thúc thúc, tôi nóng quá......”

Thẩm Hoài Tự cuối cùng cũng có phản ứng, ý đồ tách người ra khỏi người mình.

Nhưng, đôi tay thon dài kia lại như dây thường xuân dai dẳng, quấn chặt quanh eo hắn, thậm chí còn vô cùng không thành thật muốn chui vào trong áo hắn.

Đôi mắt hoa đào ngập nước của Lâm Hướng Vãn chớp chớp: “Thẩm thúc thúc, anh tốt nhất......”

Cuối cùng, Thẩm Hoài Tự đội một khuôn mặt đen và ánh mắt u ám lột Lâm Hướng Vãn chỉ còn quần lót, rồi tròng áo ngủ vào cho cậu.

Lúc thay quần áo cũng không hề thành thật, Thẩm Hoài Tự một tay kiềm chế tay Lâm Hướng Vãn, tay còn lại tùy tiện cài mấy cúc áo, nhét người vào trong chăn.

Đoạn ghi hình được phát lại tuần hoàn ba lần, cho đến khi hình ảnh tắt đen, Lâm Hướng Vãn mới hoàn toàn hoàn hồn.

Cảm giác đó kích thích như thể rơi từ mây xuống, đầu óc cứng đờ, tim đập ngừng lại.

Hủy diệt rồi.

Lâm Hướng Vãn hai đời chưa từng xã hội chết (xấu hổ tột độ) đến mức này.

Rốt cuộc là ai cho cậu dũng khí? Lương Tĩnh Như sao ha ha ha ha......

Không khí trong phòng đọng lại. 0129 giải thích: “Tiểu Vãn, Thẩm tiên sinh không phải người như cậu nói đâu, cậu đừng hiểu lầm hắn.”

Lâm Hướng Vãn: “......”

Ha ha ha, chuyện này đã không còn là hiểu lầm hay không hiểu lầm nữa, chuyện này có lẽ liên quan đến việc cậu có thể sống sót qua ngày mai hay không!!!

“Cái đó...” Lâm Hướng Vãn cười ngượng ngùng, “Thẩm thúc thúc uống say xong, trí nhớ thế nào?”

0129 hồi tưởng một chút. Lần trước Thẩm Hoài Tự uống say, hình như là ba năm trước, khi hắn đang chuẩn bị làm phẫu thuật tái tạo ngón tay lần đầu tiên.

0129 cho rằng Lâm Hướng Vãn lo lắng Thẩm Hoài Tự tỉnh lại sẽ không nhớ chuyện cậu đã chăm sóc hắn tối nay, liền ôn tồn an ủi: “Cậu yên tâm, Thẩm tiên sinh uống say vẫn còn nhớ gọi điện thoại cho Bác sĩ Đàm, bàn luận chuyện phẫu thuật. Trí nhớ của hắn tốt lắm.”

Lâm Hướng Vãn: “......”

Tốt, tâm đã chết.

Lâm Hướng Vãn chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại to gan lớn mật đến mức say rượu quấy rối, vẫn là hai lần.

Nếu Thẩm Hoài Tự muốn kiện cậu quấy rối tình dục thì e là cậu đã sớm bị đưa vào trong rồi!

Lâm Hướng Vãn gần như bật dậy khỏi giường!

Không được, cậu phải vãn hồi hình tượng của mình trong lòng Thẩm Hoài Tự.

Thế là cậu lại quay trở lại phòng ngủ chính. Thẩm Hoài Tự không có trên giường, trong phòng tắm có tiếng nước.

Lâm Hướng Vãn thận trọng đi đến cửa phòng tắm, nhẹ giọng kêu một tiếng: “Thẩm thúc thúc?”

Không ai trả lời.

Lâm Hướng Vãn lại gõ gõ cửa, bên trong vẫn không động tĩnh.

Lâm Hướng Vãn ngẩn ra: “Không lẽ ngã rồi?”

Không phải nói người say rượu tắm rửa dễ xảy ra chuyện sao? Lâm Hướng Vãn sốt ruột, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Kết quả liền thấy Thẩm Hoài Tự dựa ngồi bên mép bồn tắm, cơ thể sắp sửa tê liệt ngã xuống trên sàn, trong tay còn nắm chặt chuỗi vòng tay màu tím đen kia.

Lâm Hướng Vãn kinh hãi, nhanh chóng đi vào ngồi xổm bên cạnh Thẩm Hoài Tự: “Anh như thế này không thể tắm, đi lên giường ngủ đi.”

Ánh mắt mê ly của Thẩm Hoài Tự dừng trên người cậu, một phen nắm lấy cổ tay Lâm Hướng Vãn, ngữ khí lạnh băng: “Làm cái gì?”

Lâm Hướng Vãn thầm nghĩ, tôi còn có thể làm gì anh, đương nhiên là chuộc lỗi.

“Sợ anh ngã chết liên lụy tôi.” Lâm Hướng Vãn nói, hai tay luồn xuống dưới cánh tay Thẩm Hoài Tự, muốn vớt người từ dưới sàn lên.

Kết quả dùng hết sức bú sữa, vị trí Thẩm Hoài Tự vẫn chưa dịch chuyển chút nào.

Lâm Hướng Vãn suy sụp: “Không phải, tôi thấy ngày thường dáng người anh đĩnh bạt thon dài, sao lại nặng như vậy?”

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự trầm trọng nhìn Lâm Hướng Vãn.

Cổ áo choàng tắm rộng thùng thình, Lâm Hướng Vãn cong eo, mảng lớn da thịt trước ngực lộ ra, vì thao tác vừa rồi, trên cằm còn thấm mồ hôi.

Giọng Thẩm Hoài Tự có chút khàn: “Tắm rửa.”

Lâm Hướng Vãn đáp: “Anh bộ dạng này đi tắm, đứng còn không vững.”

“Em đỡ.”

Hai tay Lâm Hướng Vãn buông lỏng, đột nhiên đứng thẳng: “Dựa vào cái gì?!”

Thẩm Hoài Tự không trả lời, ánh mắt rũ xuống, lại một bộ dáng muốn chết không muốn sống, cơ thể cũng dần dần trượt xuống sàn nhà.

Lâm Hướng Vãn bị ép không còn cách nào, đành phải thỏa hiệp: “Được được được!!! Tôi đỡ không được sao?!”

Khóe miệng Thẩm Hoài Tự cuối cùng cũng cong lên, lại ngước mắt nhìn Lâm Hướng Vãn.

Lâm Hướng Vãn sam (đỡ) Thẩm Hoài Tự đứng dậy, giúp hắn cởi quần áo, hai người cứ thế nghiêng ngả lảo đảo vào buồng tắm vòi sen.

Lâm Hướng Vãn cầm vòi phun xịt rửa Thẩm Hoài Tự từ trên xuống dưới một lượt, tầm mắt cố gắng không nhìn xuống, nhưng Thẩm Hoài Tự lại như cố ý vậy, một bãi bùn lầy treo trên người Lâm Hướng Vãn.

Thế là, Lâm Hướng Vãn cũng ướt hết.

Lâm Hướng Vãn: “......”

A a a!!!

Vì sao cậu lại phải vào chịu cái khổ này?!!!

Không còn cách nào, Lâm Hướng Vãn tùy tay cầm một chiếc áo choàng tắm quấn lên.

Sau đó chân tay vụng về tắm rửa cho Thẩm Hoài Tự.

Tắm xong, thay xong áo ngủ, đưa về giường đắp chăn ngay ngắn, Lâm Hướng Vãn thề, sự kiên nhẫn và cẩn thận lớn nhất trong đời này của cậu, đều đã dành cho Thẩm Hoài Tự.

Mọi việc vội vàng xong xuôi, Lâm Hướng Vãn chuẩn bị về phòng ngủ của mình, Thẩm Hoài Tự lại vươn một tay giữ chặt cậu.

Lâm Hướng Vãn khó hiểu: “Đại thiếu gia! Anh còn muốn làm gì?”

Thẩm Hoài Tự nói: “Ngủ.”

Chưa kịp để Lâm Hướng Vãn phản ứng lại, cậu đã bị Thẩm Hoài Tự dùng sức kéo ngã xuống giường.

Lâm Hướng Vãn hô to một tiếng: “Ai ai ai!! Thẩm Hoài Tự anh đừng mượn rượu làm càn a!!! Đây là phòng ngủ của anh!!!”

Giây tiếp theo, Lâm Hướng Vãn bị một cánh tay hữu lực ôm vào ổ chăn. Mí mắt Thẩm Hoài Tự cũng chưa nâng, giọng nói nặng nề nói: “Cứ ngủ ở đây.”

Lâm Hướng Vãn vô ngữ đến cực điểm: “...... Thẩm Hoài Tự! Anh có phải quên ước pháp tam chương rồi không?!”

Nào ngờ Thẩm Hoài Tự ôm chặt cậu, tiếng hít thở trầm trọng dần dần bằng phẳng có thứ tự.


Sáng hôm sau 8 giờ, Lâm Hướng Vãn bị buồn tiểu làm tỉnh giấc.

Nghiêng mắt nhìn sang, Thẩm Hoài Tự lúc này lại ngoan ngoãn ngủ rất sâu.

Cậu vén chăn chuẩn bị xuống giường.

Mẹ ơi!

Áo choàng tắm đã sớm bị ném dưới giường, trên người chỉ mặc độc chiếc quần lót.

Lâm Hướng Vãn đột nhiên tỉnh táo lại.

Nếu Thẩm Hoài Tự không nhớ chuyện tối qua, chẳng lẽ lại cho rằng cậu cố ý lên giường hắn sao?!

Dựa!

Lâm Hướng Vãn đứng dậy, rón rén chuẩn bị trốn về phòng mình.

Kết quả phía sau truyền đến giọng Thẩm Hoài Tự trầm thấp hơi khàn: “Em chột dạ cái gì?”

Lưng Lâm Hướng Vãn chợt lạnh, xoay người cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Hoài Tự ngồi dậy từ trên giường, ánh mắt lại khôi phục sự lạnh băng thường ngày, quét nhìn Lâm Hướng Vãn từ trên xuống dưới.

Lâm Hướng Vãn giận dữ nói: “Ai chột dạ?!”

“Không chột dạ thì em trốn cái gì?” Thẩm Hoài Tự lại hỏi.

Lâm Hướng Vãn xem như đã hiểu, 0129 căn bản là nói dối, người này lúc say và lúc tỉnh hoàn toàn là hai trạng thái.

Lâm Hướng Vãn cười lạnh nói: “Thứ nhất, tôi không chột dạ, tôi là muốn đi đi tiểu. Thứ hai, tối qua là anh vi phạm hiệp nghị cưỡng bức tôi ngủ ở đây, tôi còn chưa tìm anh đòi tiền vi phạm hợp đồng, anh dựa vào cái gì chất vấn tôi!!”

Lâm Hướng Vãn nói hùng hồn có khí phách, đến mức sau khi nói xong đoạn lời này, cơ thể cậu còn hơi run.

Nhưng lọt vào mắt Thẩm Hoài Tự, lại như là tức giận đến quá mức hóa thành giận dỗi sau khi làm chuyện xấu bị người bắt được.

Thẩm Hoài Tự nhướng mày, vén chăn xuống giường, từng bước đi đến trước mặt Lâm Hướng Vãn.

Lâm Hướng Vãn vô cớ nuốt nước bọt, cảnh giác lùi lại một bước: “Anh muốn làm gì?”

Thẩm Hoài Tự cúi người nhặt chiếc áo choàng tắm dưới sàn, đưa qua, thâm ý nói: “Đến quần áo còn không mặc, còn nói không phải cố ý?”

Lâm Hướng Vãn một phen giật lấy áo choàng tắm quấn lên, lần này thật sự là quá thẹn mà hóa thành giận dỗi: “Thẩm Hoài Tự, tôi thừa nhận tôi sờ anh là tôi không đúng, nhưng chuyện này không thể đều do tôi! Chẳng lẽ anh liền không có trách nhiệm sao?”

Thẩm Hoài Tự bị cậu chọc cười, rất có hứng thú nhướng mày: “Ồ? Vậy em nói xem, tôi có trách nhiệm gì?”

Ánh mắt Lâm Hướng Vãn quét qua Thẩm Hoài Tự, một thân áo ngủ lụa đen, trước ngực lộ ra mảng lớn cơ bắp săn chắc, quả thực chính là hormone di động.

“Anh trưởng thành như vậy......” Lâm Hướng Vãn dừng một chút, nói, “Tôi muốn sờ một chút rất bình thường đi?”

Thẩm Hoài Tự tiến gần thêm một bước: “Trưởng thành bộ dạng gì?”

Bóng hình cao lớn bao phủ xuống, Lâm Hướng Vãn cảm nhận được cảm giác áp bách cực lớn, nhưng lúc này dù hoảng loạn cũng không thể lộ ra.

Cậu cố gắng nâng cao âm lượng: “Thì... Thoát y có thịt mặc quần áo hiện gầy chứ sao, ai thấy cũng muốn sờ đi, tóm lại anh muốn tự xem lại chính mình, chuyện này không thể đều do tôi!”

Thẩm Hoài Tự không biết cậu làm thế nào dùng loại ngữ khí ngạo mạn này, lại nói ra lời nói không hề có tính uy hiếp nào.

Chỉ cảm thấy dáng vẻ làm ra vẻ của vị tiểu thiếu gia này, rất đặc biệt.

“Ừm.” Thẩm Hoài Tự gật gật đầu, một lần nữa lý giải ý tứ trong lời nói của cậu, “Hôm qua muốn sờ tôi, hôm nay lại thay đổi cách khen tôi, quả thật chứng minh một chuyện.”

Lâm Hướng Vãn không rõ nguyên do: “Tôi chứng minh cái gì?”

“Chứng minh lời em từng nói ‘người em thích là tôi’.” Thẩm Hoài Tự nói xong, thâm ý nhìn cậu, “Đúng không?”

Lâm Hướng Vãn suy sụp: “......”

Rõ ràng cậu đang thảo luận vấn đề phân chia trách nhiệm của chuyện này, tại sao lại như rơi vào bẫy tự chứng minh?

Cuối cùng, Lâm Hướng Vãn ném lại một câu nói không thể lý lẽ, sau đó hầm hầm sập cửa mà đi.

Cãi nhau như vậy, Lâm Hướng Vãn cũng chẳng còn tâm trạng ăn sáng, còn Thẩm Hoài Tự lại như người không có việc gì, ăn xong bữa sáng ra cửa đi làm.

Sau đó, tuy hai người cùng chung một mái nhà, nhưng Lâm Hướng Vãn đều cố tình tránh mặt Thẩm Hoài Tự.

Sáng hôm nay, Lâm Hướng Vãn đoán Thẩm Hoài Tự đã đi làm rồi, thế là hát líu lo từ phòng đi ra.

Kết quả Thẩm Hoài Tự cư nhiên nhàn nhã ngồi ở phòng ăn xem báo.

Lâm Hướng Vãn nhíu mày: “Anh sao còn chưa đi?”

Thẩm Hoài Tự hái kính mắt, chậm rãi ngước mắt: “Chờ em.”

Lâm Hướng Vãn vẻ mặt cảnh giác: “Chờ tôi làm gì?”

Thẩm Hoài Tự ngữ khí nhàn nhạt: “Lần trước em cứu ông cụ, ông ấy luôn nhớ muốn mời em ăn cơm. Thời gian sắp xếp vào tối cuối tuần này, đến lúc đó Dương thư ký sẽ đến đón em qua nhà cũ.”

Lâm Hướng Vãn “Ồ” một tiếng.

Sau đó mới phản ứng lại, Thẩm Hoài Tự nói là đi nhà cũ Thẩm thị.

Cậu có chút không xác định hỏi: “Vậy anh cũng sẽ đi sao?”

Thẩm Hoài Tự nói: “Đương nhiên.”

Nhớ đến ước pháp tam chương, Lâm Hướng Vãn nhướng mày: “Vậy tôi giả vờ không quen biết anh, anh hẳn là không ý kiến?”

Ánh mắt Thẩm Hoài Tự sâu kín nhìn cậu một cái, sau một lúc lâu mới trả lời: “Vậy em tốt nhất giả vờ giống một chút.”

Lâm Hướng Vãn: “……”

Tốt lắm, cậu chính là miệng thiếu dư thừa hỏi như vậy một câu.

Sau khi Thẩm Hoài Tự đi làm, Lâm Hướng Vãn lại lần nữa giam mình vào phòng.

Mấy ngày nay Serene giới thiệu cho cậu mấy đơn đặt phác thảo, đối phương không thúc giục cậu, nhưng Lâm Hướng Vãn vẫn đồng ý sẽ ra đồ nhanh chóng.

Đối phương cảm động đến rơi nước mắt còn đi Weibo cậu nhắn lại và chia sẻ, nói hắn đã gặp được thái thái thần tiên, rốt cuộc trước kia đặt hàng rất nhiều thái thái họa sĩ đều phải thúc bản thảo.

Lâm Hướng Vãn đang vẽ rất tập trung thì nhận được điện thoại của Lâm Trăn.

Bút vẽ Lâm Hướng Vãn dừng lại, có một loại dự cảm không tốt.

Tuy nhiên cậu vẫn nghe điện thoại: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Đối diện truyền đến giọng Lâm Trăn tức đến hộc máu: “Lâm Hướng Vãn! Tao đã biết, mày căn bản chưa buông Thẩm Đình Ý, mày không thấy giả dối sao?”

Lâm Hướng Vãn không thể hiểu nổi, sáng sớm bị chụp cho hai cái mũ, quả thực là quá đáng đến cực điểm.

“Lâm Trăn, nhà anh không có gương sao?” Lâm Hướng Vãn đang lo không ai cho cậu xả giận, Lâm Trăn tự tìm đường chết đâm vào họng súng, cũng đừng trách cậu không khách khí, “Loại người đó cũng chỉ có anh coi hắn là báu vật mà thôi sao?”

Lâm Trăn không nghĩ tới Lâm Hướng Vãn nói chuyện khó nghe như vậy, tức khắc vỡ òa: “Mày còn muốn phủ nhận, kìa hot search Weibo đều bùng nổ rồi, mày quấn lấy hắn, bị hắn cự tuyệt, kết quả còn đi quán bar mượn rượu giải sầu, mày còn nói mày đối với hắn không phải cũ tình chưa dứt?”

Lâm Hướng Vãn nhíu mày, cái hot search gì? Cậu quấn lấy ai? Quán bar mượn rượu giải sầu lại là cái quỷ gì?

Lâm Hướng Vãn nghe đến không hiểu ra sao, kết quả Lâm Trăn căn bản không nghe cậu giải thích, trực tiếp cảnh cáo cậu: “Mày thật sự nếu không muốn mặt dán lên, tao nhất định sẽ nói cho ba mẹ, đến lúc đó mày xem họ tin mày hay tin tao!”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Lâm Hướng Vãn vẻ mặt ngây ngốc, nhanh chóng bấm mở Weibo nhìn thoáng qua.

Tốt lắm, thật sự có hai điều hot search liên quan đến cậu.

Một cái là #Thẩm Lâm liên hôn Lâm Hướng Vãn dư tình chưa dứt chặn đường dây dưa không thôi#, một cái khác là #Lâm Hướng Vãn cầu hòa thất bại quán bar mượn rượu tiêu sầu#.

Lâm Hướng Vãn nhìn tiêu đề đã thấy quá đáng, bấm vào bài viết xem, là một tấm ảnh chụp lén ở cổng Thẩm Đô mỹ viện.

Trong ảnh, hai tay cậu nắm lấy cổ áo Thẩm Đình Ý, hai người đứng sát thật gần, biểu cảm Thẩm Đình Ý nhăn chặt mày trông vô cùng thống khổ.

Lâm Hướng Vãn nhớ ra rồi, đây không phải ngày cậu bị Thẩm Đình Ý quấy rầy ở cổng mỹ viện sao?

Thật sự là lệch lạc đến mức tột cùng, rõ ràng là Thẩm Đình Ý dây dưa cậu, lúc đó cậu còn trả lại cho đối phương một đòn nặng, cư nhiên bị cư dân mạng chụp lại rồi tung lên mạng, thậm chí còn đổi trắng thay đen nói cậu dây dưa Thẩm Đình Ý.

Thế giới này quả nhiên vẫn điên.

Lâm Hướng Vãn tức giận muốn chết. Luận dáng người, bộ dạng, địa vị, Thẩm Hoài Tự mọi mặt đều vượt xa tra nam phải không?

Cậu Lâm Hướng Vãn là ăn no rửng mỡ sao?

Bỏ ông chồng hợp pháp dáng người, bộ dạng, địa vị đều tuyệt hảo trong nhà không dùng, đi dây dưa một tên tra nam?

Cậu lại chịu đựng lửa giận xem đến bài hot search thứ hai.

Là ảnh chụp cậu và Tiền Minh ăn mừng ở quán bar hai ngày trước. Không biết lại bị cư dân mạng não tàn nào chụp được rồi đăng lên mạng, còn tự mình dựng thành phim bộ, nói cậu cầu hòa Thẩm Đình Ý không thành, đi quán bar mượn rượu tiêu sầu.

Lâm Hướng Vãn không muốn nói gì.

Đầu óc cư dân mạng này đều bị lừa đá sao?

Còn có vài tài khoản marketing lớn chia sẻ, thậm chí trắng trợn mang nhịp điệu.

Tin nhắn Weibo đã 999+, phần lớn đều là anti-fan và thủy quân đến mắng cậu.

Lâm Hướng Vãn nghi ngờ có người cố ý mua hot search đen hãm hại cậu, tuy không biết vì sao. Theo lý thuyết cậu là một nghệ sĩ tuyến mười tám bị tuyết tàng, đã qua một tháng, đáng lẽ đã sớm không còn tìm thấy người này trong giới giải trí.

Ai lại không có mắt như vậy, còn đưa cậu lên hot search, dù là hot search đen.

Tuy nhiên lát nữa cậu sẽ biết.

Bởi vì Lâm Phụ cũng gọi điện thoại cho cậu.

Từ sau sự kiện hôn lễ lần trước, cậu đã lâu lắm không liên lạc với gia đình.

Lâm Mẫu thỉnh thoảng gửi tin nhắn, cũng chỉ là quan tâm đơn giản, còn Lâm Phụ thì căn bản không tìm cậu.

Lâm Hướng Vãn không chủ động liên lạc, không phải cậu không có tình cảm với cha mẹ, cậu thật sự không muốn dây dưa với Lâm Trăn.

Hôm nay Lâm Phụ chủ động gọi điện thoại đến, nhất định là có chuyện rất quan trọng. Lâm Hướng Vãn tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị lời chỉ trích đổ ập xuống của Lâm Phụ làm tức giận.

“Những tin tức trên mạng có phải là thật không? Từ bỏ Thẩm Đình Ý là chính mày nói, họ đã kết hôn, mày lại đi quấn lấy người ta làm gì? Mặt mũi Lâm gia đều bị mày làm mất hết!”

Lâm Hướng Vãn nhíu mày im lặng. Cậu không muốn giải thích, nếu Lâm Phụ tin tưởng cậu, sẽ không gọi điện thoại này đến chất vấn cậu, cho nên cho dù cậu giải thích cũng vô dụng.

Thế nhưng sự im lặng này của cậu, trong mắt Lâm Phụ lại là thừa nhận, lửa giận trở nên lớn hơn.

Lâm Phụ nói: “Trăn Trăn nói, tối nay gia yến Thẩm gia, ông cụ cố ý mời mày, có phải không?”

Lâm Hướng Vãn không chút biểu cảm nói: “Phải, làm sao vậy?”

Lâm Phụ tức muốn hộc máu nói: “Ngày hôn lễ, mày không phải đắc tội ông cụ sao? Ông ấy vì sao lại mời mày tham gia một buổi tụ họp quan trọng và riêng tư như vậy?”

Chuyện Ông Cụ Thẩm gặp sự cố ngày hôn lễ, Thẩm Hoài Tự đã phong tỏa tin tức. Ngoại trừ những người đã tham dự tối hôm đó, ngay cả nhân vật chính hôn lễ cũng không biết chuyện này.

Lâm Phụ hỏi như vậy, chứng tỏ Lâm Trăn cũng không biết chuyện này.

Nhưng tối hôm đó, Lâm Hướng Vãn rõ ràng nhớ Mạnh Khoan đã nói qua, họ muốn lợi dụng Thẩm Đình Ý, cho nên Thẩm Đình Ý khẳng định biết Ông Cụ đêm đó xảy ra chuyện.

Nói cách khác, Thẩm Đình Ý căn bản không nói với Lâm Trăn về âm mưu tối hôm hôn lễ.

Lâm Hướng Vãn không biết Lâm Phụ trải qua bấy nhiêu chuyện rốt cuộc có dũng khí gì đối mặt, cố ý nói: “Không biết, có lẽ cảm thấy tôi đáng yêu đi.”

“......”

Lâm Phụ thở dài: “Trăn Trăn vẫn luôn khóc trong nhà, nói vì những bức ảnh và tin đồn trên mạng, ảnh hưởng tình cảm huynh đệ của các con, nó không biết làm thế nào đối mặt với Thẩm lão thái gia, hơn nữa hợp tác Thẩm Lâm hai nhà đang ở thời điểm then chốt......”

Lâm Hướng Vãn khó hiểu: “Ba, rốt cuộc ba muốn nói gì?”

Lâm Phụ nói: “Buổi tụ họp tối nay, mày đừng đi, đến lúc đó mày cùng Thẩm Đình Ý gặp mặt, lại không biết sẽ phát sinh chuyện không thể kiểm soát nào.”

Lâm Hướng Vãn vẻ mặt ngây ngốc: “......”

Có ý gì? Cho nên nói lâu như vậy, là sợ cậu làm trò trước mặt Thẩm lão gia tử mà dây dưa Thẩm Đình Ý?!

Lâm Hướng Vãn quả thực vô ngữ.

Thẩm Đình Ý là cái thứ tốt gì sao? Đáng giá cậu hao hết tâm tư giành giật?!

Lâm Hướng Vãn hoàn toàn hiểu ra.

Cho nên, Lâm Trăn đã sớm biết Thẩm lão gia tử sẽ mời cậu tham dự buổi tụ họp tối nay, mới cố ý lật ngược phải trái trắng đen trên Weibo, hãm hại cậu, sau đó lại mượn chuyện hot search đen, tố cáo trước mặt Lâm Phụ và Lâm Mẫu.

Lâm Hướng Vãn thậm chí có thể tự tưởng tượng biểu cảm trà ngôn trà ngữ của Lâm Trăn, tức khắc lại là một trận buồn nôn.

Nếu Lâm Trăn trăm phương ngàn kế muốn ghê tởm cậu, thì cậu cũng không phải là chủ nhân để mặc người khác định đoạt.

Cậu rũ mắt than nhẹ một tiếng, trong giọng nói tràn đầy sự bất đắc dĩ: “Ba, nhưng mà con đã đồng ý với Thẩm gia rồi, giờ lại đổi ý không tốt lắm đâu? Để Thẩm lão thái gia biết, còn tưởng Lâm gia không giữ chữ tín?”

Lâm Phụ đè thấp giọng thở dài, nghe ra được là kiềm nén lửa giận: “Vậy mày nói phải làm sao?”

Lâm Hướng Vãn rất chu đáo đề nghị: “Vậy đành phải ủy khuất ca ca, làm hắn đừng đi đi?”

back top