Chương 19: Cởi Quần Áo
“Vậy ngươi đây là mượn rượu giải sầu?” Đàm Chiêu cụng ly.
Thẩm Hoài Tự nhàn nhạt nói: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta sầu.”
Đàm Chiêu “chậc chậc” hai tiếng, thầm nghĩ, khuôn mặt ngươi lạnh băng gần bằng sông băng Nam Cực rồi còn không thừa nhận.
“Không phải sầu người khác, chẳng lẽ là sầu chính mình? Nghĩ đến chất nhi 25 tuổi của mình đã kết hôn mà mình vẫn là độc thân một mình, trong lòng không cam tâm?”
Vừa rồi bị Thẩm Hoài Tự làm cho á khẩu không trả lời được, Đàm Chiêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội trả thù lại.
Tay Thẩm Hoài Tự nắm chén rượu hơi siết chặt, trong đầu không hề có dự triệu lại hiện lên mặt Lâm Hướng Vãn.
Cho đến hôm nay, chính xác hơn là trước khi cảnh tượng ở nhà kho kia xuất hiện, Thẩm Hoài Tự vẫn cho rằng, mọi chuyện đều nằm dưới sự khống chế của hắn.
Nhưng Lâm Hướng Vãn lại trở thành ngoài ý muốn không thể kiểm soát đó.
Sự phát hiện ngoài ý muốn, sự tham gia mạo hiểm, khiến cho sự việc tối nay trở nên vi diệu hơn.
Thẩm Hoài Tự không xác định đây là tốt hay xấu, bởi vì chính hắn cũng không thể xác định.
Thẩm Hoài Tự không phải là người do dự, giờ phút này lại đột nhiên nghi ngờ, liệu quyết định kết hôn hiệp nghị lúc trước, trói người này lại bên cạnh mình, theo dõi sát sao, rốt cuộc là đúng hay sai.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài Tự rũ mắt, ánh mắt vốn đã lạnh nhạt càng thêm một tầng tăm tối, lại rót một ly rượu ngửa đầu uống cạn.
Tiếp đó, hắn đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi trước, thời gian còn sớm, ngươi có thể đi tìm honey của ngươi.”
“Ai ai ai!!!” Đàm Chiêu bật đứng dậy, hận bản thân một bầu chân tình cho chó ăn, chỉ vào bóng lưng anh tuấn của Thẩm Hoài Tự mà mắng, “Ngươi như vậy thật sự muốn không còn bạn bè nữa! Thật là đủ rồi!”
“Thừa nhận đi, ngươi chính là bị ta nói trúng tim đen, cảm thấy mất mặt mới trốn tránh ta!”
Chiếc Bentley phóng nhanh trên đường phố phồn hoa Giang Đô. Chuỗi hạt bồ đề màu tím đen trên tay phải khớp xương rõ ràng của Thẩm Hoài Tự phát ra tiếng va chạm nặng nề có tiết tấu.
“Đi điều tra cậu ta một chút.” Thẩm Hoài Tự nói.
Dương thư ký khó hiểu: “Điều tra ai?”
Thẩm Hoài Tự nhấn từng chữ: “Lâm Hướng Vãn.”
“... Tôi hiểu rồi.” Dương thư ký lại hỏi, “Thẩm tiên sinh, bây giờ về nhà sao?”
Thẩm Hoài Tự nhắm mắt, giọng nói có chút khàn khàn: “Đến chỗ bác sĩ Phó.”
Bác sĩ Phó là bác sĩ tâm lý của Thẩm Hoài Tự. Lần khám mặt gần nhất vẫn là hai tháng trước, đã sớm giục hắn đi.
Dương thư ký nhắc nhở rất nhiều lần, Thẩm Hoài Tự đều tìm cớ thoái thác. Không ngờ hôm nay ông chủ lại chủ động yêu cầu, Dương thư ký tự nhiên mừng rỡ: “Vâng.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hướng Vãn đau tỉnh giấc.
Tối hôm qua, ngực nhìn không ra vết thương ngoài, nhưng sau một đêm ngủ, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.
0129 nghe thấy cuộc gọi khẩn cấp, vội vàng cởi tạp dề trong bếp, chạy chậm về phía phòng khách.
Đi ngang qua phòng khách, nó bỗng nhiên dừng lại.
Ngày hôm qua nghe xong lời miêu tả giàu âm thanh và tình cảm của Lâm Hướng Vãn, 0129 quả thực sợ ngây người.
Không ngờ, Tiểu Vãn nhà nó quả thực chính là người hùng cứu thế, và 0129 cũng bày tỏ sự im lặng khiển trách đối với hành vi tồi tệ của Thẩm Hoài Tự khi cố ý giả vờ không quen biết Tiểu Vãn trong bữa tiệc.
Giờ phút này, Thẩm Hoài Tự đã ăn sáng xong, cũng không đi làm, cứ ngồi trên sô pha cầm chiếc máy tính bảng chấm chấm click click.
0129 có chút uỷ khuất thay Lâm Hướng Vãn, gom đủ dũng khí hỏi: “Thẩm tiên sinh, Tiểu Vãn bị thương, ngài không đi xem cậu ấy sao?”
Thẩm Hoài Tự từ từ ngẩng đầu, có chút bất mãn với sự tự chủ gần đây của 0129: “Bị thương thì bảo cậu ta tự đi bệnh viện.”
Được rồi, nhiệm vụ thất bại.
0129 thở dài, tung tăng đi về phía phòng ngủ của Lâm Hướng Vãn.
0129 vén áo ngủ của Lâm Hướng Vãn lên, ghé vào ngực cậu cẩn thận kiểm tra vết thương, còn chụp ảnh, tìm kiếm bệnh án liên quan trong cơ sở dữ liệu của mình.
Cuối cùng, nó đưa ra kết luận: Cần thiết phải nhanh chóng nằm viện điều trị nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Lý luận điển hình ‘phàm bệnh tất ung thư’.” Lâm Hướng Vãn che chỗ bầm tím trên ngực, buồn bã ỉu xìu nói, “Cơ sở dữ liệu AI của cậu có thể đáng tin một chút không.”
0129 tự mình lý giải một chút lời Thẩm Hoài Tự vừa nói, kéo cậu rời giường: “Mau dậy, Thẩm tiên sinh nói đưa cậu đi gặp bác sĩ.”
Lâm Hướng Vãn nhớ lại ánh mắt Thẩm Hoài Tự nhìn cậu tối qua, đột nhiên cười thành tiếng, kết quả kéo theo ngực càng đau.
“Cậu nói đùa à, Thẩm thúc thúc sẽ đưa tôi đi bệnh viện? Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây?”
“Hôm nay thời tiết âm u, không có mặt trời.” Ngoài cửa truyền đến giọng Thẩm Hoài Tự, “Dậy đi, đi bệnh viện.”
Lâm Hướng Vãn: “......”
Chuyện gì đang xảy ra, nghi ngờ mình bị ảo giác luôn rồi!
Dưới sự giám sát của 0129, Lâm Hướng Vãn rời giường rửa mặt đánh răng, chọn phối hợp một bộ quần áo thoải mái trong tủ, lại vào toilet sửa tóc. Sau khi 0129 nói với cậu lần thứ năm rằng, “Đã vô cùng đẹp trai!”, cậu mới hài lòng đi ra nhà ăn ăn sáng.
Sau đó, cậu liền thấy Thẩm Hoài Tự đứng dậy từ sô pha, nhìn từ trên xuống dưới cậu.
Lâm Hướng Vãn khó hiểu: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
Thẩm Hoài Tự không nói, chỉ rũ mắt lướt qua bộ đồ cậu đang mặc.
Một chiếc áo hoodie thể thao chui đầu màu xanh lam, mái tóc dài hơn một chút được buộc nửa sau đầu bằng dây chun da, tóc mái rẽ sang hai bên sau tai, lười biếng tùy tính, tai phải đeo một chiếc khuyên tai rất nhỏ.
Rõ ràng đau oa oa kêu, còn có tâm tư bỏ nửa tiếng trang điểm tỉ mỉ.
Không biết, còn tưởng rằng bọn họ là muốn đi hẹn hò ngoài cửa.
Thẩm Hoài Tự đột nhiên giật mình, không biết từ “hẹn hò” này làm thế nào mà xuất hiện.
Sau đó hắn nghĩ lại, đại khái là tối qua, lời Đàm Chiêu nói quá mức thái quá dẫn đến ám thị tâm lý.
“Đi bệnh viện không cần trang điểm tinh xảo như vậy.” Thẩm Hoài Tự quăng lại một câu, xoay người ra cửa.
Đồng thời, Thẩm Hoài Tự quyết định, tạm hoãn việc cấp quyền dữ liệu kiểm tra cơ năng phẫu thuật.
Nhưng hắn cũng thừa nhận, tiểu thiếu gia tinh xảo lại kiều khí trước mắt này, hoàn toàn không giống với hình ảnh hắn đã xây dựng trong đầu.
Đi bệnh viện, Dương thư ký không đi theo.
Thẩm Hoài Tự tự mình lái xe, đổi sang chiếc Porsche kín đáo, Lâm Hướng Vãn ngồi ở ghế phụ.
Suốt dọc đường, Lâm Hướng Vãn đều không để ý đến tài xế Thẩm.
Dù sao lời hắn vừa nói quá đả thương người, hơn nữa, cậu cũng không phải trang điểm cho cái lão nam nhân Thẩm Hoài Tự này xem, người này cư nhiên còn đầy vẻ bề trên đưa ra ý kiến, quả thực đáng ghét muốn chết.
Lâm Hướng Vãn cúi đầu lướt điện thoại, trong lòng càng nghĩ càng giận, ngón tay lướt qua cũng càng nặng.
“Ngươi cùng điện thoại có thù oán à?” Thẩm Hoài Tự đột nhiên mở miệng.
Lâm Hướng Vãn nghiêng mắt liếc Thẩm Hoài Tự, biểu cảm lạnh nhạt rất thiếu đòn: “Lại không chọc điện thoại của anh, anh quản tôi, tôi vui.”
Thẩm Hoài Tự phát ra tiếng cười khẩy nhẹ, lại hỏi: “Ngực đau cũng mặc kệ?”
“Kia không được!” Lâm Hướng Vãn không dễ dàng mắc mưu như vậy, “Tôi là vì nhà họ Thẩm các người chịu thương, anh là một thành viên nhà họ Thẩm, cần thiết phải chịu trách nhiệm, đừng hòng chối cãi.”
Nếu nói đến đây, Thẩm Hoài Tự liền hỏi cậu: “Tối hôm qua vì sao không về nhà?”
“Kia còn không phải bởi vì...”
Lâm Hướng Vãn vừa định nói hắn phát hiện âm mưu của hai người con rể nhà họ Thẩm, lời nói đến bên miệng, lại nhớ tới nguyên tác không nói Thẩm Hoài Tự đóng vai nhân vật gì trong sự kiện này.
Để bảo hiểm hơn, Lâm Hướng Vãn chuyển hướng câu chuyện, thở dài: “Bởi vì tôi không có tiền bắt xe về nhà.”
Thẩm Hoài Tự: “......”
Lời này không giả. Từ khi chuyển đến nhà Thẩm Hoài Tự, Lâm phụ nói không cấp thẻ liền thật sự không cấp. Ban đầu cậu tính toán tự lực cánh sinh quay phim ngắn tranh thủ ngày kiếm 2.08 triệu, kết quả không những không kiếm được tiền, lại còn nợ 200 ngàn tiền vi phạm hợp đồng.
Ngay cả tiền xe nợ Dương thư ký, vẫn là mượn của Tiền Minh 2 ngàn tệ, dựa vào nghệ thuật tinh vi phá tường đông vá tường tây mới trả được.
Nhưng trong khoảng thời gian này, 2 ngàn tệ cũng gần như đã xài hết.
Ai có thể nghĩ đến, người ở tại biệt thự cao cấp tầng thượng 600 mét vuông ở khu nhà sang trọng Phong Hòa Loan, đã nghèo đến mức sắp không có tiền ăn cơm.
Ô hô ai tai.
Lâm Hướng Vãn quyết định, tối về phải bảo 0129 lại đưa ra cho cậu một kế hoạch nghề nghiệp đáng tin cậy hơn.
Đến bệnh viện, Thẩm Hoài Tự đỗ xe xong, trực tiếp đưa Lâm Hướng Vãn đi lên tầng 5 khoa Phẫu thuật Thần kinh, gõ cửa văn phòng bác sĩ Đàm.
“Trời ạ!” Đàm Chiêu dùng ngữ khí cực độ kinh ngạc, phát ra âm thanh cực độ thiếu đòn: “Ta không nhìn nhầm đấy chứ, Thẩm tổng trăm công ngàn việc, cư nhiên tự mình tới bệnh viện của ta. Để ta đoán xem, không phải là nghĩ thông suốt, quyết định đem quyền truy cập dữ liệu phẫu thuật...”
Lời còn chưa dứt, Đàm Chiêu mới phát hiện phía sau Thẩm Hoài Tự cao lớn, còn giấu một người.
Ánh mắt Đàm Chiêu lóe lên, đôi mắt ưng quét từ trên xuống dưới và nhanh chóng đưa vào.
Dáng người thon dài, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng đáng yêu, đuôi mắt còn có một nốt ruồi lệ đặc biệt dễ thấy.
Tiểu nam sinh hai tay đút trong túi quần, hơi mím môi nhíu mày, thoáng nhìn qua như là học sinh cấp ba phạm lỗi bị phụ huynh xách đến văn phòng hiệu trưởng chịu huấn.
Mẹ nó! Đây mới là vị thành niên à?!
Thẩm Hoài Tự vừa mới bước vào, còn chưa mở miệng giới thiệu, Đàm Chiêu đã não bộ vô số khả năng.
Hắn đứng dậy kéo Thẩm Hoài Tự đi vào trong vài bước.
Biểu cảm vô cùng đầy ẩn ý, thấp giọng chất vấn: “Thẩm Hoài Tự, tối qua ngươi còn châm chọc ta ăn sạch người ta, hôm nay liền dẫn người đến cửa khiêu khích? Nhìn mặt và dáng người kia là học sinh cấp ba đúng không? Ta thấy ngươi mới là thật cầm thú!”
“Suy bụng ta ra bụng người, bác sĩ Đàm ngươi chính là làm nghề y như vậy sao?” Vô cớ bị mắng, Thẩm Hoài Tự khó chịu, vô cùng không khách khí phản phúng: “Hay là, tối qua mới vừa làm cầm thú xong, còn chưa kịp hoàn hồn?”
Lâm Hướng Vãn đứng ở cửa, không rõ nguyên do nhìn hai người đang nói nhỏ, lại nhìn bảng treo ngoài cửa “Khoa Phẫu thuật Thần kinh”, nghi ngờ Thẩm Hoài Tự có phải đi nhầm phòng khám không.
“Còn khám bệnh không?” Lâm Hướng Vãn hỏi.
“Khám... Khám!!” Đàm Chiêu lười cãi nhau với Thẩm Hoài Tự, đi trở lại bàn làm việc, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu bằng hữu, em tên gì nha? Khó chịu chỗ nào?”
Lâm Hướng Vãn vừa định nói, liền nghe thấy Thẩm Hoài Tự ngôn giản ý nói: “Lâm Hướng Vãn, hai mươi tuổi, tối qua ngực bị ngoại lực va chạm trực diện, sáng nay thức dậy nói ngực đau, có vết bầm tím không có cục máu đông, hẳn là bầm tím mô sụn.”
Tối qua, ngực, ngoại lực va chạm, sáng sớm thức dậy.
Chỉ với mấy từ khóa này, Đàm Chiêu đã tự động khoách viết trong đầu kịch bản tình cảm mãnh liệt hai vạn chữ.
Hai mươi tuổi thành niên, Thẩm Hoài Tự còn tính có chút lương tâm.
Đàm Chiêu nhướng mày, chỉ vào hướng chiếc rèm treo, cười tủm tỉm nói với Lâm Hướng Vãn: “Tiểu bằng hữu, đi vào nằm xuống, cởi áo trên ra, ta kiểm tra cho em một chút.”
Lâm Hướng Vãn nhíu mày, không hiểu tại sao vị bác sĩ này lại gọi mình là tiểu bằng hữu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đi vào theo chỉ dẫn của bác sĩ.
Thẩm Hoài Tự đột nhiên mở miệng: “Vì sao phải cởi quần áo?”
Đàm Chiêu nhướng mày, nhịn cười: “Không cởi ta làm sao kiểm tra?”
Bước chân Lâm Hướng Vãn dừng lại, cũng không thể hiểu được: “Đúng vậy?”
Hai người người xướng người hoạ, Thẩm Hoài Tự bị nghẹn không nói nên lời. Vừa lúc điện thoại Dương thư ký gọi đến, hắn xoay người nghe điện thoại.
Vài phút sau, Đàm Chiêu từ sau rèm bước ra, tháo găng tay, ngồi trước máy tính kê đơn.
Lâm Hướng Vãn vừa sửa sang quần áo vừa kéo rèm ra. Thẩm Hoài Tự xoay người, ánh mắt dừng lại ở nửa thân trên trắng nõn gầy nhưng săn chắc kia.
“Thế nào?” Thẩm Hoài Tự hỏi.
Bác sĩ Đàm nói: “Vấn đề không lớn, bầm tím mô mềm xương sườn. Ta kê cho chút rượu thuốc về xoa mấy ngày là khỏi. À đúng rồi, phía sau lưng có phải cũng bị đụng phải không, ta thấy sau lưng cũng có một mảng bầm tím, cũng phải nhớ xoa thuốc.”
Ngày hôm qua lưng bị đụng vào tường nhà kho. Thẩm Hoài Tự gật gật đầu: “Đã biết.”
Lấy thuốc xong ra khỏi bệnh viện, điện thoại Thẩm Hoài Tự lại vang lên.
Là Dương thư ký, nói bên tổng bộ nước Mỹ có một vấn đề về xác nhận dự án, cần xử lý khẩn cấp.
Thẩm Hoài Tự gật gật đầu, cúp điện thoại.
Xét thấy Thẩm Hoài Tự đã chủ động đưa mình đến bệnh viện kiểm tra, tuy hắn cần thiết phải chịu trách nhiệm về chuyện này, nhưng Lâm Hướng Vãn cũng không phải loại người không biết lễ phép.
Cậu hơi ngẩng đầu, cơ thể vô thức tựa sát về phía Thẩm Hoài Tự, cười ngâm ngâm nói: “Thẩm thúc thúc, cảm ơn anh hôm nay đưa tôi đến bệnh viện nha.”
Thẩm Hoài Tự rũ mắt, đồng tử bị nụ cười đột ngột đến kia chiếm trọn.
Ánh mặt trời dừng lại trên khuôn mặt tinh xảo của Lâm Hướng Vãn, giống như một bức tranh sơn dầu có thêm lớp lọc sáng. Lông mi cong vút nhẹ nhàng rung động, từng sợi khiến người ta tâm ngứa.
Cổ họng Thẩm Hoài Tự nuốt khan, dừng lại một thoáng sau, hắn lùi về sau một bước, ngữ khí lạnh lẽo cùng nhiệt độ mùa đông này có thể đọ sức: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ là đơn thuần thay lão gia tử trả lại nhân tình cho ngươi mà thôi.”
Khóe miệng Lâm Hướng Vãn cứng đờ: “......”
Thằng cha thúi nói một câu dễ nghe thì chết à!
Thằng cha thúi tiếp tục nói: “Ta có việc đi trước, ngươi tự mình bắt xe về nhà đi.”