Khi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trên giường bệnh, trên mu bàn tay có kim truyền dinh dưỡng.
Ánh sáng ban mai xuyên qua tấm rèm cửa sổ rọi lên mặt tôi, tôi mơ màng một lát, rồi quay đầu thấy Cố Lân đang ngồi một bên.
Cậu ta khoanh tay trước ngực, chiếc áo blouse trắng nhàu nát, vẻ mặt mệt mỏi, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ thể nặng nề không thể cử động, tôi nhìn quanh phòng bệnh một vòng, thấy con trai đang ngủ yên trên giường bệnh bên cạnh, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Tỉnh rồi."
Cố Lân đưa tay bóp sống mũi, giọng nói mệt mỏi, khàn đặc.
Tôi nhìn cậu ta, cậu ta cũng nhìn tôi.
Đột nhiên, cậu ta cúi người về phía trước, tôi không thể trốn tránh, cơ thể co lại trong chăn.
Lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của cậu ta áp lên trán tôi, "Sốt đã hạ rồi."
Cậu ta dừng lại kịp thời, lại trở lại vẻ lạnh lùng như thường lệ.
"Anh không biết mình bị sốt sao?"
Giọng điệu trách móc rõ ràng.
Tôi giả vờ không nghe thấy, quay mặt đi không để cậu ta nhìn thấy.
Có lẽ là vì tôi ốm, cũng có thể là tôi đã buông xuôi rồi.
Việc che giấu vào lúc này không còn ý nghĩa gì nữa.
Nỗi sợ hãi khi gặp lại cậu ta lại tan biến.
Tôi và cậu ta giằng co, không ai nói một lời nào nữa.
Không khí đột nhiên trở nên kỳ quái.
Cho đến khi y tá đến thay thuốc, tôi nghe thấy Cố Lân khẽ thở dài.
Như mệt mỏi, lại như bất lực.
"Anh."
Tiếng gọi này kéo tôi trở lại thực tại.
Tôi chán ghét cách cậu ta gọi tôi như vậy.
Sự tức giận ngay lập tức thay thế nỗi hoảng loạn đêm qua.
Tôi dốc hết sức lực, túm lấy khay của y tá ném về phía cậu ta.