Sau khi Hàn Triều ‘cho’ tôi ‘ăn no’, tôi muốn tìm chuyện gì đó: “Hàn Triều, tại sao anh lại thích tôi? Có phải vừa gặp đã yêu không? Tuy tôi đúng là đẹp trai c.h.ế.t người, anh cũng khá nông cạn, nhưng tôi vẫn muốn nghe lời ngụy biện của anh.”
Tay Hàn Triều đang dọn bát đĩa khựng lại: “Tôi thấy sắc thì khởi ý.”
“Chỉ vậy thôi à?” Trong lòng tôi hơi thất vọng.
Tôi có nhiều ưu điểm như vậy, anh chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của tôi thôi sao.
“Chỉ vậy thôi.” Ánh mắt hắn đầy ý cười, lau tay, đi tới ngồi trên giường: “Rất thất vọng?”
“Nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã có phản ứng rồi, điều này không thể phủ nhận, tôi thích em về mặt sinh lý.”
“Tuy nhiên không phải ở trước sạp bói, mà là khi em đang diễn thuyết trong hội trường trường đại học năm thứ ba. Vẻ hăng hái, nhiệt huyết đó, tôi đã muốn ‘xử lý’ em ngay tại chỗ.”
Tôi chợt hiểu ra, hóa ra việc Hàn Triều bày sạp xem bói không phải là sở thích, mà là một sự sắp đặt có chủ đích từ lâu.
Con hồ ly già thâm hiểm, khốn nạn, lộ liễu này.
Nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội. Tôi tự hào về khuôn mặt của mình, nhưng bây giờ tôi cảm thấy Hàn Triều thuận mắt một chút, tôi không muốn hắn đối tốt với tôi chỉ vì tôi đẹp trai. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ già đi.
Hàn Triều cười, véo má tôi đang phồng lên vì giận: “Tôi là một người trần tục, thích những thứ đẹp đẽ là điều hiển nhiên. Vẻ ngoài đẹp đẽ có thể thu hút sự chú ý của tôi, nhưng chỉ có em mới có thể ở lại trong tim tôi.”
Mặt tôi không chịu thua mà đỏ lên.
Mẹ tôi nói quả không sai, đàn ông đẹp trai thật đáng sợ.