Lâm Lạc Tinh cuối cùng cũng buông tha cho tôi.
Tôi khóc rất lâu trong phòng tắm, nằm trên giường, tắt đèn, lại không nhịn được thút thít hai tiếng.
Lâm Lạc Tinh “chậc” một tiếng.
Âm thanh trong không gian yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
Tôi lập tức nín thở.
Cậu ta ghét nhất là khi ngủ mà người khác phát ra tiếng động.
Tôi biết rõ điều đó.
Trước đây mấy người đồng đội ngủ ngáy đều bị Lâm Lạc Tinh đuổi ra ngoài hết.
“Nếu để tôi nghe thấy tiếng cậu khóc thêm lần nữa, tôi sẽ gửi bức ảnh ra ngoài.”
Tôi đưa tay lên, bịt miệng mình lại.
Lâm Lạc Tinh trở mình hai lần.
“Thẩm Kiều.”
Cậu ta đột nhiên gọi tên tôi.
Tôi không dám lên tiếng.
“Anh qua đây, ngủ cùng tôi.”
Tôi: “?”
Lâm Lạc Tinh là người hành động nhanh chóng, thấy tôi không đáp lại, trực tiếp bế cả người lẫn chăn của tôi sang giường cậu ta.
Tôi không biết cậu ta rốt cuộc bị điên cái gì.
“Lâm Lạc Tinh!”
“Để tôi kiểm tra xem, còn có lén khóc nữa không.”
Cậu ta l.i.ế.m mặt tôi.
“Ừm, không mặn.”
Lại vùi mặt vào hõm cổ tôi.
Lầm bầm, “Thơm quá.”
“Hèn gì ngủ không được, hóa ra cần một cái gối ôm.”
Cậu ta cứ thế ôm lấy tôi, nhắm mắt lại.
Biến thái.
Biến thái, biến thái, hoàn toàn là biến thái!
Sao trước đây tôi không phát hiện Lâm Lạc Tinh biến thái đến vậy?
Ngoài Lục Tầm, tôi chưa từng gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào như thế này.
Bị Lâm Lạc Tinh ôm.
Da thịt tiếp xúc.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân như có rắn độc đang bò.
Buồn nôn đến mức nổi hết da gà.