Tôi gần như tưởng mình nghe nhầm.
“Cậu nói gì cơ?”
“Nghe không rõ sao?” Lâm Lạc Tinh bĩu môi, lặp lại lần nữa, “Anh lại đây hôn tôi một cái.”
“Không thể nào.”
Tôi từ chối mà không hề suy nghĩ.
“Được thôi.”
Lâm Lạc Tinh cụp mắt xuống, trông có vẻ rất tiếc nuối.
“Vậy thì tôi chỉ còn cách gửi tấm ảnh này, cho...”
“Đừng!”
Nếu tấm ảnh này bị lộ ra.
Chuyện người quản lý và nghệ sĩ yêu nhau.
Kể cả tôi không quan tâm.
Lục Tầm cũng sẽ bị liên lụy vì chuyện này.
Mẹ anh ấy bệnh nặng, tuyệt đối không thể mất công việc này.
“Tại sao cậu lại muốn sỉ nhục tôi như vậy?”
“Tôi căn bản... căn bản không hề đắc tội gì với cậu...”
“Anh, anh nói nhiều quá đấy.”
“Rốt cuộc có làm hay không?”
“......”
Cuối cùng tôi vẫn chọn thỏa hiệp.
Lâm Lạc Tinh bảo tôi ngồi lên đùi cậu ta.
Khoảng cách cực gần, tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa chanh trên người cậu ta.
Lâm Lạc Tinh từng được các fan hâm mộ của cậu ta đánh giá: sở hữu một khuôn mặt có thể khiến người ta ‘lên đỉnh’.
Quả thực rất đẹp trai.
Khóe mắt thậm chí còn có một nốt ruồi son nhỏ.
Khiến cả khuôn mặt càng thêm rực rỡ vài phần.
Nhưng một người như vậy, hành vi cử chỉ lại tồi tệ đến thế.
“Hôn tôi.”
“Hôn, hôn ở đâu?”
Lâm Lạc Tinh bất mãn, “Anh nói xem?”
Tôi nhắm chặt mắt, đặt môi lên khóe miệng cậu ta.
Lâm Lạc Tinh nhíu mày, “Hôn mạnh một chút.”
“Không được...”
“Anh không phải thích đàn ông sao? Anh ta làm được tại sao tôi lại không?”
Tôi cuối cùng không chịu nổi nữa, nước mắt ngấn trong khóe mi trượt dài trên má.
“Tại sao cậu lại sỉ nhục tôi như vậy...”
Lâm Lạc Tinh không nói gì, chỉ một mực ấn đầu tôi xuống, tự mình hôn cho thỏa thích.
Môi cậu ta đỏ mọng như quả cherry.
Liếm đi vết nước bên mép, lộ ra một nụ cười.
“Đàn ông và đàn ông, hình như cũng khá thú vị.”
Lâm Lạc Tinh vỗ vào m.ô.n.g tôi, ra hiệu cho tôi đứng dậy.
Cậu ta lơ đãng lau đi nước mắt của tôi.
“Đừng khóc nữa.”
“Trông như một bé đáng thương vậy.”