Đi đến phòng dụng cụ để trả các món đồ dùng cho tiết thể dục.
Đẩy cửa ra, một luồng mùi bụi bặm ẩm ướt xộc thẳng vào mũi.
Tôi véo mũi quạt quạt tay mấy cái, không nhịn được mà than phiền:
“Bao giờ trường mới sửa cái phòng dụng cụ nát bươm này vậy, chắc phải dùng được mấy trăm năm rồi.”
Đứa bạn phụ họa:
“Chính xác, ngày nào cũng mua mấy hòn đá thối nát về.”
Ánh sáng trong phòng dụng cụ rất mờ, bật đèn lên mới phát hiện, có một người đang ngồi trên tấm đệm ở góc tường.
Cậu ta da dẻ trắng bệch, thân hình gầy gò, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm vào hai đứa tôi.
Tôi giật mình: “Hơ!”
“Không nói một câu, cứ tưởng ở đây không có ai chứ.”
Cậu ta mấp máy môi vài cái, vẫn im lặng không nói gì.
Tôi vừa trả lại các loại bóng.
Thấy người ta không nhúc nhích, tôi bỗng thấy lạ:
“Bạn học, cậu thích ở trong phòng dụng cụ à?”
Cậu ta im lặng lắc đầu, động tác cứng đờ đi ra ngoài.
Lúc này tôi mới phát hiện, sau gáy cậu ta có dán một miếng dán cách ly.
Không khỏi nhướn mày.
Thì ra là một Omega.
Đứa bạn khá hưng phấn nháy mắt với tôi, chỉ về hướng cậu trai kia rời đi và nói:
“Hình như là cậu ta, tên là Tập Thanh thì phải? Ngày nào cũng bị mấy Omega trong lớp bắt nạt, cũng chẳng dám đánh trả.”
“Anh đừng nói, trông cũng được phết đấy chứ.”
Tôi ngáp một cái:
“Sao cậu biết là cậu ta, đã gặp mặt bao giờ đâu, Omega nào cũng giống nhau cả.”
Yếu ớt đến không chịu nổi.
Trên mặt cậu ta hiện lên một vệt đỏ vì hưng phấn, cậu ta đẩy đẩy cái gọng kính đã ướt đẫm mồ hôi.
Khẳng định:
“Chính là cậu ta!”
“Bây giờ Omega trong trường, gia cảnh không tốt, còn có thể đến trường học, lại còn bị nhốt trong phòng dụng cụ để bắt nạt, chỉ có mỗi cậu ta thôi.”
“Hơn nữa…”
Cậu ta lại gần tôi, muốn nói thêm điều gì đó.
Tôi thiếu kiên nhẫn đẩy cậu ta ra: “Nhanh lên mà sắp xếp! Cậu là Beta, hưng phấn cái gì chứ.”