Mặc dù tôi là một thằng lưu manh chỉ biết nhìn mặt, nhưng điều đó không ngăn cản được cơn giận lôi đình lúc này.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Tôi híp mắt, đẩy cậu ta vào lan can.
Đứng nãy giờ, cậu ta dường như không hề giận.
Mím môi, đưa bữa sáng đang cầm phía sau lưng cho tôi:
“Này, bữa sáng hôm nay.”
Tập Thanh nói với giọng nhẹ nhàng:
“Anh không thích ăn trứng, nên tôi không cho vào, thay vào đó là thịt xông khói.”
Tôi hằn học nhận lấy bánh mì kẹp, cắn một miếng thật mạnh.
“Dám bỏ thuốc độc vào thì cậu c.h.ế.t chắc.”
Omega chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi:
“Ngon không?”
Tôi ăn hết trong ba miếng, uống một ngụm sữa.
Vừa nhai vừa cảnh cáo cậu ta một cách mơ hồ:
“Sau này đừng đến nữa, nếu còn đến, tôi thấy cậu một lần là đánh cậu một lần.”
Omega thường rất nhát gan, tôi hù dọa như vậy lẽ ra đã sợ đến phát khóc rồi.
Lúc này, khóe mắt cậu ta quả nhiên lấp lánh nước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nghĩ, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Nhưng Tập Thanh cúi đầu vài giây, rồi lại kiên định ngẩng lên:
“Anh sẽ không đâu.”
Trong mắt cậu ta lóe lên vài phần kiên định:
“Cho dù có, tôi cũng sẽ đến.”
“Anh đã xâm phạm tôi, không thể cứ thế mà xong được.”
Tôi khinh khỉnh cười, lạnh lùng ném lại một câu “Cậu cứ thử xem” rồi quay lưng bỏ đi.
Thực ra trong lòng tôi bất lực vò đầu bứt tóc, đúng là chẳng có cách nào với cái tên Omega mít ướt này.
Ai bảo người ta là Omega cơ chứ?