Tôi kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Anh ấy chớp mắt, giọng nói có chút yếu ớt: "A Dụ, ôm tôi một cái."
Tôi vừa chạm vào tay anh ấy, đã bị anh ấy ôm chặt vào lòng.
Rất nhanh, tôi ngửi thấy một mùi gỗ tùng nồng đậm.
Là chiếc lọ thủy tinh trong tay anh ấy, bên trong đựng pheromone của anh.
"Bác sĩ nói, pheromone có thể giúp cậu bớt khó chịu trong thai kỳ."
"Vì vậy tôi đã giữ lại một ít, nghĩ sẽ dùng cho cậu."
"Nếu sau này không khỏe, cậu cứ mở nó ra."
Anh ấy đưa vật đó cho tôi, trên lọ thủy tinh vẫn còn hơi ấm của anh ấy.
Giống như một trái tim chân thành được dâng tặng.
Rơi vào lòng bàn tay tôi, rất nóng.
Tôi bối rối nhìn anh ấy: "Tại sao lại làm như vậy?"
Anh ấy cúi người xuống nhìn thẳng vào tôi: "Xin cậu, hãy tin tôi."
Tin vào sự chân thành của anh ấy.
Tin vào sự chung thủy của anh ấy.
Tôi nhìn thấy vết thương nổi lên sau gáy anh ấy, vội vàng nói: "Tin, tôi tin anh."
"Anh đừng tự làm mình bị thương nữa."
Thấy tôi mềm lòng, anh ấy vội vàng nói thêm: "Tin tôi, chúng ta đi kết hôn được không?"
"Nhưng anh không phải đã đính hôn rồi sao?"
Tôi nhìn chiếc nhẫn đeo trên cổ anh ấy, chính là chiếc anh ấy đeo trên tay ngày tôi rời đi.
Lý Tê Trì nhíu mày: "Ai nói?"
Anh ấy tháo chiếc nhẫn ra, mạnh mẽ đeo vào ngón áp út của tôi.
"Tặng cậu."
"Đây là mẹ tôi đưa cho tôi, để theo đuổi con dâu đấy."
"Ngày cậu đi, tôi vốn định tặng cho cậu."
Anh ấy ho khan một cách gượng gạo, "Tôi nghĩ, nếu cậu thật sự kết hôn."
"Vậy thì giữ chiếc nhẫn của tôi, để tôi cũng có chút cảm giác tham gia vào đám cưới của cậu."
"Biết đâu, tôi còn có thể tưởng tượng là tôi kết hôn với cậu."
"Nhưng cậu nói cậu rất thích chồng mình, tôi lại giận nên không muốn tặng nữa."
Nói đến đây, anh ấy lại nhếch khóe môi: "May mắn thay, cậu đã lừa tôi."
Trong lòng tôi thầm rung động, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đó:
"Vậy còn Tống Vũ? Hai người không phải sắp liên hôn sao?"
Nhắc đến cái tên này, Lý Tê Trì đầy vẻ ghê tởm:
"Tại sao tôi phải liên hôn với cậu ta? Tôi cũng không thích cậu ta."
"Nhà họ Lý chúng tôi chưa yếu đến mức phải dựa vào liên hôn để phát triển."
"Có liên quan đến cậu ta, chẳng qua là vì..."
Anh ấy do dự một lát, vẫn chọn nói ra sự thật:
"Trước đây, cậu rất ghét alpha đúng không?"
"Năm đó cậu nói ghét tôi ở bệnh viện, tôi chuyển trường sau đó cậu cũng không chịu gặp tôi."
"Lúc đó Tống Vũ nói cậu ta là bạn bè của cậu."
"Tôi mới nghĩ, tiếp cận cậu ta, thì có thể gặp được cậu..."
Từng lời từng chữ của anh ấy rơi vào lòng tôi, như đánh đổ một hũ mật ong chanh.
Vị chua chát lẫn với vị ngọt ngào, khiến tôi gần như choáng váng.
Vết thương sau gáy anh ấy lại bắt đầu rỉ máu, tôi quay người lấy hộp thuốc.
Khi băng bó cho anh ấy, tôi có chút đau lòng.
Lý Tê Trì lại cảm thấy không sao, anh ấy chỉ quan tâm đến câu hỏi cuối cùng.
"A Dụ, tin nhắn tôi gửi cho cậu vào năm tốt nghiệp cấp ba, cậu có thấy không?"