NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA NAM THẦN HỌC ĐƯỜNG

Chương 7

Cả ngày hôm đó, tôi đều trong trạng thái hồn vía lên mây.

Trong giờ học, giọng nói của giáo viên như bị ngăn cách bởi một lớp kính dày, mơ hồ không rõ.

Toàn bộ sự chú ý của tôi không kiểm soát được mà dồn vào Ngụy Lâm, và những tiếng lòng liên tục tuôn trào vào đầu tôi.

【Hình như hôm nay bảo bối cứ nhìn mình, là ảo giác của mình sao?】

【Cổ trắng quá, muốn cắn.】

【Chậc, thầy này giảng dở quá, chi bằng ngắm gáy bảo bối còn hơn.】

Má tôi nóng ran, chỉ có thể cúi mặt thấp hơn, gần như chọc vào sách giáo khoa.

Những suy nghĩ thẳng thắn và ướt át này, thực sự là xuất phát từ Ngụy Lâm, người trông lạnh như một tảng băng trôi sao?

Quá mâu thuẫn.

Cậu ta ngồi thẳng tắp, lưng thẳng, đường nét mặt nghiêng lạnh lùng, thỉnh thoảng cử động tay ghi chép cũng toát lên vẻ sắc bén, xa cách.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một nhân vật khó lường, cao không thể với tới.

Nhưng bên trong...

【Tay nhỏ quá, dáng vẻ cầm bút thật đáng yêu.】

【Tóc hình như rất mềm, không biết chạm vào sẽ có cảm giác thế nào.】

【Hội chứng thèm da sắp tái phát rồi... Muốn chạm vào bảo bối quá...】

Hội chứng thèm da?

Từ này đột nhiên xuất hiện, như một chiếc chìa khóa, mở ra một góc ký ức của tôi.

Tôi chợt nhớ lại những chi tiết đã từng bỏ qua trước đây.

Đôi khi vào ban đêm, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng giường Ngụy Lâm khẽ rung, như thể cậu ta đang trằn trọc.

Thỉnh thoảng ở ký túc xá, cậu ta sẽ đứng cách tôi rất xa.

Sắc mặt tái hơn bình thường, môi mím lại, áp suất không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.

Có lần tôi đưa đồ cho Ngụy Lâm, ngón tay vô tình chạm vào nhau.

Cậu ta đột nhiên rụt tay lại, hơi thở rối loạn trong chốc lát, lúc đó tôi còn tưởng cậu ta ghét sự đụng chạm của tôi, sợ đến mức không dám lại gần nữa.

Bây giờ xâu chuỗi lại, lẽ nào đó đều là biểu hiện khi cậu ta tái phát bệnh?

Cậu ta không phải ghét tôi, mà là đang kiềm chế?

Phát hiện này khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.

 

back top