NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA NAM THẦN HỌC ĐƯỜNG

Chương 6

Không khí trong chăn mỏng manh, tôi ngột thở đến đỏ mặt, nhưng không dám thò đầu ra.

Ngoài cửa truyền đến tiếng Ngụy Lâm đóng cửa rời đi.

Ký túc xá lại chìm vào yên tĩnh.

Nhưng cơn sóng thần trong lòng tôi vẫn mãi không thể lắng xuống.

Tối hôm đó, Ngụy Lâm về rất muộn.

Tôi giả vờ ngủ, nằm im không nhúc nhích.

Ngụy Lâm hành động rất nhẹ nhàng, rửa mặt, lên giường.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng vải cọ xát cực kỳ nhỏ từ phía cậu ta, dường như cậu ta đang trằn trọc, ngủ không yên. Thỉnh thoảng, còn có vài tiếng hít thở nhẹ nhàng, bị đè nén.

Sáng hôm sau, tôi lén nhìn khi Ngụy Lâm đang rửa mặt.

Sắc mặt cậu ta có vẻ tái hơn bình thường, dưới mắt có quầng thâm nhạt, cả người toát ra vẻ mệt mỏi khó che giấu, thậm chí cơ thể còn có chút run rẩy khó nhận ra.

Ngụy Lâm chú ý đến ánh mắt tôi, ngước lên nhìn.

Tôi lập tức cúi đầu, tim lại đập loạn xạ.

【Bảo bối đang nhìn mình kìa.】

【Khó chịu quá, muốn được bảo bối ôm.】

Giọng nói quen thuộc lại rõ ràng truyền vào trong đầu.

Tôi siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, một phỏng đoán vừa vô lý vừa kinh người, từ từ hiện lên.

 

back top